Ngưu Nam

Chương 86: Lãnh đạo tìm cậu trò truyện…




“Đi Ngưu Vương trang?”.
Mấy hôm nay Lâm Khoát ở lại bên lò rèn này, cũng nghe không ít người trong này nói tới chuyện Ngưu Vương trang, gã không nghĩ tới, La Mông sẽ phát ra lời mời gã như vậy, dù sao người đổi nghề giữa chưng như gã, muốn kinh nghiệm không kinh nghiệm, nói là muốn trồng thảo dược, cũng là bắt đầu từ số 0, sau này còn không biết phải đi bao nhiêu đường vòng đây.
“Đúng vậy, hiện tại bên Ngưu Vương trang phạm vi sử dụng đồi núi hiệu quả rất có hạn, cơ bản chính là ở một mảnh chân núi, nếu anh muốn qua đó, mảnh núi lớn bên trên liền tùy anh lăn qua lăn lại, đương nhiên, anh phải có thể lăn qua lăn lại ra thứ gì đó, bằng không lâu là một hai năm, ngắn thì hai ba tháng, chúng ta phải giải tán”.
Mời về thì mời, nếu sau này thấy người này không làm ăn gì được, La Mông nên làm sao thì phải làm thế ấy, dù sao anh mới là chủ của Ngưu Vương trang: “Ưu thế bên chỗ tôi lớn, địa hình điều kiện đa dạng, nếu anh muốn trồng thảo dược, thật cũng có thể thử xem xem, tôi có thể ra tiền mua hạt giống mầm dược, muốn nhân công có thể từ bên tôi điều động. Nhưng mà tôi sẽ không trả lương cho anh, cho anh một mình một phòng ký túc xá, cung cấp một ngày ba bữa cơm, chờ sau này lúc thu hoạch thảo dược, tôi lấy tám phần, anh lấy hai phần, thế nào?”.
“Hai phần?”. Nghe phân phối như vậy, Lâm Khoát cũng nhịn không được nhíu mày lại, hiện giờ gã đã không phải nhóc con hôi sữa mới ra xã hội rồi, nghe xong đề nghị của La Mông, trong lòng cũng có một ít cảnh giác: “Lời cậu nói trước nãy nếu hợp tác không thoải mái, chúng ta phải giải tán, vậy tới lúc đó tính như thế nào?”.
La Mông cũng không để ý, cười cười trả lời nói: “Tôi cũng không phải người chỉ vì lợi ích trước mắt, cũng không yêu cầu anh ở trong khoảng thời gian ngắn đạt được thành quả lớn, nhưng mà dù sao hiện tại giữa chúng ta còn chưa thân quen, mới nãy anh nói bản thân phải bắt đầu từ số 0, chính là anh làm việc ở xí nghiệp lớn nhiều năm như vậy, đã quen cuộc sống an nhàn rồi, chân chính muốn tới trên núi trồng thảo dược, đó chính là rất vất vả. Tôi lại sao biết được quyết tâm hôm nay của anh có thể kiên trì bao lâu chứ? Nếu một ngày nào đó tới lúc thực sự giải tán, thảo dược trồng trên núi, sau khi trải qua định giá, vẫn là sẽ tính một phần kia của anh đưa cho anh, cái này anh có thể yên tâm, La Mông tôi không phải người không nhân phẩm như vậy”.
“Khoát à, nếu cháu thật muốn trồng dược, liền đi bên Ngưu Vương trang, bên kia điều kiện tốt, có thể làm được, làm bên lò rèn này không  được đâu”.
Lúc này, bác Lâm cũng lên tiếng khuyên cháu trai ông một câu, ông cụ này sống tới từng tuổi này, ở trên đối nhân xử thế, cũng là có trí tuệ trong cuộc sống của chính ông, nếu không tin tưởng đối nhân phẩm của La Mông thì ông liền tuyệt đối không chen miệng vào, bằng không tới lúc đó cháu trai của ông bị La Mông lừa, ông cũng không thoát liên can được, làm không tốt, còn tưởng ông già này cùng người ta  hợp tác lừa nó nữa.
