Ngưu Nam

Chương 103:




Trong một thành phố nhỏ không thu hút nào đó ở đông nam vùng duyên hải, có hai mẹ con sinh sống, người mẹ là một người phụ nữ còn trẻ, năm nay vừa mới hai mươi hai, con trai cô đã năm tuổi rồi, tên mụ là Đông Đông, bọn họ còn nuôi một con chó ta nhỏ, cũng đặt cho nó cái tên là Đinh Đinh.
“Đông Đông, mau ra đây ăn cơm”. Giữa trưa, sau khi tan ca người phụ nữ liền mua một bó rau xanh từ ven đường, vội vàng về nhà, mở nồi cơm điện nấu một nồi cơm, ở bên trên cơm hấp một trái trứng gà, lại xào một dĩa rau, gọi con trai cô ăn cơm.
“Đông Đông, sao còn chưa ra hả?”. Người phụ nữ vừa lau chén vừa gọi một tiếng.
“…….Mẹ, con mơi nãy còn ngủ ạ”. Bé trai ốm yếu mắt buồn ngủ mông lung đi ra từ trong phòng.
“Đinh Đinh đâu?”. Người phụ nữ lau chén xong lau lau tay trên tạp dề, mở nồi cơm điện nhịn nóng lấy trái trứng hấp ra, lại bới một chén cơm nhỏ, đồng thời để tới trước mặt con cô.
“Nó cũng đang ngủ”. Cậu bé ngáp miệng nói.
“Gâu!”. Lúc này trong phòng lại đi ra một con chó nhỏ, kêu một tiếng, sau đó ngồi ở trước chậu cơm của nó dưới cái bàn.
“Mau ăn”. Người phụ nữ đẩy dĩa rau xào tới trước mặt con mình, lại từ trong ngăn tủ bê ra một dĩa sườn non, gắp mấy miếng vào chén mình, còn lại ngay cả cơm trộn canh đều đổ vào trong chậu cơm của con chó nhỏ.
“Con cũng muốn ăn sườn non”. Cậu bé có chút mất hứng chu môi.
“Của hôm qua, con ăn sẽ đau bụng, ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối mẹ lại làm cho con”. Người phụ nữ lùa một miệng cơm, miễn cưỡng chừa ra khoảng trống dỗ dành con trai mình.
“Con không muốn sườn non, muốn bánh thịt”. Cậu bé có chút tùy hứng nói.
“Ừ, buổi tối làm bánh thịt cho con”.
“…….”.
Người phụ nữ trẻ tuổi cơm nước xong, con trai cô vừa mới ăn được một nửa, cô đi vào phòng nhìn nhìn, lại xoay người tới phòng bếp xác định bình gas đã khóa chặt van rồi, sau đó lại lo lắng khóa cửa phòng bếp, lúc này mới cầm túi lại đi làm, dặn dò con mình phải ở trong nhà, buổi tối tan ca cô sẽ về nhà làm bánh thịt cho nó ăn, lúc đi còn không quên khóa trái của nhà lại.
“Đinh Đinh, mày muốn ăn rau không?”. Cậu bé nghiêm trang hỏi bạn chơi của nó.
“Gâu!”. Con chó nhỏ vui vẻ phe phẩy cái đuôi, cậu bé liền gắp một đũa rau vào trong chậu cơm của nó.
Hai mươi phút sau, cậu bé ăn cơm xong, đổ rau còn sót trong dĩa vào thùng rác, lại tự chồng hai cái chén nhỏ và cái dĩa dùng qua lên, xé một tờ giấy ăn lau lau miệng, lại dùng tờ giấy ăn lau miệng rồi lau lau mặt bàn, ném tờ giấy vào trong thùng rác, lúc này mới đi khỏi bàn ăn.
“Bọn mình đi xem ti vi nha”. Cậu bé mở ti vi, con chó nhỏ liền ngồi ngay ngắn ở trên sô pha chờ.
Bọn nó cùng xem ti vi một lát, cậu bé nhìn nhìn đồng hồ treo tường trên tường, liền đi tới cái tủ đặt ti vi ôm cái hộp sắt ra, mở nắp ra, có thể nhìn đến mấy cái bánh trung thu khô vàng sáng bóng trong hộp.
“Một hai ba bốn năm sáu”. Sau khi cậu bé đếm xong gập ngón tay tính toán: “Một ngày ăn hai cái, còn có ba ngày……..”.
“Gâu! Gâu gâu!”. Con chó nhỏ lắc nhanh cái đuôi, dùng sức thò đầu vào trong cái hộp sắt.
“Hôm nay bọn mình ăn vị bắp được không?”.
“Gâu!”.
“Mỗi người một nửa, ăn hết liền thôi, không được chơi xấu”.
