Ngụy Trang Học Tra

Chương 38:




Vụ trang phục giả gái này chắc chắn không thể cho qua được, bọn Lưu Tồn Hạo lén lút thừa dịp lão Đường không để ý, đến giờ nghỉ giải lao dùng máy tính của trường lên mạng tìm váy: “Cái này thế nào, mốt công chúa thắt lưng viền ren nè, vừa lãng mạn lại có thừa sang trọng.”
Vạn Đạt: “Thôi cứ chọn bộ hầu gái này đi, nhìn đẹp nhìn đẹp, quá là quyến rũ.”
La Văn Cường không thể yêu thương nổi: “…”
“Món trên kia, trượt lên trên một chút,” sau khi náo loạn với Tạ Du, Hạ Triều cúi người, tay gác lên thành ghế tham gia náo nhiệt, “Không phải cái này, bên trên nữa.”
“Bộ nào cơ?” Lưu Tồn Hạo lật tới lật lui mãi mà không nhìn thấy cái gì hợp mắt, càng lật càng hoang mang, “Triều ca, ông nhìn nhầm đi đâu rồi?”
Sau đó Hạ Triều không thèm che dấu chút nào phô bày trình độ phối đồ nữ trang của mình với cả lớp: “Tính từ trên xuống, bộ thứ ba kìa, được đó.”
Trên màn hình là một cái váy dài thượt màu xanh xanh đỏ đỏ thêu họa tiết hoa mẫu đơn xấu tàn nhẫn tàn canh.
“Sao mấy người lại nhìn tôi thế?” Hạ Triều ngồi đằng trước, nhìn màn hình, lại quay sang bạn cùng bàn, “Cậu thấy thế nào, bộ này không được à?”
Đám Lưu Tồn Hạo đã hoàn toàn bị cái váy ngập tràn phong vị đồng nội này cùng với thẩm mỹ siêu phàm của Hạ Triều đánh gục, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn nơi cổ họng.
Tạ Du nói: “Trong lòng cậu không có đánh giá à?”
Hạ Triều: “Tôi cảm thấy đẹp mà, cái này nếu vào game nhất định sẽ được điểm cao lắm.”
“Người chơi nhân dân tệ không có quyền lên tiếng.”
“Cậu phải tin tôi chứ.”
“Câm miệng.”
“Cậu coi màu sắc này đi, diễm lệ biết bao…”
“Diễm lệ?” Tạ Du chọc trúng tim đen giễu cợt, “Khẩu vị của mấy bác gái múa quảng trường còn bỏ xa cậu tám con phố.”
Tạ Du vừa nói xong, Vạn Đạt đã vỗ tay bôm bốp: “Nói hay lắm, quá thâm thúy.”
Lưu Tồn Hạo: “Cho Du ca một like.”
Hạ Triều: “…”
Bị Hạ Triều đả kích một trận như vậy, tâm tình La Văn Cường chuyển biến rất nhanh, nếu để so sánh, cậu ta bỗng cảm thấy mấy món váy công chúa lãng mạn với cái gì mà trang phục hầu gái cũng không còn khó chấp nhận như trước.
Thế là La Văn Cường siết chặt nắm tay, nén đau nói: “Cứ, cứ lấy bộ trước đó đi.”
“Triều ca, quá đỉnh!”
Hiển nhiên Vạn Đạt lại tưởng bở rồi, cậu ta ngẫm lại, cảm thấy hẳn là Hạ Triều đã cố tình tìm bộ xấu nhất để kích động thể ủy, bật ngón tay cái, tâm phục khẩu phục nói: “Vẫn là ngài cao tay nhất.”
“Đa tạ,” Hạ Triều không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn đáp lại một cách thành thục, xong hắn ghé đến sát tai Tạ Du thấp giọng hỏi, “Nó khen tôi làm gì nhỉ?”
Tạ Du đưa tay đẩy đầu hắn ra, không buồn nhiều lời với tên này nữa.
Hết tiết cuối, cả lớp thu dọn xong xuôi đồ đạc chuẩn bị đeo cặp về nhà, học sinh đến phiên trực nhật đã lau sạch bảng đen từ lúc nãy.
Đám nội trú thì chỉ quan tâm tối nay ăn gì, từ lúc vào tiết cuối Hạ Triều đã cúi đầu loay hoay mò mẫm điện thoại, được nửa chừng thừa dịp lão Ngô không chú ý còn lén chuồn ra ngoài gọi điện.