Mấy tháng này tới nay, bác Lâm cũng là quan sát La Mông người này ở trong mắt, sữa trâu tốt như vậy, trong thị trấn tùy tiện mở một cửa tiệm, kiếm được đều rất nhiều so với trấn Thủy Ngưu bọn họ, người ta cố tình ngay tại trấn trên, bán lại còn không mắc.
Mỗi ngày còn có nhiều người già trẻ con làm việc ở trên Ngưu Vương trang như vậy, trẻ con cũng liền không nói, những người già này, nếu không có tiền không quyền, từ trước đến nay cũng chỉ có bị người ghét, nói cái gì vật cạnh thiên trạch thích giả sinh tồn, người của niên đại này khác với thời trước, thật sự tàn khốc.
*vật cạnh thiên trạch thích giả sinh tồn: vật đổi sao dời,  kẻ thích ứng được thì sẽ sống = xã hội bây giờ thay đổi nhanh chóng, ai không thích ứng  kịp sẽ bị đào thải.
Hiện giờ xã hội này, trước kia cái gọi là hiếu đạo đang dần dần bị người vứt bỏ, mà chế độ xã hội bảo đảm, cho dù vẫn còn xa mới hoàn thiên được, bên trên không quan tâm nên bên dưới cũng mặc kệ, có chút người sau khi có  tuổi, liền rất khó sống.
Còn có một chút người trẻ tuổi cực đoan, liền nói người già sống lâu như vậy chính là cản trở con cháu, những lời này nghe vào trong lỗ tai của người khác, có thể chính là có chút tức giận, cảm thấy đám trẻ ranh này không hiểu chuyện, chính là nghe vào trong tai người già bọn họ sắp vào quan tài này chính là thê lương.
La Mông người này bình thường nhìn thoáng mặc dù có chút soi mói keo kiệt, trước kia bác Lâm nghe đám trẻ con trong tiểu khu nói La Mông không cho người trường bọn nó lên Ngưu Vương trang du xuân, gần đây nghe nói có người đặt cho cậu ta cái biệt danh kêu Chu lột da.
Chính là người già của trấn Thủy Ngưu đều biết, chàng trai này rất tốt, thật sự tốt.
“Được, vậy tôi khi nào thì qua đó?”. Lâm Khoát hơi suy nghĩ một chút, đáp ứng. Làm quyết định này, gã cũng là trải qua một phen suy tính, nếu đi Ngưu Vương trang, bên kia điều kiện tốt, tốn vài năm thời gian, gã thật có thể sẽ trồng ra một ít thảo dược tốt, trong khoảng thời gian này gã ra sức không ra tiền, bên kia vài năm bao ăn ở, ít nhất trên cuộc sống vẫn là có đảm bảo.
Hơn nữa lời ông Lâm vừa mới nãy vừa nói, còn có mấy ngày nay gã ở bên lò rèn này nghe được tin đồn đánh giá La Mông người này, lại có hiện tại mặt đối mặt quá trình hai người nói chuyện, gã cảm thấy La Mông người này vẫn là có thể tin tưởng.
Lấy lùi làm tiến, cho dù tới lúc đó La Mông thật lừa gã, thảo dược trồng ra, bản thân gã lại phải cuốn gói khỏi Ngưu Vương trang, nhưng mà ít nhất, gã vẫn là có thể tích lũy được mấy năm kinh nghiệm, tới lúc đó lại đi tới nơi khác trồng dược, liền không giống như bây giờ chẳng biết một tí ti gì.
“Anh cảm thấy khi nào thích hợp muốn qua liền qua, mọi người trong khu có số điện thoại của tôi, tới lúc đó anh gọi điện đánh tiếng trước với tôi là được”. La Mông ha hả cười nói, Ngưu Vương trang lại thêm một người mới tài giỏi, lấy ánh mắt nhìn người bây giờ của anh, 99% không nhầm. (anh tự kỷ quớ).
“Vậy sáng ngày mai tôi liền qua đó”. Lâm Khoát cũng không phải người lề mề.
“Được”.
