Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 53:




Người mà ta cho là ta sẽ không còn gặp lại nữa, cứ như vậy mà sống sờ sờ đứng trước mắt ta, giống như ảo giác, mạnh mẽ hùng hổ tặng cho gã đàn ông kia một cái tát.
“Ta cứu cô, cô lại còn đánh ta! Mọi người tới phân xử xem, con ả này quá vong ân phụ nghĩa…”, gã ngư dân kia gào thét.
Tiểu Tương Tử cáu giận nói: “Ta đương nhiên cảm kích ngươi, nhưng ngươi ép ta lấy thân báo đáp…”.
“Ta chịu cưới cô đã là may cho cô lắm rồi”, gã ngư dân cười ác độc, nói: “Nếu không phải nhìn cô cũng không tệ quá như vậy…”.
Dám nói Tiểu Tương Tử của ta xấu xí, bà nội nó, quả là không muốn sống nữa, ta bày ra ánh mắt vui mừng như lần trước gặp lại Tiểu Liên, phốc một cái nhào tới, “Nương… tử…”.
Tiểu Tương Tử cùng gã ngư dân kia tròng mắt chữ O nhìn ta, Tiểu Liên ở phía sau “phụt” một tiếng suýt chút nữa phun ra cười.
Ta trừng mắt liếc cậu ta một cái, ngay sau đó lập tức vô cùng cảm động ôm lấy thắt lưng Tiểu Tương Tử, “Nương tử, nàng đừng rời xa vi phu a…”.
Ta thật sự kích động, cái cảm giác bị tội lỗi áp bức đè nén trong lòng rốt cuộc bay mất, lần sau có gặp Dạ Kiếm Ly cũng không sợ bị hắn giết cho hả giận, cuộc đời quả là tốt đẹp đến cỡ nào a, Tiểu Tương Tử ta yêu em!
Khóe mắt Tiểu Tương Tử giật giật, vẻ mặt vừa không nói ra lời vừa kích động lại vừa buồn cười, nàng suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng phối hợp ôm lấy ta, “Tướng công…”.
Sau khi tất cả mọi người đã ngạc nhiên xong, gã ngư dân kia tức giận nói: “Cô chưa hề nói cô đã lập gia đình!”.
Hai người bọn ta vợ chồng tình thâm bốn mắt nhìn nhau, không thèm nhìn đến gã ngư dân sắp phát hỏa kia.
“Nương tử, sao nàng lại chọc tới một kẻ như thế?”.
“Tướng công, hôm đó thiếp ngã xuống nước, may mắn được thuyền của hắn đi ngang qua cứu, ai mà ngờ đâu sau khi thiếp khỏe lại, hắn liền muốn động tay động tay với thiếp, mưu đồ bất chính…”.
(*ban đầu Ú định cho Tiểu Tương xưng “ta”, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Ú cảm thấy xưng “thiếp” nghe vừa sến vừa bệnh vừa vô sỉ vừa hài, đúng chất hồ ly giả vờ đáng thương nhé, mong mọi người đừng ói =]] )
Ta nổi giận, túm lấy Tiểu Liên trong đám người vây quanh, đẩy cậu ta về phía trước, người này vừa được khôi phục hình tượng thiếu niên tuấn tú hào phóng, tâm tình chắc chắn rất vui vẻ, ta còn đang lo không có ai cho cậu ta phát tiết uất ức mấy ngày nay phải giả bộ làm nữ, kết quả là đã có gã ngư dân kia.
Gió lạnh thổi tới, ta đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, ra tay nhẹ một chút”.
Tất cả quần chúng đều liếc mắt khinh bỉ nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ta. Ta cũng không thèm để ý cứ trơ mặt ra, hưng phấn kéo Tiểu Tương Tử lại hỏi han, nàng quả nhiên là đã ngất đi rồi trôi trên mặt biển, sau đó được thuyền chài cứu, lại tới Tây Trạch trước chúng ta một bước, một mực ở nơi này tìm kiếm ta.
Tâm tình của ta vui vẻ như trong mơ, ba người vào tửu lâu ăn như sắp chết đói, La Yến Thanh thật vất vả mới tìm được bọn ta, giận đến nỗi mày liễu dựng đứng, đúng lúc ả hung hăng định mắng ta thì nhìn thấy Tiểu Tương Tử, ả nghĩ là nhìn thấy quỷ, liền hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, ta cười rất càn rỡ, dưới sự giúp đỡ Tiểu Liên, ta còn vẽ lên trên mặt ả một con dê nhỏ.
