Ngưu Nam

Chương 50: Mấy tên trộm tới đây…




Chó cha đi rồi, con Husky này liền đi theo La Mông ngủ trong chuồng trâu, con chó này bị cha nó chiều hư rồi, thế nào cũng phải ngủ ở trên giường. Nhiệt độ cơ thể của con chó này rất cao, khiến cho buổi tối La Mông nóng tới ngay cả mền cũng không muốn đắp, nếu như mùa đông thì tốt rồi, trên giường có con này làm ổ, giống như lò sưởi.
Thứ 7 cuối tuần chó cha gọi điện thoại tới, nói ông chủ gã không cho gã nghỉ, công ty  gã mới vừa nhận 1 hợp đồng, khách hàng muốn đòi kế hoạch gấp, ông chủ gã liền để chó cha tăng ca, lý do trước đây gã vừa mới xin nghỉ 3 ngày.
Chó cha ở bên trong điện thoại hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi đều là Nha Nha nhà gã, La Mông ngại phiền, liền ném di động cho Husky, để 2 cha con bọn họ a ô a ô đi, mặc kệ hai người bọn họ a ô bao lâu, dù sao nhận điện thoại không tốn tiền.
Nói đến Nha Nha này, hiện tại La Mông hoàn toàn thất vọng đối nó rồi, con chó này lại đây ngủ chuồng trâu buổi tối đầu tiên, đại khái rạng sáng khoảng hơn 2 giờ, con chồn kia lại tới nữa.
“Ngao ô!”. Hoàng đại tiên phát hiện trên giường La Mông có chó, sợ tới mức lập tức lại nhảy lên trên xà ngang.
“Ô…….”. Nha Nha bị ồn tỉnh.
“Ngao ô!”. Hoàng đại tiên đi tới đi lui ở trên xà ngang, có vẻ vô cùng bực bội.
“Ô ô a ô…….”. Nha Nha ngưỡng cổ, miệng cũng không biết đang kêu to cái gì.
“Ngao ngao ngao ngao ô!”. Hoàng đại tiên cho rằng đối phương là đang khiêu khích.
“Ô ô a ô……..”. Nha Nha kêu tới càng hăng say.
“Ngao ô…….”.  Hoàng đại tiên có chút ầm ĩ không rõ, bốn chó con bên chuồng gà, sớm thức dậy sủa rồi.
“Ngao ô ô…….”.  Nha Nha phí sức nửa ngày, cuối cùng là học tiếng chồn giống 7 phần.
La Mông xem 1 màn này ở trong mắt, trước đó còn có ý tưởng để con Husky này hỗ trợ giữ nhà, rốt cục liền tan thành mây khói.
“Ngoan, ngủ đi”. La Mông sờ sờ đầu chó của Nha Nha, làm cho nó yên tĩnh ngu người, cho dù không thể hỗ trợ, ít nhất đừng gây chuyện, con chồn này chính là cao thủ bắt chuột, còn không đánh chủ ý với gà con nhà anh, hiếm có à, đừng lại dọa chạy mất.
Lúc mới đầu hoàng đại tiên còn vô cùng kiêng kị đối con chó bự kia, mỗi lần lúc giao dịch cùng La Mông đều phải cẩn thận lại cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận, thời khắc chú ý hướng đi của con chó bự kia, Nha Nha trở người 1 cái, đều có thể làm nó sợ tới mức nhảy lên trên xà ngang.
Nhưng mà dần dần, nó coi như là nhìn thấu rồi, con chó này chính là bộ dạng hung ác, kỳ thật căn bản là bao cỏ, không phải là mối đe dọa.
Gần đây trên Ngưu Vương trang tới không ít người, mỗi ngày có người tới có người đi, nhân công đủ dùng, La Mông liền nhàn nhã, cả ngày nấu cơm làm đồ ăn làm hậu cần, mê trai ngám Tiếu Thụ Lâm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Hôm nay buổi tối La Mông cùng Nha Nha nằm trên giường đang ngủ, mơ hồ chợt nghe tới có tiếng xe, người này từ sau khi có được linh tuyền, lỗ tai liền rất thính, may nhờ nông thôn yên tĩnh, nếu ở trong thành phố, xe chạy tới xe chạy lui, thế nào cũng làm cho anh mất ngủ cho mà coi.