Khi nói chuyện sắc trời đã sắp den thùi rồi, vài người hạ bàn ăn, lại ngồi một lát ở ghế đá trong sân, cùng nhau nói một ít chuyện gần đây bên Ngưu Vương trang và lò rèn, thấy thời gian không còn sớm, La Mông liền đứng dậy tạm biệt, Tiếu Thụ Lâm đưa anh ra khỏi viện tử.
“Thế nào, hạt dẻ trên núi nhà tớ ngon chứ?”. La Mông chạy xe ba bánh chầm chậm, Tiếu Thụ Lâm đi ở bên cạnh.
“Ừ, rất ngon”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, là rất ngon.
“Vậy khi nào cậu muốn, liền tự mình qua hái”. Kỳ thật để La Mông hái đem qua anh cũng là rất sẵn lòng, nhưng mà anh càng sẵn lòng khiến Tiếu Thụ Lâm đi qua Ngưu Vương trang, tới lúc đó hai người cùng nhau lên núi hái hạt dẻ.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, lại hỏi La Mông, nói: “Thời gian này bên Ngưu Vương trang không nhiều việc lắm, chờ thời tiết lại lạnh chút nữa, ong mật của cậu ăn cái gì”.
“Còn chưa nghĩ ra nữa”. Vấn đề này La Mông cũng cảm thấy có chút khó xử, hiện tại trên núi nên ra trái đều đã ra trái rồi, thời kỳ nở hoa cơ bản đầu đã chấm dứt rồi, ngay cả bên rừng cẩu kỷ còn có một ít hoa cẩu kỷ, nhưng mà cũng ít rất nhiều so với trước đây, gần đây La Mông đã  dời mấy thùng ong mật tới chỗ sâu trong khe suối, để bọn nó tự mình lên núi hút mật ăn, nhưng mà cứ như vầy, ong mật hút mật cơ bản cũng  liền đủ bọ nó tự mình ăn, rất ít có dư.
Chờ thêm một thời gian thời tiết lạnh chút nữa, vùng núi phụ cận của bọn họ không giống bên Vương gia trang còn có hoa quế rừng, tới lúc đó nguồn mật liền hoàn toàn chặt đứt. Cuối cùng liền hai lựa chọn, một cái đơn giản chút, cho đàn ong ăn đường, dùng mật và đường trắng ấn tỉ lệ pha chế, phần lớn mọi người nuôi ong đều làm như vậy.
Nếu không thì liền dựng mấy lán lớn trồng rau dưa thuận tiện cung cấp nguồn mật, nhưng mà thích hợp lán lớn gieo trồng cơ bản chính là rau ăn lá và dưa leo vân vân, không cần cầu thành thục, không cần thúc có thể dùng ăn, đáng tiếc hoa của loại rau củ này phần lớn rất ít có mật.
“Sao cậu đột nhiên nhớ tới hỏi chuyện này?”. Đương nhiên, Tiếu Thụ Lâm có thể chủ động quan tâm hoạt động bên Ngưu Vương trang, La Mông vẫn là rất cao hứng.
“Hai ngày trước lúc trên đường đi mua vài thứ, nhìn đến tiệm trái cây có trái sơn trà, mua một ít về, ăn một chút, nhạt như bầu ấy”. Lúc ấy Tiếu lão đại còn nói, sơn trà này, tinh túy của bốn mùa, thu nảy mầm đông ra hoa xuân ra quả hè chín, như thế nào đều có thể bị người bây giờ trông thành như vầy chứ, tốt mã dẻ cùi, cũng chỉ còn lại vẻ bề ngoài thôi.
“Nghe nói cây sơn trà mùa đông nở hoa, lượng mật cũng tốt, lúc trước tớ còn muốn trồng, đáng tiếc chỗ chúng ta cao so với mặt nước biển, sợ trồng không được”. Cây sơn trà này nếu có thể trồng được, tự nhiên có thể giải quyết vấn đề nguồn mật của mùa đông, tới lúc đó sản xuất mật sơn trà, lại là một khoản thu không tồi, còn có lúc đầu hè thu hoạch trái sơn trà, nếu bán cho Cực Vị Lâu, giá chắc hẳn cũng sẽ rất được.
