Lịch Duyệt Tinh hiểu, nhóc tí hon tình cảm là một phần của hướng dẫn người mới, chịu trách nhiệm kích hoạt kịch bản, chỉ dẫn người chơi. Khi độ thiện cảm… Ờm…
Lịch Duyệt Tinh liếc thanh thiện cảm.
Độ thiện cảm: 2.
Được rồi, không phải vấn đề độ thiện cảm.
Khi nhóc con trong game cảm thấy mình cần gì đó, cậu sẽ đưa ra yêu cầu. Lúc ấy hệ thống sẽ mở khóa vật phẩm và màn chơi tương ứng để người chơi làm nhóc con vừa lòng.
So với đo lường độ thiện cảm đến việc có bao nhiêu hình thức để mở chức năng nào, thì thuật toán này phức tạp nhưng thú vị hơn nhiều. Chưa chơi thì thôi, một khi chơi rồi là không dừng được.
Dù sao điều chưa biết mới là thứ hấp dẫn người ta nhất.
Quả đúng là mua không khôn bằng bán, chơi không bẩn bằng làm.
Lịch Duyệt Tinh than thở, gọn gàng mà linh hoạt chạm vào lựa chọn thực hiện, mở chức năng điểm danh hàng ngày.
Một cái lịch nho nhỏ xuất hiện ở mép màn hình, bắt chước màu sắc của các biểu tượng khác, trắng hồng đối lập, cực kỳ hồn nhiên ngây thơ.
Lịch Duyệt Tinh mở ra xem theo hướng chỉ của ngón tay giả lập. Lịch ngày bắn ra, trên tiêu đề viết “Đồ ăn tuần này”, bên dưới có tổng cộng bảy ô vuông, phần thưởng đăng nhập trong sáu ngày đầu đều là đồ ăn khác nhau. Phần thưởng của ngày thứ bảy ngoài đồ ăn ra còn có thêm cái vòng quay nhỏ nhỏ, chạm ngón tay vào, hệ thống nhắc nhở:
“Điểm danh bảy ngày liên tục sẽ nhận được một phiếu rút thăm trúng thưởng miễn phí”
Trông thấy kiểu khen thưởng này, lông mày của Lịch Duyệt Tinh giãn ra.
Nạp ít thì vui, nạp nhiều hại thân.
Hiển nhiên game cũng cân nhắc đến giai đoạn đầu độ thiện cảm sẽ không quá cao, cho nên lợi dụng chức năng điểm danh, biến tướng cho người chơi một ít phụ cấp.
Về phần phiếu rút thăm trúng thưởng.
Có không lạ, không có mới là lạ.
Hắn lý giải đơn giản đồ vật mới ra, bỏ phần nước cam hôm nay vào túi, cũng không quên nhóc tí hon.
“Ý nhóc là ——” trước khi trả lời, Lịch Duyệt Tinh quay lại nhìn những gì nhóc con vừa mới nói, “Muốn tôi tới và đi vào thời gian cố định, khi tới và đi thì nói với nhóc một tiếng?”
Túc Minh Khiêm: “Đúng thế.”
Lịch Duyệt Tinh hứng thú: “Tôi có một câu hỏi. Nhóc hoàn toàn không thể nhìn thấy tôi. Cho dù tôi không rời đi thì vẫn có thể nói với nhóc là mình đã đi rồi, vậy thì yêu cầu này có ý nghĩa gì?”
Túc Minh Khiêm: “Đây không phải yêu cầu mà là thỏa thuận, thỏa thuận ý nghĩa ở chỗ đó.” Cậu dừng lại, câu nói thứ hai hiện ra, “Trái lại, những gì bạn vừa nói mới là không có ý nghĩa, ở đây bạn có thể làm tất cả mọi chuyện, bạn không việc gì phải gạt tôi.”
Logic đạt điểm tối đa!