Sự thật chứng minh lúc ấy ta đã uống đến say mèm, sau đó lúc La mỹ nhân tỉnh lại rút bội kiếm ra đi tìm ta khắp nơi muốn chém ta thành tám mảnh, tình cảnh đó cứ nghĩ tới là ta thấy kinh hãi, tự mình nổi da gà trước một cái.
Sắc trời sầm xuống, những tên thị vệ núp trong bóng tối vẫn lẽo đẽo theo phía sau bọn ta, trong lòng ta cười lạnh, bám theo cả một ngày, bọn họ cũng không dễ chịu gì. Cho nên ta cứ giả bộ như cái gì cũng không biết, trở về phủ tướng quân.
Tư Mã Hiển Dương quả nhiên có chút lo lắng, khi anh ta nhìn thấy Tiểu Tương Tử cũng chỉ hơi sửng sốt, nhưng không kinh ngạc lắm, hẳn là chẳng quan tâm đến sống chết của nàng, biểu hiện thế này cũng rất bình thường. Nhưng mà từ lúc Tiểu Tương Tử đi vào đã chẳng thèm nhìn tới Tư Mã Hiển Dương, chuyện này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ nàng yêu người khác rồi sao?
Tư Mã Hiển Dương trực tiếp đi tới kéo tay ta, “Triển Nhan, sao cô đi lâu như vậy?”.
Ta cười vô sỉ, cũng không hề biết tự giác là gì, “Biết Tiểu Tương Tử còn chưa chết, đi uống vài chén mà thôi”.
Bên cạnh Tư Mã Hiển Dương có hai người tướng mạo kỳ lạ, bọn họ khoác một cái áo choàng trùm đầu thật dày, không nhìn thấy mặt mũi, hơi thở mùi hương tro tàn tràn ra từ trên người bọn họ. Ta cảm thấy kỳ lạ nhìn nhìn mấy lần, rồi lôi kéo Tiểu Tương Tử trở về phòng.
Tiểu Liên cải trang trở lại thành nữ, cậu ta dù sao cũng là nam, nếu cải trang thành nam quá lâu sẽ làm người ta hoài nghi. Lúc đi ngang qua khúc quẹo hành lang, đột nhiên có tiếng động lạ phía đằng sau, Tiểu Liên gật đầu với ta, rồi phi thân qua xem xét. Một lúc lâu không có động tĩnh gì, ta có chút bận tâm, không lâu sau Tiểu Liên đã trở lại, sắc mặt vô cùng khó chịu, khóe mắt cậu ta nheo lại, ta tò mò hỏi: “Sao vậy?”.
“Lão Trương lẻn qua mấy gã thủ vệ, đi chung với chúng ta cũng không ổn, lão chờ cô ở trong phòng”.
“Ừm”, ta tò mò nhìn cậu ta, Lão Trương xuất quỷ nhập thần kiểu đó cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, sao cậu ta lại bày ra cái vẻ mặt này…
Tiểu Tương Tử nói: “Nếu như có chuyện, em không vào cũng được”.
Nàng đã từng cứu mạng ta, ta đã sớm xem nàng như người nhà mình, cho nên khoát khoát tay áo tỏ vẻ không sao, nhưng Tiểu Liên lại lui về phía sau một bước, ta chợt sinh nghi, chẳng lẽ là có bẫy?!
Nghĩ tới đây ta đột nhiên hối hận, nhưng mà Tiểu Tương Tử cũng đã đẩy cửa ra, ta sợ hãi kêu lên: “Đừng…”.
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, ta nhìn vào trong phòng, lập tức đứng hóa đá ở cửa.
Đây, đây là…
Tiểu Liên đầu đầy hắc tuyến, nói: “Vốn muốn nói cho cô biết, dù có nhìn thấy cái gì, cũng không cần phải kinh ngạc…”.
Nhưng mà ta đã hoàn toàn kinh ngạc.
Túc Sát hoa hoa lệ lệ danh chấn giang hồ của ta… Giờ phút này, đang mặc một bộ váy màu hồng phấn giả bộ làm nha hoàn, bàn chân to chen chúc trong đôi giày thêu hoa nho nhỏ, trên đầu còn có hai búi tóc tròn tròn, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thôn trưởng”.