“Không thử thử xem thì sao biết được?”. Tiếu Thụ Lâm giựt giây La Mông.
“Mua cây sơn trà giống tốn không ít tiền đâu, nhà của tớ đều còn chưa xây nữa”. La Mông đậu xe ở rìa đường cái, đứng ở rìa đường cái nói chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm, ban đêm quốc lộ đường núi quanh co im ắng, khác ban ngày nóng bức, gió núi mát mẻ thổi từng cơn.
“Vấn đề nhà cửa không cần sốt ruột”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Sao không sốt ruột chứ?”. La Mông không vui, chẳng mấy chốc thời tiết liền lạnh rồi, tới lúc đó đánh dã chiến, anh có thể để Tiếu Thụ Lâm chịu thiệt vậy sao?
“Chụp”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, liền từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa ném cho La Mông.
Tối mịt như vầy, cũng may La Mông nhanh tay nhanh mắt, một phen đón được: “Đây là chìa khóa ở đâu?’.
“Căn nhà nhỏ hai tầng ở trấn trên, tớ mua”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng, còn rất đắc ý.
“Cậu còn có tiền mua nhà à?”. La Mông sờ sờ cái mũi, cảm thấy chính mình có chút vô dụng, dù thế nào anh người ở bên trên (=top) mà phải không.
“Không đủ, tìm ba tớ mượn”. Thật ra căn nhà nhỏ hai tầng kia không bao nhiêu tiền, đáng tiếc gần đây trong túi tiền Tiếu Thụ Lâm cũng eo hẹp, tìm cha gã mượn chút. Gần đây Tiếu lão đại muốn mua nho giống, cũng là chi một khoản, nhưng mà ông tốt xấu làm trùm xã hội đen hơn mười năm, tốt xấu cũng kiếm được, con trai ruột chỉ một đứa, mặc kệ nó mượn mấy vạn, không lý do không đáp ứng.
“Vậy tớ mua sơn trà giống trước?”. La Mông xem như đã nhìn ra, Tiếu Thụ Lâm hối thúc anh trồng sơn trà như vầy, một mặt quả thật là suy nghĩ vì Ngưu Vương trang, giải quyết vấn đề nguồn mật mùa đông, một mật ong một trái cây gia tăng hai khoản thu vào, một mặt khác cũng là chính gã muốn ăn trái sơn trà, chân chính sơn trà thật là ngon.
“Ừ, mua đi, đầu tiên cũng đừng mua nhiều quá, do mùa đông ở đây lạnh, tới lúc đó cũng đừng để nó bị chết cóng”.
Tuy rằng vĩ độ của trấn Thủy Ngưu không tính rất cao, nhưng mà độ cao so với mặt  nước biển cao nha, mảnh đất bình nguyên phụ cận Đồng thành, quả thật cũng là có người trồng sơn trà, bên bọn họ không ai trồng, đều sợ mùa đông nhiệt độ thấp, thoáng cái chết cóng một mảnh. Nhưng mà đối với Ngưu Vương trang, Tiếu Thụ Lâm vẫn là khá  có lòng tin, gã vốn không mê tín, nhưng mà phong thuỷ của nơi đó giống như quả thật là tốt chút so với chỗ khác, trồng gì sống đó, trồng gì đều ăn ngon.
“Ừ”. La Mông nhếch miệng cười cười, lại lăn qua lộn lại cái chìa khóa xem, không phát hiện thì ra bộ dạng cái chìa khóa này có cảm xúc nghệ thuật như vậy.
“Được rồi, cậu đi về sớm chút đi”.
“Ở thêm chút nữa đi”.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, thật cũng không từ chối.
“Tớ nói này, ba cậu sao lại đột nhiên nghĩ tới muốn trồng nho vậy?”. Nếu ông chú này không trồng nho, bây giờ Tiếu Thụ Lâm còn ở Ngưu Vương trang sớm chiều ở chung cùng anh.