Lịch Duyệt Tinh gõ nhịp tán thưởng: “Bé cưng à, càng ngày tôi càng thích nhóc rồi đấy! Tôi đồng ý thỏa thuận của nhóc, có lẽ tôi ——”
Hắn suy nghĩ về giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình, lại nghĩ đến nội dung của game, nói:
“Tôi sẽ tới vào mười hai giờ trưa mỗi ngày nhé, vừa hay dùng bữa với nhóc, nghỉ ngơi một lát”
“Phải rồi, còn một việc nữa tôi muốn nhóc đồng ý… Ờm, nói vậy cũng không đúng.” Lịch Duyệt Tinh sửa lại cách diễn đạt, “Có một việc, tôi muốn hỏi ý kiến của nhóc. Nếu nhóc không đồng ý thì có thể từ chối. Nhóc yên tâm, không có bất kỳ hậu quả gì đâu.”
Cuộc trò chuyện càng lúc càng tốt đẹp, Lịch Duyệt Tinh lại nhớ tới vấn đề nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình.
Lịch Duyệt Tinh thăm dò: “Tôi đang viết một bộ tiểu thuyết, tôi thấy tên của nhóc rất hay, muốn lấy nó làm tên cho nhân vật chính trong tiểu thuyết của mình… Nhóc có phiền không? Có thích trở thành nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết không? Nếu nhóc thấy phiền thì tôi sẽ sửa lại tên.”
Đoạn thoại này khá dài.
Nhóc con ngây ra một lúc.
Không hiểu được à?
Trong dự đoán, trí tuệ nhân tạo dù sao cũng không phải con người.
Dù đã sớm chuẩn bị song Lịch Duyệt Tinh vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng trước khi hắn định làm gì đó, lại một +100 to bự xuất hiện trên đầu nhóc tì!
Virus sửng sốt nhoáng cái lây nhiễm toàn thân Lịch Duyệt Tinh.
Thế mà hiểu được thật?
Lịch Duyệt Tinh giật nảy mình đồng thời lơ ngơ:
Nhưng mà… rốt cuộc độ thiện cảm của hệ thống tính toán như nào, mà sao chỉ có thế mà cũng tăng được nhiều độ thiện cảm đến vậy?
Lịch Duyệt Tinh thật sự không nhịn được, hỏi: “Nhóc vui lắm hả?”
Túc Minh Khiêm: “Tôi vui lắm.”
Lịch Duyệt Tinh không tài nào mường tượng nổi: “Vì sao?”
Túc Minh Khiêm nghiêng đầu: “Lẽ nào bạn nói chuyện này với người khác, người ta không thấy vui? Được nhiều người biết đến tôi, hiểu tôi hơn là một chuyện hết sức tốt đẹp, tôi cực kỳ chờ mong ngày đó đến.”
…. Đây cũng xem như một đáp án tiêu chuẩn.
Nó có thật sự là đáp án tiêu chuẩn không?
Lịch Duyệt Tinh còn chưa rối rắm xong, nhóc con lại lên tiếng, chủ động hỏi thăm nhiều nội dung liên quan.
“Lúc bạn dùng tên tôi, cũng miêu tả luôn cả tính cách của tôi à?”
Lịch Duyệt Tinh vẫn nhớ hiềm nghi sao chép, vô thức đáp: “Chưa có quyết định này.”
Túc Minh Khiêm mạnh dạn đề nghị: “Nhưng tôi hy vọng bạn trực tiếp sử dụng tính cách của tôi. Như thế tôi mà mọi người thấy, mới là tôi chân thật.”
Cậu khá là căng thẳng, không biết người giám thị có bằng lòng đồng ý với yêu cầu này không, nhưng cơ hội này thật sự quá hiếm.
Chỉ cần người giám thị làm đúng như những gì vừa nói, đồng ý viết cậu vào truyện, vậy thì sự tồn tại của cậu sẽ được người ta để ý, cứ thêm một người để ý, nơi giam giữ cậu vô hình trung sẽ trở nên yếu ớt hơn. Khi có đủ người phát hiện ra cậu rồi, thế giới cậu đang ở, hòn đảo hoang này, chắc chắn sẽ bị sức mạnh từ bên ngoài phá bỏ.
Nhưng liệu người giám thị có đồng ý không?
Người giám thị đồng ý phá bỏ đảo hoang ư?
Hoặc là, đổi cách nghĩ khác, người giám thị thật sự có ý định xây dựng một hòn đảo hoang sao?