“Hắc, tỉnh tỉnh”. La Mông giơ tay liền đẩy tỉnh con Husky bên người, con này vẫn là chó mà, ngủ đều sâu hơn so với anh.
“Ô…….”. Nha Nha vùi đầu xuống gối, tiếp tục ngủ, cái gối này là chó cha từ Đồng thành chuyển tới cho nó, nói Nha Nha nhà gã đổi cái gối khác liền không thể ngủ ngon, thật ra ở trong mắt La Mông, con này cho dù không có gối cũng ngủ giống như heo chết.
“Ngủ chết mày luôn đi”. La Mông bất đắc dĩ đứng lên từ trên giường, lặng yên không một tiếng động liền đi ra khỏi chuồng trâu, con Husky kia ngẩng đầu nhìn phương hướng La Mông biến mất, suy nghĩ 1 chút cũng đứng lên đi theo ra ngoài, bên ngoài tối mù, có chút lạnh, con chó này nhịn không được liền hắt xì 1 cái.
“Ai!?”. Một cái đèn pin phút chốc liền soi lại đây.
“Gâu! Gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha rốt cục cũng cảm giác được tình huống không đúng, nhe răng nhếch miệng liền sủa ầm lên, nghe nói Husky thuần chủng không hề học sủa, nhưng mà con chó này trước đây vì hấp dẫn chú ý của con chó nhỏ dưới lầu, thật ra tốn không ít công sức tại phương diện này.
“Bên kia có người!”. Mịa, La Mông cũng nổi điên.
“Sao mày không sủa sớm hơn đi?”. La Mông mắng mắng một câu, quay đầu lại chạy đi hướng chuồng trâu, nhanh tay nhanh chân  tháo dây buộc trâu cho đám trâu mẹ, lại mở hàng rào.
“Ụm bò……”. Đêm khuya quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, tâm tình của nhóm trâu mẹ cũng không vui vẻ lắm.
“Đi ra! Đi ra! Đi ra!Nhanh, đừng ngủ nữa! Ngủ mê liền đều thành thịt trâu!”.
“Nhị Lang! Chạy mau đi! Chạy lên trên núi đi! Đi ăn dưa hấu!”. Nhị Lang nửa tỉnh nửa mê, nghe được La Mông gọi nó đi ăn dưa hấu, lạch bạch chạy lên trên núi, con này mấy ngày hôm trước gặm 1 trái dưa hấu, còn chưa chín hẳn, nhưng mà cũng rất ngọt, sau đó bị La Mông phát hiện, bị anh dạy bảo 1 trận.
La Mông một bên gào to, một bên liền hướng cửa sau chuồng trâu đi ra ngoài, hơn 100 con trâu anh chưa kịp đều thả hết chúng nó ra, loại thời điểm này cũng không quản được nhiều như vậy, những người đó chạy xe tải tới, nhân số nhiều, nếu như bị bắt được, anh nhất định ăn quả đắng.
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Con Husky kia còn đứng tại chỗ sủa to, con này dũng khí vẫn là có, chỉ là vô dụng với đối phương.
“Chạy đi! Còn sủa cái rắm”. Mắt thấy những người đó liền sắp tới bên chuồng trâu này rồi, La Mông thô bạo kéo con chó ngốc kia 1 chút, bỏ chạy đầu tiên, lúc này bên chuồng trâu chỉ có 1 mình anh, những người này khẳng định liền sẽ muốn hạ gục anh trước, lát nữa chậm rãi dọn sạch cả chuồng trâu.