“Thời gian trước ông ấy chính là nghe Tam Nha nói một câu, người đàn ông có sự nghiệp mới có mị lực”.
“Sau đó chú ấy liền cho là thật?”. Một đứa bé gái mê phim, biết gì chứ?
“Ừ, ông ấy nói Tam Nha có thể nói như vậy, tám phần là chịu ảnh hưởng của người lớn trong nhà”.
“Ông ấy làm sao biết cô bé không phải học được trong TV chứ?”. La Mông cảm thấy phán đoán này thật sự không đạo lý.
“Ai biết được, nhưng mà nếu có thể trồng ra nho cũng rất tốt, năm nay cha tớ mới 59 mà, dù sao nhàn rỗi như vậy cũng không hay lắm, tìm chút chuyện làm, ngày trôi qua phong phú chút”. Mặc kệ điểm xuất phát là vì sao, đối chuyện trồng nho này, Tiếu Thụ Lâm vẫn là tán thành.
“Cậu bảo ông ấy trồng ít chút?”. Ông chú này thể lực không bao nhiêu, phần lớn công việc còn cần nhờ Tiếu Thụ Lâm làm nhiều.
“Hắc, chính là cực sĩ diện”. Nghĩ tới ông ấy làm thủ lĩnh một bang phái, hiện giờ chạy trên núi trồng nho, nói ra mới trồng được một hai mẫu, ông già này liền cảm thấy không đủ khí phách có thể diện.
“Vậy chú ấy có nghĩ muốn thê người giúp đỡ hay không?”.
“Gần đây Tôn Mộc Lâm cũng không trồng khoai lang, mùa này mà trồng tiếp, liền không kịp trước nhập đông thu hoạch, để cậu ta qua giúp.”.Đúng lúc, Tôn Mộc Lâm kinh tế cũng không khá giả, kiếm chút tiền cũng rất thích hợp.
Hai người ngồi xổm một hồi lâu ở rìa đường cái, La Mông mới lưu luyến đi về nhà, lúc Tiếu Thụ Lâm trở lại trong viện tử, iếu lão đại đang khua quạt hương bồ đập muỗi. “Sao lại lâu như vậy?”. Ông nói.
“Nói một chút chuyện trồng sơn trà với cậu ấy”. Tiếu Thụ Lâm thuận miệng đáp một câu.
“Vậy cậu ta nói sao?”.
“Có thể là muốn trồng”.
“Ừ, mấy ngày nữa nho giống của cha cũng đã tới rồi, chờ mùa hè sang năm liền có sơn trà có nho, đúng rồi, bên cậu ta còn có một mảnh rừng dương mai mà?”. Tiếu lão đại phe phẩy quạt hương bồ, giống như đã thấy được mùa hè trái cây lúc lĩu.
“Dạ, sang năm có thể ra trái”. Tiếu Thụ Lâm trả lời nói.
“Vậy sang năm đồ ăn liền nhiều hơn rồi”. Bác Lâm ha hả nở nụ cười, Lâm Khoát bên cạnh tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng trên mặt nhưng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt cũng có một tia sáng, hiện tại gã đã bắt đầu chờ mong sinh hoạt sau này ở trên Ngưu Vương trang rồi, tâm tình như vậy mấy năm nay cũng không nhiều, một lần gần nhất, đại khái là một hồi một mình lưng đeo ba lô đi tỉnh khác học đại học.
Mà ở ngoài ngàn dặm phía đông nam của trấn Thủy Ngưu, ngày này chập tối Lâm Xuân Ngọc về nhà, liền nhìn đến cái hộp lúc trước bị chồng cô lão công lại quay về trên bàn trà của phòng khách nhà bọn họ, lập tức vẫn có chút không thể tin vào hai mắt của mình, bởi vì chông cô sợ kích thích cô, rất ít mang đồ ăn kiểm nghiệm ra vấn đề về lại cho cô.
“Anh yêu!”. Lâm Xuân Ngọc đặt cà mèn không lên trên bàn trà,lật lật mấy thứ trong hộp, không thiếu món nào, nhất thời liền kêu to. Sau khi hộp đồ này bị chồng cô cầm đi, rất lâu đều không có tin tức, cô còn tưởng rằng lại bị xử tử.