“…”, ta ngẩn người đến mức quên mất phải nói gì, các vị không cần hỏi vẻ mặt của lão như thế nào đâu, ta đã tự động làm nhòe hình ảnh đó rồi.
Tiểu Liên vội vàng đóng kín cửa, về phần Tiểu Tương Tử thì sợ hãi đến mức một câu nói cũng nói không nổi, chỉ biết sững sờ nhìn lão Trương.
“Phủ tướng quân quả nhiên không đơn giản, không cải trang thì khó mà khiến người ta không nghi ngờ”, lão Trương nghiêm túc giải thích.
Nhưng mà lão Trương à… Cải trang như ông mới là càng đáng nghi đó, chẳng lẽ ông nhìn thấy Tiểu Liên cải trang nha hoàn không tệ, cho nên cũng muốn thử một lần sao hả? …
Ta ho khan hai tiếng, kể lại đơn giản những ngày ở trên thuyền cùng Mộ Dung Kích, Lão Trương nhíu mày, tay phải đặt lên cổ tay của ta, trầm ngâm một hồi, ngạc nhiên nói: “Biển sâu nước lạnh, trong huyệt tâm khẩu của ngươi lại có một luồng chân khí chạy quanh… Có ai từng dùng miệng giúp ngươi hô hấp sao?”.
Ta lập tức nhớ tới nụ hôn lần đó… Ta vẫn luôn cho rằng đó là ảo giác, chẳng lẽ là thật sao? Nhưng người nhảy xuống nước cứu ta chỉ có Tiểu Tương Tử thôi mà… Nàng ấy thì chút võ công cũng không biết. Ta vừa nghĩ đến đây, lão Trương đột nhiên tung một chưởng về phía Tiểu Tương Tử đứng trước cửa, chiêu thức bén nhọn tựa hồ muốn cướp tánh mạng của nàng. Tiểu Tương Tử dường như là sợ hãi đến mức u mê, chẳng hề nhúc nhích.
Ta còn chưa kịp chạy tới ngăn lại, lão Trương đột nhiên dừng tay ở cách ót nàng một tấc, nói nhỏ: “Vị cô nương này quả nhiên không biết võ công”.
Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tiếp tục thương lượng mọi chuyện với lão Trương, lão Trương quả nhiên là không ngờ ta sẽ đi tới Tây Trạch, men theo ký hiệu theo dõi cho đến tận bến tàu, lúc này mới cùng Hắc Đào ra biển.
“Tiểu Hồng muốn tìm Ngân Hàng của ngươi”.
Ta cười lạnh, lần cuối cùng gặp mặt trước kia ta có nhắc tới tất cả tiền ta đều cất giấu trong Ngân Hàng, chỗ đó chỉ có một mình ta biết, giữ lại bí mật này quả là không sai, nếu không ta thật sự không thể đấu với Tiểu Hồng, nghe nói Kỷ Thủy Nhi mà Tiểu Hồng tìm đến cũng là một nhân vật lợi hại, kinh doanh Kỷ gia không thua kém gì ta. Đáy lòng ta khó chịu, gọi Tiểu Tương Tử đi lấy nước, Tiểu Liên trở về gian phòng của cậu ta.
Tiểu Tương Tử vừa ra khỏi cửa, lão Trương đột nhiên thấp giọng nói: “Cẩn thận cô ta”.
Ta ngạc nhiên, “Không phải là ông đã nói…”.
“Dù có võ công hay không, người bình thường nhìn thấy có người đánh mình thì vẫn phải né, cô ta lại không hề chớp mắt lấy một cái, cô gái đó hẳn là gan dạ sáng suốt hơn người”.
Trong lòng ta đột nhiên thót lên, thật ra thì ta cũng đã sớm đoán ra, Kim Tương Ngọc này, sao có thể là người bình thường được.
Sau khi lão Trương rời đi, Tiểu Tương Tử bưng nước tắm lên, ta chui vào thùng gỗ phía sau tấm màn lụa, nước ấm vừa phải, ta thoải mái thở dài.
“Tiểu Tương Tử, tới chà lưng giúp ta đi”.