“Ô……..”. Nha Nha nhìn nhìn bóng dáng La Mông điên cuồng chạy trốn, lại nhìn xem mấy chùm tia sáng lóe lên ở đối diện, mơ hồ cũng cảm giác được nguy hiểm, sau khi do dự một phen, rốt cục cũng hướng cái phương hướng La Mông chạy vội qua.
“Mau rời giường đi! Ăn trộm tới!”. La Mông một bên chạy, một bên há họng liền gào lên.
“Gâu gâu……..”. Nha Nha cũng sủa to theo.
“Người mau tới a! Có ăn trộm a!”.
“Gâu…….gâu gâu……..”.
“Mau tới giúp đỡ a! Tai nạn chết người!”.
“Gâu gâu……….gâu………gâu gâu……..”.
La Mông vung chân chạy như điên ở trên núi, lúc mới đầu Nha Nha còn đi theo phía sau anh, chưa tới mấy phút liền chạy tới đằng trước anh, hướng về phương hướng tứ hợp viện, nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.
Nếu phía sau không có người truy đuổi, lúc này La Mông sớm cởi giày ném nó, liền chưa gặp qua 1 con chó không có nghĩa khí như vậy!
“Ụm bò!”. Nhị Lang chạy tới trên núi, bị gió đêm vừa thổi, đầu óc cuối cùng là tỉnh táo, đứng ở trên núi nhìn xuống dưới, liền nhìn đến có mấy người cầm đèn pin đang đuổi theo hướng tứ hợp viện, ánh đèn vụt qua vụt lại, thi thoảng soi tới người phía trước, không phải La Mông thì là ai, người này chạy trốn rất chật vật, vừa chạy vừa gào to, nhìn thấy thật thảm.
“Ụm bò…….!!”. Nhị Lang khí dẫn đan điền*, ở trên núi phát ra một tiếng trâu rống thật dài, tiếng rống kia rất lớn, cả làng Đại Loan đều nghe tới rõ ràng rành mạch. Con trâu này kêu xong 1 tiếng này, liền từ trên sườn núi một đường lao xuống dưới, cái đầu tuy rằng không lớn, khí thế lại kinh người.
 “Ụm bò!”.
“Ụm bò!”.
“Ụm bò!”. Nhóm trâu mẹ giống như nghe được kèn chiến đấu, đàn trâu vốn phân tán, nhất thời giống như là tìm được xương sống, liền chạy về hướng mấy người cầm đèn pin.
Thân hình trâu nước trưởng thành to lớn cồng kềnh, trâu trưởng thành, ngoại trừ là trâu đực ở mùa giao phối, bằng không rất ít chạy băng băng. Một đàn trâu này chạy lên, dẫm tại mặt đất rung động ầm ầm, thực sự có chút xu hướng động đất.Bị đàn trâu này truy đuổi, mấy người này liền tan tác, phân tán đến trên núi đều tự chạy trối chết.
“La Mông, chuyện gì vậy?”. Bặc Nhất Quái đi theo Nha Nha liền đi ra tới đây.
“Quay lại, đừng cho bọn họ đi ra ngoài, đàn trâu không khống chế được!”. La Mông vội vàng bảo ông ta trở về, đêm khuya thế này, mấy chục con trâu ở trên núi chạy như điên, chẳng may ngộ thương ai liền phiền toái, chân trâu giẫm 1 cái, mấy ai còn giữ được mạng nhỏ chứ.
“Mau quay về, đều đừng xem náo nhiệt”. Bặc Nhất Quái gào lên một tiếng với người phía sau, chính mình vẫn là đi tới chỗ La Mông, thoắt 1 cái, đi tới trước mặt La Mông, xách cổ áo của La Mông, liền xách La Mông đi tứ hợp viện.
Nha Nha hì hục chạy một đường đi theo Bặc Nhất Quái, vừa quay đầu lại thấy ông ta lại đi trở về, vừa chạy liền chạy đi thật xa rồi, con chó này quay đầu lại nhìn nhìn đàn trâu phía sau cuồn cuộn lao tới, a ô một tiếng liền chạy như điên.