“Gâu gâu! Ô…….”.
“Ô…..Ô ô…….”.
“Được rồi, lại ăn nửa cái nữa ha?”. Cuối cùng cậu bé vẫn là không thể kiên trì, cậu bé lại lấy ra một cái bánh trung thu từ trong cái hộp, thật cẩn thận bẻ thành hai nừa, nửa khác thả lại trong hộp sắt.
Lúc chia một miếng bánh trung thu nhỏ cùng con chó nhỏ này, trong lòng cậu bé có chút áy náy, tuy rằng mẹ nói mỗi ngày hai cái bánh trung thu đều cho bọn nó ăn. Miệng cắn bánh trung thu, trong lòng cậu bé suy nghĩ, chờ nó trưởng thành, cũng muốn làm thiệt nhiều thiệt nhiều bánh trung thu ăn ngon, để mẹ và Đinh Đinh mỗi ngày đều có thể ăn được mấy cái.
Đồng thành, trấn Thủy Ngưu, làng Đại Loan.
Khoảng cách La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng đi Cao Tam đưa hàng chưa được mấy ngày, tối hôm nay La Hán Vinh lúc quay về làng, lại tới sân nhà bọn họ ngồi.
“Buôn bán làm rất náo nhiệt ha, kiếm nhiều tiền chứ?”. La Mông cười hỏi La hán Vinh.
“Hài, nếu được vậy thì tốt rồi”. La Hán Vinh xua xua tay, tự kéo cái ghế, ngồi xuống ở trong sân nhà La Mông, liền lảm nhảm. Gần đây nhiệt độ không khí giảm xuống một ít, buổi tối gió lạnh, tất cả mọi người không thể ngồi ở trong sân, bình thường đều ở trong nhà, mở cái bóng đèn tròn, người một nhà cùng ngồi xem ti vi, thi thoảng có người trong làng tới cùng ngồi tám nhảm, cũng thật sự thoải mái nhàn nhã.
La Hán Vinh này nói với La Mông, hiện tại việc làm ăn của gã thoạt nhìn là rất tốt, có thể sau này còn phải mở rộng kinh doanh, đó là cơ bản không nói giỡn chơi.
Vấn đề chủ yếu vẫn là ở việc mua rau, hiện tại rau làng Đại Loan bọn họ trồng ra, ngoại trừ cung ứng cho Cực Vị lâu, khách lẻ mỗi sáng sớm tới làng họ mua cũng nhiều, La Hán Vinh lo lắng tới vấn đề giá thành, không có khả năng tăng giá cùng người ta, số lượng rau dưa mỗi ngày có thể thu mua được cũng rất có hạn, bằng không gã cũng không thể vì mấy cân hành lá liền chạy tới cửa trường cao trung người ta ngồi xổm.
“Nhà các anh không trồng rau sao?”. La Mông đại khái cũng có thể đoán được khó khăn của La Hán Vinh, đều dùng rau của làng bọn họ, trên quy mô khẳng định không thể đi lên, phải trộn lẫn rau bên ngoài cùng bán, danh tiếng liền bị ảnh hưởng.
“Có chứ, hiện tại trong huyện mình cũng có người nhìn thấy anh kiếm tiền liền thèm thuồng, anh liền có ưu thế hơn so người ta ở điểm này”. Hơn nữa hiện giờ La Hán Lương lại nuôi heo, phân heo này dùng để làm phì đất cũng là không tồi, La Hán Vinh liền định sang năm xới một mảnh đất trồng rau.
“Vậy sau này anh dự định như thế nào?”. La Mông thuận miệng lại hỏi La Hán Vinh một câu.
“Anh vẫn là cẩn cẩn thận thận tích lũy danh tiếng, kiên kiên định định làm mấy năm, chờ tích đủ tiền vốn, ngay tại trong huyện chúng ta mở một nhà hàng nhỏ”. La Hán Vinh nhày thật cũng là xác định rõ mục tiêu.
Sau đó La Mông mông trò chuyện cùng La Hán Vinh một lát, La Hán Vinh nói cái tiệm ăn nhỏ của gã thật không có kiếm được tiền như người ngoài nghĩ đâu, giá rau của làng Đại Loan cao mà, còn phải thêm phí vận chuyển, rửa sạch xào nấu còn phải tìm người giao, bình thường đơn hàng hai ba mươi đồng cơ bản không có lợi nhuận gì, cố tình phần lớn đơn hàng cũng chỉ có lớn như vậy.
Thời gian trước gã làm cái tròn 100 đồng tặng đậu hủ, lúc này đơn hàng 100 đồng mới nhiều lên, những đơn hàng này chính là bộ phận lợi nhuận chủ yếu trước mắt của bọn họ, số lượng đơn hàng mức 50 tới 100 vẫn là khá ít.