“Về rồi à?”. Chồng cô từ trong phòng bếp nhô đầu ra, mới nãy gã đang rửa rau, tiếng nước chảy có chút lớn, liền không nghe được thanh âm Lâm Xuân Ngọc trở về.
“Cái này sao lại ở đây?”. Ngón tay ngọc của Lâm Xuân Ngọc chỉ mấy thứ trong hộp, hỏi.
“Anh đều xét nghiệm qua rồi, không phát hiện có vấn đề”. Người đàn ông lau lau tay trên tạp dề, tựa vào trên khung cửa cười nói.
“Đều không có vấn đề gì?”. Lâm Xuân Ngọc có chút không thể tin được nhìn chồng cô, từ trước mỗi một lần xét nghiệm về, gã đều sẽ nói với bản thân, loại đồ có chỉ tiêu vượt mức nghiêm trọng không thể ăn, loại đồ nào có chất phụ gia vừa phải, có thể ăn một chút, loại đồ nào khá an toàn, ăn hẳn là không sao, chưa từng có giống như lần này vậy, liền một câu đơn giản không vấn đề.
“Ừ, có thể đối chiếu anh đều đối chiếu rồi, em không phát hiệntrọng lượng thiếu không ít, lần này thời gian cũng đặc biệt dài?”.
Thông thường trên thị trường chất phụ gia liền mấy thứ như vậy, chỉ cần biết thành phần của bọn nó, làm một chút đối chiếu đơn giản, bình thường rất nhanh liền có thể phát hiện vấn đề, nếu phát hiện trong đó một chỉ số vượt mức nghiêm trọng, còn lại sẽ không cần thiết tiếp tục xét nghiệm.
Lần này thì khác, sau khi gã làm qua mấy chục lần đối chiếu, loại bỏ từng cái tứng cái, lại như cũ không có phát hiện vấn đề gì, không phải nói vượt mức, một chút một chút vấn đề đều không có, cái này làm cho gã cảm thấy có chút nghi hoặc, cho dù là lương thực rau dưa từ ở nông thôn quê nhà bọn họ gởi tới cũng là tồn tại dấu vết phân hóa học nông dược nhất định, lần này lại một chút kiểm tra ra, cái này không hợp với lẽ thường nha.
Mang theo tâm tình nghi hoặc, gã liền tiến hành xét nghiệm phân tích sâu đối mấy món vợ gã mua trên mạng, đương nhiên, bởi vì phải chiếm dụng tài nguyên của phòng thí nghiệm, thời gian khó sắp xếp, cho nên kéo dài mấy ngày.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, không chỉ có một mình gã khá hoảng sợ, ngay cả người của phòng thí nghiệm cũng đều bị hoảng sợ, chuyện này rất nhanh liền bị truyền ra.
Lúc chiều lãnh đạo bọn họ bảo gã đi văn phòng, gã còn tưởng rằng chính mình có phiền toái rồi, dù sao vì việc riêng chiếm dụng tài nguyên phòng thí nghệm luôn không tốt.
“Tiểu Vạn à, nghe nói vợ cậu mang thai rồi”. Quả nhiên, lãnh đạo bọn họ vừa mở miệng, liền nhắc chuyện này.
“Dạ”. Tiểu Vạn gật gật đầu, lúc này, nói nhiều sai nhiều.
“Mấy tháng rồi?”. Lãnh đạo bọn họ lại hỏi.
“Mấy ngày nữa liền tám tháng rồi”. Tiểu Vạn thành thành thật thật trả lời.
“Ừm, tôi nghe nói cậu thường thường lấy một ít đồ ăn tới phòng thí nghiệm chúng ta để xét nghiệm?”. Lãnh đạo lúc này xem như tiến vào chủ đề.
“Dạ”. Tiểu Vạn lời ít ý nhiều thừa nhận, gã hiểu tính tình của lãnh đạo bọn họ, loại thời điểm này, càng là viện cớ càng là bị phê bình nghiêm khứac, còn không bằng thành thành thật thật chịu mắng, dù sao việc này cũng là chính gã vi phạm nội quy.