La Mông vào trong tứ hợp viện liền đi căn tin, cầm nồi cầm sạn đi ra, đứng ở trên núi gõ mạnh một chút, gõ tới đám trâu đều rối loạn trận tuyến, mấy người nửa đêm cầm đèn pin lên Ngưu Vương trang, lúc này mới đều tự nhặt lại được một cái mạng nhỏ.
Trong tứ hợp viện nhiều người, còn có Bặc Nhất Quái võ lâm cao thủ này, một đám người ba chân bốn cẳng, hai ba cái liền trói mấy người này thành bánh chưng để tại trong sân. Trong đó Đông Tây Nam Bắc cũng qua đây góp mặt, lại bị La Mông quát lớn đuổi về.
“Nói! Nửa đêm tới chỗ ông mày làm cái gì?”. Gây sức ép như vậy! La Mông mấy ngày nay khó khăn mới có thể thở phào ngủ ngon, mịa nó sao liền không thể để người ta sống qua ngày yên tĩnh vậy?
“Hiểu lầm nha, hiểu lầm, chúng tôi là ở trên mạng nhìn đến tin tức tuyển nhân công, lại đây tìm việc”. Một cái bánh chưng trong đó nói xạo, nói.
“Rạng sáng 1 giờ, tìm việc gì chứ? Lừa quỷ hả?”. La Mông nói xong liền đạp gã 1 phát, mịa nó mới nãy chính mình nếu rơi xuống trong tay mấy người này, tám phần cũng là đãi ngộ này.
“La Mông ơi, đây là sao vậy?”. Khi nói chuyện, bên làng cũng không ít người tới đây, hầu như là 1 ít ông bà cụ, cầm cuốc cầm đòn gánh đều có, xem ra là định tới đây đánh nhau. Ông La, La Hồng Phượng cũng đều đi theo tới đây, Lưu Xuân Lan không có tới, đại khái là ở lại trong nhà trông cháu rồi.
“Không có việc gì ạ, bắt được mấy tên trộm”. La Mông hỏi bọn họ, “Sao mọi người lại đến đây ạ?”.
“Nghe được Ngưu Vương kêu, sao có thể không tới chứ?”. Trưởng làng La Toàn Thuận liền nói.
“Vừa nãy tiếng kêu kia là Nhị Lang nhà chúng ta kêu sao?”. Ông La cũng hỏi.
“Đúng ạ”. La Mông liền vẫy vẫy tay với Nhị Lang cách đó không xa, con trâu này phe phẩy cái đuôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đại khái là cảm thấy chính mình hôm nay biểu hiện không tồi, liền chờ La Mông khen ngợi.
“Mày nha hôm nay thiếu chút nữa gây tai nạn chết người rồi đó biết hay không?”. La Mông đối con nghé con này cũng là thật sự đau đầu, nóng lòng bảo vệ chủ dĩ nhiên là tốt, nhưng mà con nghé này không biết nặng nhẹ, thật xảy ra chuyện thì làm sao đây?
“Ụm bò……..”. Nhị Lang cúi đầu vẫy vẫy cái đuôi, có chút giận hờn.
Hôm nay việc này, La Mông thật sự là không có biện pháp khen nó, nếu ra tai nạn chết người, sự tình này liền rất lớn, tới lúc đó trâu trên Ngưu Vương trang này bị người đời tiêu diệt đều còn nhẹ đó.
“Hôm nay khẳng định là tình huống đặc thù, bình thường Nhị Lang này rất nhu thuận” Nhóm dân làng nghe được Nhị Lang bị dạy bảo, lập tức liền có người đứng ra nói chuyện thay nó.
“Đúng vậy, lúc ấy đàn vương bát* trâu này đang truy đuổi cháu í”. La Mông cũng không hy vọng Ngưu Vương trang truyền ra chuyện trâu nổi điên đả thương người, bảo vệ chủ cùng đả thương người, chênh lệch rất lớn đó.
“Vậy em có bị thương hay không?”. La Hồng Phượng vội vàng liền hỏi.