“… Ừm”, Tiểu Tương Tử dường như là đang định chuồn khỏi đây, bị ta gọi lại, có vẻ vô cùng không tình nguyện quay trở vào. Ta cười, nói: “Nơi này cũng không có sắp xếp chỗ ở cho em, trước hết cứ ngủ ở đây một đêm đi”.
“…”, nàng vén tấm màn lụa, vẫn cúi đầu.
Ta đưa lưng về phía nàng, gục đầu xuống thành thùng gỗ, thắc mắc trong lòng đã muốn hỏi từ lâu cũng không giấu được nữa, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tương Tử”.
“Sao?”.
“Em… Quen biết… Dạ Kiếm Ly?”.
Ngón tay nàng vừa định chạm vào lưng ta khẽ run lên, ta sớm biết nàng sẽ có phản ứng như vậy, trong lòng ta dâng lên mùi vị không biết là gì.
“Ngay cả những vật đó huynh ấy cũng đưa cho em… Quan hệ của hai người nhất định không tệ…”, ta rầu rĩ nói, đột nhiên cảm thấy mình có chút quá đáng, “A, ta không phải là cố tình, những vật đó ta đã giúp em mang tới đây…”.
Ta cũng không nói những vật đó là của ta, cho dù chúng nó thực sự từng là bảo bối của ta, nhất là bút máy con thỏ nhỏ. Đây vốn là do hắn lục lọi trên người ta, cho dù hắn vứt bỏ thì cũng rất bình thường thôi. Nhưng Dạ Kiếm Ly lại đưa cho một người con gái khác, có lẽ hắn… Chưa bao giờ đặt ta ở trong lòng.
Hơi nước dày đặc, trong ánh trăng mờ, ta cười cười, trên mặt lại ươn ướt.
“Cô…”, tay Tiểu Tương Tử chạm vào lưng ta, một gáo nước nóng dội xuống, “Đau khổ sao?”.
Ta ở trong bóng tối cười đến mức cứng cả người, ngoài miệng vẫn không phục, “Ai thèm, sao ta lại phải đau khổ”.
Nàng đột nhiên “xì” cười một tiếng, “Rõ ràng là đau khổ đến mức sắp khóc mà”.
Tại sao ta lại cảm thấy hình như nàng rất đắc ý, ta buồn bực quay đầu lại, Tiểu Tương Tử cuốn vải bông trên tay, nhẹ nhàng chà qua cổ ta, ta thoải mái nheo mắt lại, “Hai người quen biết nhau từ khi nào?”.
“…”, Tiểu Tương Tử hình như rất muốn né tránh vấn đề này, “Cúi đầu thấp một chút”.
Ta cúi đầu, nước nóng xối lên tóc ta, mùi thơm phát ra nhè nhẹ, Tiểu Tương Tử nhẹ nhàng xoa bóp, ta bĩu môi, nàng giống như đang cố ý giấu diếm, chẳng lẽ hai người bọn họ đã tiến hành đến giai đoạn xxoo kia rồi???
Ta rốt cuộc không kiềm chế được nữa, từ trong làn nước bất chợt đứng lên nắm lấy bả vai Tiểu Tương Tử, “Hai người rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”.
Không gian tựa hồ hoàn toàn tĩnh lặng vào giờ khắc này.
Tiểu Tương Tử há miệng thật to giống như muốn nói, tuy nhiên lại không phát ra được âm thanh nào. Mắt nàng trừng trừng như mảnh chuông đồng, dường như muốn nhắm lại nhưng không kịp, ánh mắt còn chậm rãi quét một vòng trên người ta.
Ta có phải đã kích thích nàng quá mức hay không…
Nàng ngơ ngác, ta bị nhìn, cảm thấy có chút ngại ngùng, lại ngồi xuống thùng nước. Kéo tay nàng đến trước người, nhẹ nhàng dán mặt lên lòng bàn tay nàng.
“Tiểu Tương Tử, ta…”, ta nhắm mắt lại, những gì muốn nói thì quá nhiều, trong thời gian ngắn cũng không nói ra hết được. “Cám ơn em”.
Không cần biết em là ai, ta cũng cám ơn em.
Tiểu Tương Tử đột nhiên sờ lên đầu ta, “… Sao cô lại ngu ngốc thế này…”.
Giọng điệu này, đột nhiên rất rất không giống phong cách nói chuyện của nàng từ trước đến giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.