Sau khi tiễn La Hán Vinh, La Mông nghĩ thầm, hôm nay người này chạy tới nói với những điều này với anh, tuy rằng cũng cùng quan hệ bản thân La Mông ở trong làng lăn lộn khá tốt, nhưng mà trung gian khẳng định cũng không thể thiếu nhân tố của Tiếu Thụ Lâm. La Hán Vinh này sau này muốn mở nhà hàng ở trong thị trấn, vậy phải có người chống lưng, tầm quan trọng của Tiếu lão đại liền hiện ra tới.
Vừa nghĩ như vậy, La Mông nhịn không được lại cảm thấy được có chút tức cười, hôm nay nếu không phải La Hán Vinh tìm anh tán gẫu, nếu đổi thành là hắn em trai La Hán Lương của La Hán Vinh, đoán chừng chính mình không thể nào nghĩ tới cái phương diện đó, cho nên nói người nếu quá tinh ranh thì có đôi khi cũng không tốt lắm, người ta sẽ đề phòng mình.
Việc này cũng gõ tiếng chuông cảnh tỉnh đối La Mông, đoán chừng hiện tại hình tượng của anh, còn khá giống La Hán Vinh, sau này anh phải chú ý một chút. Nhưng mà nếu anh thật biến chính mình thành cái phong cách như La Hán Lương, đoán chừng không xông pha trong làng được, dù sao được cái này mất cái kia.
Đương nhiên La Mông vẫn là rất khâm phục tinh thần phấn đấu của La Hán Vinh, gần đây bản thân anh liền sống có chút rất an nhàn rồi.
Sáng sớm hôm sau tự kiểm điểm một chút, La Mông liền lên Ngưu Vương trang đi dạo. Hiện tại trên Ngưu Vương trang dựng mấy cái lán lớn, trong lán lớn nên trồng gì đều trồng nấy rồi, trên núi lúc mùa hè còn trồng một số củ cải cải trắng các loại, chờ thêm thời gian nữa là có thể thu hoạch, tới lúc đó chỉ là thu hoạch rau muối rau, cũng đủ bọn họ bận bịu một thời gian.
Bọn trâu cũng đều được chăm sóc tới rất tốt, có La Toàn Quý Và Biên Đại Quân, việc này cơ bản không cần La Mông quan tâm, bọn họ thậm chí còn đào tạo mấy người già hỗ trợ vắt sữa, La Mông chỉ cần căn cứ đề cử của hai người bọn họ, bàn xong tiền lương cùng mấy người già kia, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ một chút là được.
Hiện giờ cần La Mông lo lắng cũng chính là mảnh đất cây giống nhỏ kia, đầu năm trồng xuống cây giống cây óc chó núi, cây óc chó Mỹ đều phát triển khá tốt, cây giống cây phỉ ở giữa lớn lên rất tốt, chỉ là cây giống hạt dẻ cười lại chết mấy cây rồi, bây giờ phần lớn còn gắng gượng sống cũng đều là cây giống yếu ớt, trong đó cũng có một số cây tương đối tinh thần một chút, La Mông đều trông cậy vào bọn nó.
Bên tứ hợp viện, lúc cuối xuân đầu hè La Mông đặt mấy tháp nước kim loại dưới mái hiên nhà, từ trên núi dẫn nước suối xuống, giải quyết vấn đề nước dùng của phòng bếp và các phòng.
Nếu dùng điện, tuy rằng lúc trước tốn không ít tiền, nhưng mà bởi vì nơi này của bọn họ phần lớn là dùng điện thuộc loại sản xuất nông nghiệp, viết tờ đơn, chi phí tiền điện cũng có thể có một chút ưu đãi.
Sau khi xây kho lạnh, lượng điện dùng trên Ngưu Vương trang đột nhiên tăng, đồng chí của sở điện lực lại tới đây xem một lần, bảo La Mông bỏ tiền lắp hai công tơ điện bên ngoài hai cái kho lạnh, tính điện kinh doanh. Còn có các phòng và phòng bếp của tứ hợp viện, lại xem như hộ nông thôn dùng điện, nói ngắn gọn, hiện tại trên đỉnh núi nhỏ này của bọn họ chỉ là thu tiền điện thôi đã có ba loại rồi.
Nhưng mà lấy tình huống trước mắt của La Mông, muốn làm máy phát điện tự cung tự cấp đó vẫn là không có khả năng cũng không cần thiết, vẫn là thành thành thật thật mỗi tháng đúng hạn nộp tiền điện đi.