“Không sao, chỉ là chạy vội quá, cổ chân có chút đau”. Lúc mới bắt đầu chạy, La Mông còn không có phát hiện chân mình đau nữa, bây giờ  thả lỏng rồi, mới cảm giác được đau.
“Để tôi xem cho”. Bặc Nhất Quái bảo người ta đặt cái ghế để La Mông ngồi xuống, cởi giày liền thấy, lập tức liền mắng mỏ: “Cậu thằng khờ này, chân đều như vậy sao chính mình còn không biết?”.
“Như thế nào ạ?”. La Mông trực giác giống như không nghiêm trọng như vậy.
“Lúc này nhìn qua không thấy gì, qua 1 giờ nữa, liền sưng thành cái bánh mỳ”. Bặc Nhất Quái bảo Liễu Như Hoa đi phòng ông ta cầm chai rượu thuốc xuống, lập tức liền xoa bóp giúp La Mông.
“Mấy thằng này còn mang hung khí”. Trên Ngưu Vương trang có mấy người trẻ tuổi, mới nãy liền cùng vào trong cái xe tải kia xem bên trong có cái gì.
Kết quả lấy ra không ít hung khí, có búa sắt bự, hình như dùng giết trâu, nếu trâu không nghe lời, đập 1 búa liền xong đời. Có mấy con dao nhỏ vừa dài lại mảnh, dao kia rất bén, bên trên còn có rãnh hứng máu. Thậm chí còn cầm theo cung nỏ, đều là thép tấm, cũng vô cùng bá đạo.
Mang nhiều hung khí như vậy, thật không biết nhóm người này rốt cuộc là muốn giết trâu hay là giết người nữa?
“Phải báo cảnh sát”. La Mông cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy dùng hình phạt riêng, dứt khoát ném tới đồn công an, tới lúc đó nếu có người đứng sau đám người này, anh lại mời Tiếu lão đại ra tay.
“Cậu vẫn là gọi điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm trước đi”. Bặc Nhất Quái liền nói, Tiếu Thụ Lâm là người từng trải, biết những người này vào trong cục cảnh sát,  sẽ rơi vào trong tay ai trước, vậy xử lý lên khác biệt cũng thật sự lớn.
La Mông vừa suy nghĩ, quả thật cũng là đạo lý này, mới nãy mạng nhỏ của anh coi như là chỉ mành treo chuông, không thể tiện nghi đám người này.
Lúc này Tiếu Thụ Lâm đã thức dậy rồi, nhìn đồng hồ treo tường trên tường, thời gian còn rất sớm, liền mở TV coi, mới nãy Tiếu lão đại thức dậy đi WC, còn mắng gã một câu.
Bên La Mông kể lại chuyện vừa nãy, bên Tiếu Thụ Lâm cúp điện thoại liền đi gõ cửa phòng cha gã, “Đừng ngủ nữa, Ngưu Vương trang đã xảy ra chuyện rồi”.
“Chuyện gì vậy?”. Tiếu lão đại lập tức từ trên giường ngồi dậy, Ngưu Vương trang là dưới sự che chở của ông, ông sớm tại trên đường thả tin này ra, là thằng cháu nào không có mắt như vậy chứ?
“Liền mấy tên trộm thôi, chạy xe tải tới Ngưu Vương trang trộm trâu, bây giờ đã bị bọn La Mông bắt rồi”.
“Có ai bị thương không?”. Tiếu lão đại lại hỏi.
“La Mông bị thương ở chân”. Vấn đề này gã vừa mới ở trong điện thoại cũng hỏi.
“Nghiêm trọng không?”. Tiếu lão đại nhướn mày, người dưới sự che chở của ông, bị người ta đả thương?