Kế tiếp lời của lãnh đạo lại cực kỳ vượt ra ngoài dự kiến của gã: “Sau này chú ý chút, tuy rằng tôi cũng rất hiểu tâm tình người làm cha của cậu, nhưng mà dù sao nếu làm như vậy, bên ngoài truyền ra tới một ít tin đồn, đối với phát triển sau này của cậu phòng thí nghiệm  cũng không tốt, nếu thật sự muốn làm, cũng không thể làm trong giờ làm việc”.
“Tôi biết rồi, trước đó tôi cũng rất ít khi làm việc này trong giờ làm, về sau sẽ càng thêm chú ý”. Tiểu Vạn vội vàng liền đáp ứng.
“Vậy là được, chính cậu chú ý một chút là được, đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu mới vừa xét nghiệm ra mấy thứ, kết quả tốt tới kinh người?”. Lãnh đạo bọn họ lại hỏi gã.
“Đúng vậy, không chỉ có không kiểm nghiệm ra chất phụ gia gì, hơn nữa không tìm được dấu vết nông dược phân hóa học gì, sau khi trải qua xét nghiệm phân tích sâu, phát hiện mấy thứ thực phẩm này dinh dưỡng phong phú cân đối, an toàn khỏe mạnh hiếm có”. Nói đến cái này, trên mặt gã cũng là không dấu được nét vui mừng, mấy ngày hôm trước vợ gã còn vì mấy túi đồ này mà khóc tới lê hoa đái vũ, hôm nay đem bọn nó về, còn không biết cô cao hứng như thế nào nữa.
*lê hoa đái vũ: khóc dữ dội, nước mắt như mưa
“Thật sự có thể ăn?”. Lúc này, Lâm Xuân Ngọc đã lấy các thứ từng túi từng túi trong hộp ra, một túi bí đỏ khô, ba túi hạt dưa, mỗi loại không ít.
“Ừ, khẳng định có thể ăn”. Nếu cái này cũng không thể ăn, vậy trên thế giới còn có thứ có thể ăn hay sao?
“Ô……. Thật sự là quá tốt rồi! Lại tìm được mấy thứ có thể ăn!”. Lâm Xuân Ngọc nói xong, liền mở cái túi lớn đựng bí đỏ khô ra, mười giờ sáng cô ăn một chút cơm, hai giờ chiều lại ăn một chút, vừa mới tan tầm bụng lại đói bụng, khá nhớ nhung bí đỏ khô này.
“Lát nữa ăn cơm rồi”. Chồng cô có chút bất đắc dĩ nhắc nhở nói, Lâm Xuân Ngọc này trước đây lúc yêu đương cùng gã ăn rất ít, hiện giờ một ngày bốn bữa, có đôi khi còn phải thêm một chút ăn khuya, mọi người đều nói phụ nữ có thai nếu ăn nhiều quá, sau này khó sinh.
“Ô…….Em liền ăn một chút, hức!”. Lâm Xuân Ngọc vừa nhai sợi bí đỏ vừa lau nước mắt.
“Sao lại khóc rồi?”.
“Cao hứng! Hức! Anh kệ em đi, đi nấu cơm đi”. Lâm Xuân Ngọc thút thít nói.
“Được, em cũng đừng ăn nhiều quá”. Chồng cô không có biện pháp, đành phải quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, nhưng mà vừa mới vào phòng bếp, gã  lại nhớ tới một chuyện: “Cái tiệm online em mua mấy thứ này tên gì?”.
“Làm gì? Hức!”.
“Lãnh đạo bọn anh nói muốn mua”. Nhớ tới một hồi buổi chiều sợ bóng sợ gió kia, gã cũng cảm thấy có chút tức cười.
“Ông ấy cũng muốn mua à! Hức!”.
“Ừ, vợ ông ấy mới vừa mang thai, bốn mươi mốt tuổi, sản phụ lớn tuổi, còn cẩn thận từng li từng tí hơn so với anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.