Túc Minh Khiêm thực sự muốn biết rõ đáp án, những đáp án này vô cùng quan trọng với cậu. Sau đấy cậu thấy chữ của người giám thị hiện ra trên màn hình.
“Được thì được…”
Ăn ngay nói thật, yêu cầu nhóc con đưa ra tuy khiến Lịch Duyệt Tinh bất ngờ song quả thực không phải chuyện gì to tát.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh thấy mình vẫn phải nhắc nhóc tì vài vấn đề:
“Tôi có thể viết nhân vật chính dựa theo tính cách của nhóc, nhưng nghệ thuật là cảm tính, mặc dù nhân vật tôi viết căn cứ vào tên và tính cách của nhóc, nhưng nhân vật viết ra chưa chắc đã khiến nhóc cảm thấy “đây chính là mình”… Tôi nói thế, nhóc có hiểu được không?”
Nói xong, lại lại lại +100!
W…
What?!
Lịch Duyệt Tinh nhìn kỹ, một chữ cái tiếng Anh nhảy bật ra từ trong lòng.
Đây là cái 100 thứ mấy ngày hôm nay rồi?
Hệ thống như này khiến người chơi thoải mái, nhưng lại gây khó chịu mãnh liệt cho người chơi đó!
Lịch Duyệt Tinh cứ cảm thấy hệ thống độ thiện cảm này thật khó diễn tả.
Bóng thoại vẫn đang nhảy ra khỏi đầu nhóc tí hon, hôm nay nhóc con nói hơi nhiều.
“Tôi biết tính chủ quan của nghệ thuật. Vậy nên tôi muốn đọc sách của bạn, xem cuốn sách tôi trở thành nhân vật chính như thế nào, tôi còn có thể lấy mình làm nguyên mẫu, cho bạn ý kiến về hành động và phát triển nhân vật.” Nhóc con bổ sung thêm, “Tất nhiên xin bạn yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào việc sáng tác của bạn đâu.”
“Tôi…” Lịch Duyệt Tinh gõ một chữ thì dừng.
Hắn cảm thấy cuộc đối thoại dần trở nên kỳ quái, ngờ rằng mình bị lừa. Nhưng từ đầu cho tới giờ, hắn đã thu được 200 độ thiện cảm từ việc này, giờ nhỡ mà từ chối, hệ thống sẽ không trừ ngược lại của hắn 1000 độ thiện cảm chứ?
Trái lo phải nghĩ, Lịch Duyệt Tinh vẫn sợ.
Dù sao độ thiện cảm khó kiếm lắm…
“Được chứ, không vấn đề gì, chỉ cần có thể mang truyện vào tôi sẽ lấy cho nhóc đọc thử”
Túc Minh Khiêm: “…”
Rõ ràng chỉ là một đống dấu chấm lửng bình thường thể hiện suy nghĩ hiện tại của Túc Minh Khiêm. Không hiểu vì sao, Lịch Duyệt Tinh lại cảm thấy rất hồi hộp.
Hắn sợ Túc Minh Khiêm nói ra lời kỳ quái nào đó bảo mình giải thích, vội vã offline chuồn: “Rồi rồi, hôm nay thời gian ở đây đã vượt chỉ tiêu, tôi phải đi làm việc đây, gặp lại sau!”
Nói xong, không chờ nhóc tí hon đáp lại Lịch Duyệt Tinh đã tắt game. Nhưng sau năm giây tắt game, hắn chợt nghĩ đến một việc, lại mở game ra lần nữa.
Lịch Duyệt Tinh: “Còn chuyện này nữa, trong tủ lạnh có một hộp nước cam, nãy tôi bỏ vô. Mấy ngày nay tôi sẽ lần lượt bỏ đồ ăn vào, nhóc muốn ăn gì thì ăn, đừng tiết kiệm tiền thay tôi. Nhóc chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ là được.”
Nói xong hắn thật sự logout.
Hai câu nói lần lượt xuất hiện trong màn hình trước mặt, tiếng đóng mở cửa tủ lạnh phát ra từ phòng bếp.
Tiếp đó, không còn tiếng động gì nữa.