Tiệm cơm Kim Bảng gần đây mở thêm dịch vụ giao hàng, gửi thông báo rộng rãi qua tin nhắn cho nhóm khách hàng thân thiết.
Hạ Triều chọn món xong lại hỏi: “Giao đến đâu? Cổng nào?”
Thẩm Tiệp cả người toàn mùi khói, ho húng hắng đi từ nhà vệ sinh ra, cậu ta phun xịt khử mùi lên người để át mùi khói, quay đầu liền thấy Triều ca nhà mình đang đút tay túi áo, đứng ngay chỗ rẽ hành lang, dựa lưng vào vách tường.
“Triều ca, làm gì đấy?” Thẩm Tiệp vừa phun xịt khử mùi vừa đi tới.
Hạ Triều nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiệp, không đáp lại, còn đang mải suy tư, nói thêm một câu vào điện thoại “Thêm món cá nữa”, nói xong tạm rời điện thoại ra, lúc này mới nhìn thẳng Thẩm Tiệp: “Lần trước ở Kim Bảng mày gọi cá gì ấy nhỉ?”
Thẩm Tiệp: “Hả? Cá gì, cái đĩa bị rớt xuống đất đấy á? Cá rô phi hấp, sao vậy?”
“Không sao,” Hạ Triều báo lại tên món, sau đó nói, “Anh bạn nhỏ thích ăn.”
Thẩm Tiệp run cả tay: “… Tao đệt.”
Chuông tan học vừa reo, điện thoại của nhân viên giao món cũng vừa vặn gọi tới.
Hạ Triều xuống dưới lấy đồ ăn, trong lớp cơ bản chẳng còn mấy người, mấy đứa học nội trú đã tới căn tin ăn cơm, chỉ có mỗi học sinh trực nhật ở lại quét dọn vệ sinh.
Trong lớp thoáng chốc trở nên vắng lặng.
Tạ Du buồn bực ngán ngẩm ngồi xuống, không biết Hạ Triều lại định bày trò gì, gần hết tiết mới nói với Tạ Du “Cậu ngồi yên đây nhé, đừng đi đâu hết”, chưa nói hết đã bị Tạ Du đạp cho một cái.
Tiết Toán cuối giờ, lão Ngô vừa giao mẫu đề mới trong kỳ thi tháng của trường chuyên, nhưng giảng chưa kỹ lắm.
Tạ Du nhàn rỗi chẳng biết làm gì, ngồi giải bài tập trên ghi chú điện thoại, tiện tay rút ra trang giấy để làm nháp.
Cậu chỉ dùng mỗi một cây bút – trải qua kỳ thi tháng trong hang ổ của đám học sinh kém xong, cậu mới phát hiện ra một điều, đó là hầu hết tụi nó đều thiếu thốn dụng cụ học tập, không tẩy thì cũng là bút chì 2B, thậm chí cả bút mực làm bài thi cũng không có.
Một đám lá lành đùm lá rách, cậu cứu tôi, tôi cứu cậu, có mấy đứa còn phải đi mượn cả ngòi dự phòng để viết tạm.
Bút của Tạ Du có lẽ bị rớt mấy lần, viết mãi không ra mực, cậu dứt khoát vứt đi, qua bàn Hạ Triều tìm bút dùng.
Để che chắn thuận tiện chơi game trong giờ, mặt bàn Hạ Triều rất lộn xộn, sách giáo khoa chất thành đống cao ngất.
Tạ Du lục lọi mãi, bút thì không thấy đâu, nhưng lại thấy trong sách toán kẹp một tờ giấy kỳ quái, nét chữ rồng bay phượng múa không biết là cái quỷ gì, nhìn có vẻ giống trình tự giải bài, nhưng cậu chưa kịp nhìn kỹ thì Hạ Triều đã xách theo một cái túi to vào lớp: “Dọn bớt đi đã, bỏ sách trên bàn xuống, không lại chẳng biết bày cơm ở đâu mất.”
Tạ Du thảy tờ giấy về chỗ cũ.
Bốn năm món ăn, mỗi món được để riêng từng khay, còn có thêm hai hộp cơm trắng.
Tạ Du cảm thấy con cá kia nhìn hết sức quen mắt: “Kim Bảng?”