Hiện tại việc duy nhất khiến La Mông có chút bận tâm, anh cũng có năng lực giải quyết, chính là hệ thống xử lý chất thải bên tứ hợp viện, thật ra không có hệ thống không hệ thống gì, chính là đào cái hố phân tự hoại, nước thải chảy ra từ hố phân tự hoại, trực tiếp bị dẫn tới một cái mương nước, từ mương nước đổ vào dòng suối nhỏ.
Tuy rằng nói mọi người của cả trấn Thủy Ngưu là làm như vậy, bình thường nhân dân cả nước cũng là làm như vậy, nhưng mà La Mông vẫn cảm thấy chính mình đã có năng lực rồi, cần phải làm cho thật tốt.
La Mông định ở bên cạnh tứ viện, lần lượt từng bên triền núi kia, xây một cái hầm biogas, đồng thời xử lý nước thải trong sinh hoạt mà còn có thể ủ phân.
Về phần biogas sinh ra, ngoài kéo ống tới các phòng của tứ viện khẳng định là không thỏa đáng, không nhiều biogas có thể cấp cho cả một đống người sử dụng như vậy. Lúc đầu La Mông muốn kéo tới căn tin, để đầu bếp mập Hầu Tuấn dùng nấu cơm, nhưng mà Bàn tử này không đồng ý, nói là không người đầu bếp nào đồng ý dùng thứ này xào rau, vì thế đành phải thôi.
La Mông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định xây hầm biogas phụ cận bên ngoài tứ hợp viện, dựng cái lều làm cái nồi hơi, ống nước nóng nước lạnh của nồi hơi tương liên cùng ống nước nóng nước lạnh của tứ hợp viện, sau này tứ hợp viện liền không lo nước nóng để dùng rồi. Mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, La Mông vốn còn định lắp cái máy nước nóng năng lượng mặt trời, bây giờ tốt rồi, tiết kiệm được một mớ tiền.
Việc làm ăn này không tồi, La Mông càng nghĩ càng cảm thấy hả hê, lập tức liền gọi điện thoại cho Cam sư phó, nói với ông ấy Ngưu Vương trang muốn xây hầm biogas, nhờ ông tìm mấy người tới đây làm việc.
Kết quả Cam sư phó lại nói với anh, trấn trên bọn họ không ai biết làm hầm biogas này. Chỗ bọn họ nơi nơi đều là núi, trồng trọt cũng là ruộng bậc thang, từng nhà cũng không có bao nhiêu đất đai, nuôi gia súc cũng không nhiều, căn bản khác biệt mảnh đất bình nguyên của người ta, chỉ là vật liệu xây hầm biogas cũng chính là cái vấn đề lớn, cùng với chi phí xây hầm biogas kia, còn không bằng lên núi chặt chút củi khô đốt.
Người của nơi này không có điều kiện xây hầm biogas, thợ xây nơi này tự nhiên cũng sẽ không có kỹ thuật về cái này, nếu La Mông muốn xây hầm biogas, vậy phải tìm người từ bên ngoài.
Một chậu nước lạnh tạt phủ đầu, La Mông lại một lần nữa cảm nhận được tại sao nói giấc mộng chênh lệch cùng hiện thực. Nhưng mà anh cũng không phải người đơn giản dễ dàng từ bỏ, cái gọi là nhiều người lực lượng lớn, anh cúp điện thoại liền dùng di động lên mạng, lướt lên cái diễn đàn bản địa mình hay lên, tại trong cái diễn đàn này đều có các ngành các nghề, trong đó cũng không thiếu loại nhân tài kỹ thuật, cho nên nói, internet thật sự là là thứ tốt.
La Mông đăng bài post xin giúp đỡ trong diễn đàn: “Ngưu Vương trang muốn xây một cái hầm biogas! Cầu một nhân viên chuyên nghiệp! Đãi ngộ cao, cụ thể trực tiếp bàn tiền lương, bao ăn bao ở, dưa hấu ăn đủ”.
“Ngao! Dưa hấu ăn đủ!”. La Mông mới vừa đăng bài post này lên, phía dưới liền có người ngao một tiếng.
“Có gà hầm hạt dẻ không?”. Dưới lầu có người hỏi.
“Cái này nói sau, anh biết xây hầm biogas chứ?”. La Mông nhịn không được cao hứng một chút.
Người nọ sau một lúc lâu không động tĩnh, tên đó càng là như vậy, hy vọng trong lòng La Mông lại càng lớn, anh càng liên tục cập nhật cập nhật, qua một hồi lâu, mới nhìn đến tên kia từ từ đáp lại một câu: “Cái đó không biết…….”.
La Mông lại một lần nữa thất vọng, anh bất đắc dĩ thở dài, ấn nút thoát, bỏ di động vào trong túi quần, quả nhiên, trên internet vẫn là người rảnh rỗi khá nhiều, nhất là diễn đàn bản địa, bọn người kia căn bản không trông cậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.