Túc Minh Khiêm chờ một lúc lâu, bốn phía vẫn im lặng, thế là cậu đứng dậy, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra.
Một hộp nước cam được đặt ở chính giữa tủ.
Túc Minh Khiêm nhìn hộp nước cam này, cơ thể và trái tim căng cứng cùng bắt đầu thả lỏng… Sau đó, cậu coi nước cam thành người giám thị, giơ tay lên chọc một cái, lại chọc một cái, rồi chọc thêm cái nữa. Mãi cho đến khi chọc cho nước cam ngã ngửa, cậu mới điềm nhiên đóng tủ lạnh như không có việc gì.
Tất nhiên Lịch Duyệt Tinh không hề hay biết về những chuyện xảy ra trong game.
Thoát game, cũng chẳng có gì để nói, sau khi cơm nước no nê nghỉ ngơi một lúc thì hắn tiếp tục viết truyện.
Cuộc sống hàng ngày của nghề tác giả buồn tẻ vậy đó.
Ăn cơm đi ngủ viết tiểu thuyết, đôi lúc chơi game xem phim, thi thoảng lắm mới ra ngoài chạy với tốc độ đi bộ.
Chẳng biết có phải do cuộc trò chuyện với nhóc con hồi trưa làm đầu óc thả lỏng, tới chiều, ý văn của Lịch Duyệt Tinh tuôn trào như suối, tốc độ nhanh hơn vận tốc tay tàn 1500 thường ngày nhiều. Lúc viết hăng nhất, vận tốc 2500 chữ một giờ, chỉ mất hơn một tiếng đã viết xong một chương!
Đánh trận thuận gió, càng đánh càng hăng.
Một buổi tối, Lịch Duyệt Tinh không chỉ tích được hai chương 6000 chữ cho “Cửu Độ”, mà còn bận rộn dành thời gian viết 3000 chữ còn lại cho “Đại Tranh”.
Viết xong chín nghìn, đã hơn mười giờ đêm.
Lần này, Gấu Trúc không online trả lời, chắc là ngủ rồi.
Lịch Duyệt Tinh cũng chẳng thèm để ý, hắn đứng dậy hít một hơi, hoạt động cổ và ngón tay, tiếp đó lại ngồi về trước màn hình máy tính.
Tình tiết truyện vẫn cuồn cuộn trong đầu.
Tuy đã khá muộn rồi nhưng trạng thái lúc này rất tốt, hay là… cày cả đêm, viết thêm một hai chương nữa nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh đang cân nhắc, QQ đột nhiên nhảy ra nhắc nhở.
Group Tham Ăn Chung Điểm:
@Tiêu Đường Tây Mộc: Tây Mộc Tử ới, ông sắp mở hố đúng không?
Lịch Duyệt Tinh click vào group QQ liếc phát, phát hiện người @ hắn là Tác Nhậm.
Lịch Duyệt Tinh: “Thứ hai.”
Tác Nhậm: “ Đặt gạch ngồi chờ, đợi ông đăng tôi sẽ giới thiệu cho ông.”
Đản Định Tự Nhiên: “Truyện mới đăng thì giới thiệu cái gì? Có giới thiệu cũng chả được mấy mống đọc, người ta toàn vỗ béo hết thôi. Với cả công công còn có quảng cáo khởi động app đề xuất cơ mà. Căn bản là chả cần người khác dẫn link cho ổng.”
Lịch Duyệt Tinh liếc Đản Định Tự Nhiên.
Bất kể lúc nào, những cuộc chém gió trong nhóm luôn có bóng dáng hắn ta. Không biết làm sao mà hắn vẫn giữ được tốc độ sáu nghìn chữ mỗi ngày còn rảnh tay tán phét.
Có điều, tuy Đản Định Tự Nhiên tẻ nhạt nhưng lại nói thật.
Lịch Duyệt Tinh cũng không hiểu tại sao Tác Nhậm phải giới thiệu cho hắn, truyện mới viết không cần thiết, viết nhiều… Thật ra cũng chả cần thiết.