“Không nghiêm trọng, chỉ là bị truy đuổi sít sao, trẹo chân”. Nói tới đây, Tiếu Thụ Lâm nhịn không được liền nhếch miệng cười lên, trong lòng nói thằng ranh La Mông kia, bình thường mồm 5 miệng 10, thời điểm mấu chốt quả nhiên vẫn là chỉ có chạy trối chết. Nhưng mà lại nghĩ tới tình cảnh thằng ranh đó bị người đuổi chạy khắp núi, Tiếu Thụ Lâm lại cảm thấy trong lòng không vui vẻ chút nào.
“Chuyện không lớn lắm thì buổi sáng ngày mai hẵng tới đó”. Trẹo chân! Đó cũng coi như bị thương?
“Sao cha vừa tới sự kiện mấu chốt liền bàn lùi vậy?”. Tiếu Thụ Lâm giáp mặt liền dạy bảo cha gã.
“Cha bàn lùi hồi nào, bây giờ tính thời điểm mấu chốt gì chứ?”.
“Vậy lần tới lại muốn mật ong thì chính cha tự qua lấy đi, dù sao con là không có mặt mũi rồi”. Tiếu Thụ Lâm ngồi xuống bên giường cha gã, vẫn không đi.
Gã còn có thể để Tiếu lão đại tiếp tục ngủ hay sao? Đó là không có khả năng. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở để biểu hiện à, cũng làm cho thăng ranh kia nhìn thật kỹ, nhà họ Tiếu bọn họ ở nơi này có lực ảnh hưởng ra sao, để cậu ta hiểu rõ, cha con bọn họ ăn chút đồ nhà cậu ta, cũng không là ăn không.
“Được rồi, hiện tại đi liền đi, cha đi gọi điện thoại trước”. Tiếu lão đại bất đắc dĩ, bây giờ nếu ông không đi theo thằng con này,  sau này Tiếu Thụ Lâm liền không vui vẻ gì với ông.
“Vậy con đi pha ly nước mật ong cho cha trước”. Tuổi càng lớn Tiếu Thụ Lâm lại càng phát hiện, ông già nhà gã phải dỗ dành.
“Nói tôi là cha anh, anh mới là cha tôi”. Tiếu lão đại hừ hừ nói.
“Hài, quản ai là cha ai chứ, chúng ta không phải là cha con hay sao?”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền lách người đi ra khỏi phòng Tiếu lão đại.
“Không biết người trên kẻ dưới!”. Tiếu lão đại giơ tay từ dưới giường mò ra đôi dép lê, bụp 1 tiếng ném ở trên ván cửa.’
Tiếu lão đại gọi mấy cuộc điện thoại, cục công an huyện liền phái xe đi ra, đi qua nhà bọn họ đón 2 cha con này, một đường liền chạy hướng trấn Thủy Ngưu làng Đại Loan.
Kế tiếp việc này xử lý liền nhanh, vốn chính là bên bọn La Mông chiếm lý, lại có mạng lưới quan hệ của Tiếu lão đại, hơn nữa mấy người này còn mang theo cung nỏ dao dài, có vật chứng này, mấy tên này là muốn chạy cũng chạy không thoát, lúc này đây chắc chắc ăn cơm tù rồi.
Ghi chép khẩu cung xong, La Mông liền cùng Tiếu Thụ Lâm đi ra khỏi cục công an, Tiếu Thụ Lâm lái xe, chấn động não của gã đã rất tốt rồi, chẳng qua công ty bọn họ gần đây cũng không bao nhiêu việc, hiện giờ chính mình lại cùng Bặc Nhất Quái tập võ, cho nên vẫn là ở lại tại Ngưu Vương trang.
Trên đường lúc đi qua chợ thủy sản của trấn Vĩnh Thanh, La Mông liền nói muốn đi vào mua chút hải sản. Người này  khập kha khập khiễng đi chợ thủy sản, Tiếu Thụ Lâm đi theo ngay tại phía sau.
“Cậu đều thế này rồi, còn nghĩ tới ăn nữa?”. Tiếu Thụ Lâm không có một chút tự giác cười nhạo La Mông
“Ăn nhiều một chút mới có thể khỏe nhanh”. Cho dù bị Tiếu Thụ Lâm cười nhạo, La Mông cũng cảm thấy trong lòng sung sướng.