Hạ Triều tách đũa lựa mấy cọng hành trên con cá ra, sau đó mới đẩy khay cá sang chỗ bạn cùng bàn: “Ừa, leo tường ra lấy đó, kêu là giao món đến tận trường, mẹ nó cách một bức tường mà cũng dám gọi là giao tận trường.”
Tạ Du biết mình kén ăn đến mức nào, bình thường ngay đến Cố nữ sĩ lúc nấu ăn cũng phải khá cẩn thận, thế nhưng các món Hạ Triều đặt lần này đều không có bất cứ thứ gì cậu ghét cả.
Cậu mơ hồ nhớ lại lần trước Hạ Triều hỏi mình có kiêng ăn gì không, chẳng lẽ tên ngố này vẫn nhớ kỹ?
“Ăn đi, thất thần gì vậy,” Hạ Triều nói, “Chờ tôi gắp cho cậu hả? Cũng không phải không được, cậu gọi một tiếng ‘anh’ đi, con người tôi rất dễ nói chuyện mà.”
Tạ Du cầm đũa định quăng đi: “Cậu muốn chết à?”
Vạn Đạt cơm nước xong xuôi, ngâm nga một khúc gì đó, tay cầm cốc trà sữa từ ngoài hành lang đi vào, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, đi tới dò la: “Hai con người này thật là quá đáng, thức ăn căn tin hôm nay chán muốn chết, toàn là cơm nguội canh thừa từ buổi trưa chứ… Các cậu thì sung sướng rồi.”
Hạ Triều lùa nốt hai miếng cơm, nói: “Cậu thì không sướng chắc, mua trà sữa chỗ nào đấy? Uống được không?”
“Ngay quán trà sữa Phục Đán trước cổng ấy,” Vạn Đạt nói, “Cũng được, mỗi tội trà sữa trân chân mà hút mãi không thấy trân châu đâu.”
Tạ Du hỏi: “Vậy cậu còn mua.”
Vạn Đạt: “Thực không dám giấu giếm, Phục Đán là ước mơ của tui đó.” (1)
“…”
Tuần này tất cả đều dồn hết tâm trí vào đại hội thể thao của trường.
Hứa Tình Tình chọn đồng phục lớp, lựa ra được một kiểu áo hoodie, nói chung là khá tiện, ngày thường cũng có thể mặc được. La Văn Cường khoác lên mình cái váy công chúa ưu nhã cao quý kia, đứng đầu đội hình giơ bảng hiệu của lớp.
Giáo viên thể dục cho mọi người thời gian tự do tập luyện, thỉnh thoảng còn chỉ điểm vài câu.
“Lớp này có ai báo danh hít đất nhỉ?” Vừa hướng dẫn xong đám tuyển thủ nâng tạ, thầy thể dục lại thổi còi đi qua, “Hít đất có ai? Không phải báo tám người sao, đi hết ra đây nào, để xem thực lực của các trò đến đâu.”
Mấy người Hạ Triều Tạ Du đi ra khỏi hàng.
“Không phải cứ chống đẩy được mấy cái là tính đâu, trọng tài sẽ nhìn động tác của các trò xem có đúng tiêu chuẩn hay không nữa, đại hội thể thao năm ngoái chứ đâu xa, hừ, một đám thi nhau chống đẩy, còn ganh nhau xem ai làm được nhanh hơn, càng về sau càng hăng, kết quả thì sao, tôi nói cho các trò biết, người chậm nhất cuối cùng lại chiến thắng.”
Giáo viên thể dục bắt mấy đứa chống đẩy ngay trên mặt sân, sau đó chỉ bảo từ người đầu tới người cuối, còn chưa bắt đầu tính giờ, đã có nam sinh không chịu được ngã sấp mặt xuống đất.
Người đầu tiên ngã xuống, sau đó như thể quân bài domino, kéo theo là người thứ ba thứ tư.
Hạ Triều chẳng cảm thấy gì hết, muốn hắn chống đỡ lâu hơn cũng chẳng xi nhê gì, dẫu vậy thấy mấy đứa xung quanh cũng gục hết rồi, bản thân vẫn giữ nguyên tư thế thì trông khá ngu, thế là cùng Tạ Du thuận người ngồi xuống.
Giáo viên thể dục dừng bước nói: “… Sao lớp này mỏng manh quá vậy, mới thế đã không chịu được rồi, cứ như này đến đại hội thể thao có muốn lấy được thành tích tốt nữa không đây?!”