Tác Nhậm điềm nhiên như không: “Không có gì đâu, chẳng qua là chương mới dạo này không hấp dẫn lắm nên độc giả hơi phàn nàn thôi. Nên tôi mới muốn giới thiệu Tây Mộc Tử để dời sự chú ý của họ. Lần nào tôi đề cử Tây Mộc Tử, độc giả chẳng những không mắng chửi nữa mà còn khen thưởng cho tôi, bảo tôi cố gắng viết truyện, ngày ngày hướng về phía trước, đừng học vị công công nào đó.”
Trong nhóm im lặng, sau đấy các thợ lặn nhao nhao ngoi lên.
Đản Định Tự Nhiên: “Đặt gạch ngồi chờ.”
Thập Linh Lăng: “Đặt gạch ngồi chờ.”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Đặt gạch ngồi chờ.”
Tang Vô Quỷ: “Đặt gạch ngồi chờ.”
Đản Định Tự Nhiên: “Ông đừng có thừa nước đục thả câu nhé Tang Vô Quỷ, trong nhóm chỉ mỗi mình ông một năm một trăm bốn mươi nghìn chữ thôi, ông đặt gạch cái gì?”
Lịch Duyệt Tinh giần giật khóe miệng: “Các ông tém tém tí đi! Hôm nay tôi mười lăm nghìn đấy!”
Trong nhóm lại im lặng lần nữa.
Một giây sau, Tác Nhậm mở miệng: “Tổng số chữ tồn là bao nhiêu?”
Đản Định Tự Nhiên sống lại: “A Tác đúng là người viết về game có khác, kỹ thuật thiệt là sắc bén. Ê công công, ông nói thử tổng số chữ tồn của ông cái coi, được một trăm nghìn không?”
Tác Nhậm hờ hững: “Nhiều ghê.”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “A Di Đà Phật, tiểu tăng đoán năm mươi nghìn chữ.”
Thập Linh Lăng: “Không tới mức đấy chứ, cũng phải bảy mươi nghìn chữ.”
Tang Vô Quỷ: “Theo sự hiểu biết của tôi, ba mươi nghìn, không thể nhiều hơn.”
Lịch Duyệt Tinh hơi mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Hắn định viết truyện tiếp, nhưng lúc thu nhỏ khung chat về lại văn bản, hắn bỗng không tìm được trạng thái, trong đầu toàn là “đặt gạch ngồi chờ” của mấy con gia súc kia.
Đặt thì đặt đi, thế mà đám đấy vẫn chưa đùa chán, còn tag hắn đòi báo tổng số chữ tồn nữa.
Má nó chứ, mấy thằng cha này…
Trái tim Lịch Duyệt Tinh mệt mỏi hơn. Hắn quyết định không vội vàng làm gì, thế là mở máy ra, vào game.
Thời gian của game và hiện thực hoàn toàn đồng bộ.
Hiện thực là hừng đông, trong game cũng là hừng đông.
Căn phòng mở ra, ánh trăng lờ mờ rọi vào sân. Trong sân, một nhóc tí hon đang hì hục khom lưng cắt cỏ.
Đang làm gì đây? Hơn nửa đêm cắt cỏ đúng là khó hiểu.
Lịch Duyệt Tinh cảm thấy kỳ lạ, hắn nhớ đến lời hứa lúc sẩm tối, lên tiếng chào hỏi trước:
“Tôi tới rồi, nhóc đang làm gì thế?”
Sau khi gõ chữ xong, nhóc con trong màn hình dừng động tác. Chốc lát, +1 nho nhỏ xuất hiện trên đầu nhóc tì.
Nhóc con quay về phía phòng, trùng hợp là vị trí góc nhìn của Lịch Duyệt Tinh. Hắn thấy một cái emoji mỉm cười nho nhỏ nhảy ra khỏi đầu nhóc.
“Tôi nghĩ có lẽ bạn sẽ mang đến ít hạt giống nên dọn dẹp cái sân này, cắt cỏ, khai khẩn đất đai trước. Như vậy đến khi hạt giống tới là có thể trồng luôn khỏi cần chờ”
Lịch Duyệt Tinh kinh ngạc.
Đây?
Bé con này, sao nháy cái đã trở nên tâm lý đáng yêu thế?