“Tôm biển của nhà này không ngon, tôi đưa cậu qua nhà bên kia, tôm Cửu Tiết, tôm tự nhiên “. Tiếu Thụ Lâm cũng không quản sắc mặt người bán tôm kia khó coi, trực tiếp đẩy La Mông  liền đi.
“Chỗ chúng ta vẫn còn tôm biển tự nhiên sao?”. Cũng không phải vùng duyên hải, có thể ăn được tôm biển nuôi trồng liền không tệ rồi, tôm biển tự nhiên trong biển bắt về, không phải người phụ cận đều mua hết rồi sao, còn có thể tới lượt người nơi này của bọn họ sao?
“Kiếm được tiền, tự nhiên liền có người chở lại đây”. Nhìn đến phản ứng của La Mông giống như người nhà quê, Tiếu Thụ Lâm cuối cùng cũng tìm được một ít cảm giác ưu việt rồi, tâm tình rất là tốt.
Tiếu Thụ Lâm trách móc La Mông, kết quả chính gã trước tiên dẫn La Mông đi mua tôm Cửu Tiết, xong rồi lại dẫn La Mông đi mua ghẹ hoa, tiếp theo lại dẫn La Mông đi mua lươn biển, sau đó là mực……….
Chờ lúc La Mông xách mấy túi bự khập khiễng đi ra khỏi chợ thuỷ sản, hai giờ đã trôi qua. Tiếu Thụ Lâm đi phía sau dứt khoát khiêng cái thùng xốp, gã mua hơn 10 cân cá hố sắp chết, nghe nói đều là tự nhiên, mua về nhà có thể dùng bã rượu của rượu gạo nếp vàng muối chế biến, Tiếu lão đại liền thích ăn món này.
Hai người đi một chuyến nhà Tiếu Thụ Lâm trước, để cá hố này vào, sau đó mới lái xe trở về làng Đại Loan, đồ đạc khác đều bỏ trong nhà, liền cầm 2 túi mực bự đi lên Ngưu Vương trang.
“Chậc, hôm nay cơm để tôi tới làm đi”. Nhìn thấy La Mông khập kha khập khiễng, Tiếu Thụ Lâm cũng cảm thấy lòng bực bội.
“Được”. La Mông cũng không đi, liền ngồi ở bàn ăn ở căn tin, giúp Tiếu Thụ Lâm lột hành tỏi và vân vân, thi thoảng ngẩng đầu nhìn người kia trước bàn bếp, ngay cả tạp dề đầy mỡ nhầy cậu ta đeo ở trước người đều cảm thấy được đẹp dã man.
Mấy tên trộm kia thật sự là giúp đại ân, trong lòng La Mông vui vẻ.
Tiếu Thụ Lâm đầu tiên là bỏ thêm măng, củ cải đỏ xào 1 nồi bự mực xào, La Mông giơ tay cầm 1 miếng bỏ vào miệng.
“Thế nào?”. Tiếu Thụ Lâm liền hỏi
“!”. La Mông bị bóng tới nhất thời nói không nên lời, chỉ biết mãnh liệt gật đầu: “…….. Ăn ngon”.
“Vẫn ổn chứ”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng liền cười lên, khác không nói, xào đồ ăn vẫn là có tay nghề a.
La Mông nhìn thấy Tiếu Thụ Lâm như vậy, đột nhiên anh liền hiểu ra, thì ra Tiếu Thụ Lâm nhà anh, cần nhất cũng không phải bị căm sóc, mà là được dựa vào!
Cái gọi là dựa vào dựa vào, đó không phải là vừa dựa vừa vào, lại dựa lại dựa, không phải lại thượng (ấy ấy người khác) hay sao? Mẹ ôi! Đạo lý đơn giản như vậy, sao anh liền sẽ không sớm một chút nghĩ tới chứ?
La Mông lại cảm thấy, mấy tên trộm kia lúc này thật sự là giúp đại ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.