Đáng lẽ Tạ Du dự định trốn tiết thể dục để về ký túc xá đọc sách, nhưng La Văn Cường lại lôi kéo cả lớp xuống sân để luyện tập cho đại hội thể thao trường.
Tám tuyển thủ hít đất ngồi trên sân nhà thể chất, xung quanh có mấy cặp lớp mười đang đánh cầu lông.
Cầu bay tứ tung trên sân, vút lên cao rồi lại rớt xuống.
“Cậu nhắm làm được mấy cái?” Hạ Triều hỏi.
Tạ Du đang xem người phía đối diện đánh cầu lông chạy về phía trước mấy bước, sau đó nhảy bật lên nhận banh, hờ hững đáp: “Không biết, chưa từng đếm qua.”
“Đợi lát nữa so tài nhé?”
Giáo viên thể dục không để bọn cậu có bất cứ cơ hội tranh tài nào, ông thầy xuất ra hết bản lĩnh, có thể nói là chỉ trong một tiết ngắn ngủi đã kéo vọt trình độ chống đẩy của cả đám lên một tầm cao hoàn toàn mới.
“Muốn muốn,” Vạn Đạt giơ tay, “Thưa huấn luyện viên, em muốn học ạ.”
Giáo viên thể dục cười cười, nói đầy ẩn ý, “Vậy thì bắt đầu nào.”
Tạ Du có dự cảm xấu.
Hai phút sau, dự cảm của cậu thành sự thật.
Cầu lông không còn bay khắp nơi trên sân tập nữa, hàng loạt tiếng kêu ố á bỗng dậy lên từ bốn phía xung quanh.
Giáo viên thể dục ngồi xổm bên cạnh nói: “Những ai số lẻ nằm xuống hết chưa. Số chẵn, bắt đầu đi, tôi đếm một lần thì làm một cái, đủ năm mươi mới được nghỉ.”
Tạ Du nằm dưới thân Hạ Triều, cảm xúc khó tả chậm rãi phun ra một câu: “… Đệch.”
Hai tay Hạ Triều chống hai bên cánh tay Tạ Du, dùng lực nơi cánh tay chống đỡ cả nửa người trên, dãn ra một khoảng với Tạ Du, hắn còn đang không ngừng điều chỉnh tư thế, thật sự cảm thấy trò này hơi bị kỳ khôi, không nhịn được mà bật cười: “Ai phát minh ra cái này đấy, tài ghê, bảo sao kêu là độ khó trước giờ chưa từng có.”
Vạn Đạt khóc không ra nước mắt, nói với người anh em kia: “Cố lên nhá, nếu không đỡ được là to chuyện đấy.”
Người anh em nằm trên cũng rất bối rối: “Tui tui tui sẽ cố hết sức.”
Chờ cả bọn điều chỉnh xong, giáo viên thể dục mới thổi hồi còi đầu tiên: “Một!”
Hạ Triều hạ người xuống, càng cúi thấp càng thu hẹp lại khoảng cách với Tạ Du, dù đã cố tình khống chế nhưng cơ thể vẫn như có như không mà tiếp xúc với đối phương, cách một lớp vải mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của người ấy thấm qua lớp quần áo trên người truyền tới, tiếng tim đập, ngay cả hô hấp khẽ khàng mang theo hơi ấm cũng như hòa quyện vào nhau.
Mới vừa rồi Hạ Triều còn cười cợt động tác chống đẩy thần kỳ này, hiện tại đã không thể cười được nữa.
Cả hai không tránh đi đâu được, chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt nhau, hơn nữa còn là phiên bản phóng đại – ánh mắt của đối phương, sống mũi, lông mi, thậm chí từng biến hóa nhỏ trên mặt cũng nhất thanh nhị sở.
Hóa ra dưới đuôi mắt của Tạ Du còn có một cái nốt ruồi bé xíu.
Đột nhiên Hạ Triều cảm thấy sắp chịu không nổi, chẳng biết là ai quay đầu sang chỗ khác trước tiên, lúc này màn đối mặt dài như vô tận mới kết thúc.
Hắn giật giật ngón tay, phát hiện lòng bàn tay mình đã rịn ướt mồ hôi.

(1) Đại học Phục đán (Fudan) – trường đại học số 1 tại Thượng Hải, Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.