Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 64:




“Các ngươi không phải là không phục ta sao?”, ta giơ cái phễu lên, quát: “Bắt đầu từ hôm nay, người nào còn dám không phục, lão nương ta leo lên nóc nhà hắn hát, một ngày hát ba lần, hát đến khi các ngươi phục mới thôi!”.
Bọn hạ nhân đều đần mặt, ta hết sức hài lòng với kết quả này, đôi khi, làm người phải có tinh thần vô liêm sỉ không biết nhục, thì mới có thể bước tới thành công.
(Tiu Ú: à à vâng… *đần mặt – ing*)
Vẻ mặt Độc Cô Bạch rất khiếp sợ, hẳn là không ngờ Quận chúa như ta đây cũng biết nhảy lên nóc nhà. Tiểu Hồng vẫn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ân cần, hiển nhiên là rất quý trọng cơ hội duy nhất có thể đụng chạm Độc Cô Bạch. Hmm, đừng có cao hứng vội, lão nương mà bước xuống tới nơi là ngươi đừng hòng còn cơ hội nữa.
Ta cất cái phễu, xoay người lại muốn bò xuống, ai mà ngờ bước hụt một cái, cả người mất thăng bằng lao thẳng xuống đất. Làm người quả nhiên là không thể đắc ý quá mức a a a a a…
Cao như thế này, sợ rằng không chết thì cũng thành tàn phế…
Trong khoảnh khắc long trời lở đất đó, ta nhìn thấy Độc Cô Bạch căng thẳng xông lại muốn đỡ lấy ta, sau đó ta thấy Tiểu Hồng với vẻ mặt bi thảm đẩy hắn ra, không cần biết mình sẽ phải chịu hậu quả to lớn thế nào.
A… Bịch!
Bịch… A!
Hai tiếng kêu thảm thiết thay nhau phun ra từ trong miệng ta và Tiểu Hồng, cái mông của ta đau nhói, phủi phủi xoa xoa mông bò dậy, ngoại trừ chuyện tư thế không lịch sự cho lắm, còn lại cơ thể không bị hề hấn gì. Độc Cô Bạch bay mất vẻ bình tĩnh thường ngày, xông tới nắm lấy tay ta, “Hòa Nhan, Hòa Nhan, nàng… Té có bị thương ở đâu không?”.
“A?”, lúc này ta vẫn không rõ lắm tình trạng của bản thân, “Hình như không có”.
Sau khi Độc Cô Bạch xác định ta không sao, lại kinh ngạc nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng. Tiếng cười thật trầm, thật dễ nghe. Trên mặt ta nong nóng, quả nhiên là… Mất mặt quá a.
Tiểu Hồng nằm bẹp dưới thân ta phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mảnh khảnh gục trên mặt đất khiến người ta vô cùng thương tiếc, nhưng tất cả bọn hạ nhân vẫn còn đang ngơ ngác nhìn ta, không ai chú ý đến Tiểu Hồng. Mãi cho đến khi cái nồi sắt lớn trên nóc nhà bởi vì tác động của trọng lực tạo ra chuyển động rơi tự do xuống mặt đất, khiến cho Tiểu Hồng một lần nữa kêu lên thảm thiết, rốt cuộc mới làm mọi người tỉnh ra.
“A, mau mời đại phu!”, vẫn là lão quản gia phản ứng đầu tiên, “Nguyệt cô nương bị thương không nhẹ đâu”.
Thế cho nên khi đại phu tới, bởi vì hết sức mất mặt, ta len lén chuồn mất. Sau đó nghe nói rằng cái nồi sắt kia chỉ đập lên mắt cá chân của Tiểu Hồng gây ra vết bầm nhẹ, còn vết nứt ở ba cái xương sườn trên ngực thì chính xác là do ta ngồi lên gây ra… Trong khi ta thầm thoải mái, bọn hạ nhân rốt cuộc bắt đầu một mực cung kính đối với ta, ánh mắt cũng không dám dò xét khinh thường nữa, có lẽ là bọn họ sợ cái điều mà ta đã uy hiếp: Đến nóc nhà bọn họ gõ nồi ca hát cả ngày… Nhưng mà, nhìn bọn họ, hình như là sợ ta sẽ té trên nóc nhà xuống một lần nữa hơn.
Nghe nói trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Hồng không xuống giường được, quả là cơ hội tốt, ta có vô số phương án có thể giải quyết gọn nàng ta, đáng tiếc là xử nàng nhanh chóng như vậy thì không có đã tay. Thật ra thì từ khi bước vào nơi này, ta vẫn luôn có cơ hội giết chết nàng ta, nhưng cứ như vậy một kiếm kết liễu, có phải quá nhẹ tay đối với nàng ta hay không?
Cứ suy nghĩ như vậy cho đến khi Hoắc Thanh Phong xuất hiện, ta vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngẩn.
Hắn khựng người, vẫn duy trì nụ cười mỉm, “Tham kiến Quận chúa”.
Vẻ mặt ta chợt thay đổi, sau đó cũng mỉm cười nói: “Hoắc tiên sinh”.
Lần này bọn ta cũng không thể chui vào trong hòn giả sơn nữa, Hoắc Thanh Phong là người thông minh, đương nhiên đã chuẩn bị từ trước, hắn làm rất nhiều trò trước mặt bọn hạ nhân, rồi cất giọng nói: “Từ khi chia tay ở buổi yến tiệc, Thái hậu nương nương vẫn rất nhớ Quận chúa, mời người tiến cung một lần”.
Trong đầu ta bắt đầu quay ngược một bộ phim, thật ra thì đối với ta mà nói, Đông Lăng và Tây Trạch, ai là kẻ thống trị cũng chẳng liên quan gì cả, chỉ là Đông Lăng đang thái bình thịnh vượng, dân chúng an khang no đủ, nếu như nếu bị Tây Trạch xâm chiếm, không biết sẽ nổ ra bao nhiêu cuộc khởi nghĩa chiến tranh. Chỉ vì ham muốn của bản thân, bọn họ liền gây ra cảnh máu chảy thành sông, chỉ cần ta có thể làm được, ta tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn mọi chuyện như thế.
Ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt nữa.
Hoắc Thanh Phong chính là một người trí thức, nhìn thấu ân oán cừu hận hai đời Hoàng thất, nếu nói chuyện này cho hắn biết, hẳn là sẽ có cách giải quyết. Huống chi, một tiểu cung nữ nhanh chóng biến thành Quận chúa nước láng giềng, ta cũng không có cách nào lừa gạt được cặp mắt người khác, nhất là Hoắc Thanh Phong.
Cho nên ta gật đầu nói nhỏ: “Được”.
“Không cho phép”.
Giọng nói đó nhàn nhạt, cũng chân thành đáng tin. Ta kinh ngạc quay đầu lại, Độc Cô Bạch nho nhã từ tốn xuất hiện phía sau, hắn ôn hòa nhìn Hoắc Thanh Phong, lễ phép chào: “Hoắc tiên sinh”.
Hoắc Thanh Phong cũng đáp lễ: “Tham kiến Nhị điện hạ”.
Ta vừa định mở miệng nói, Độc Cô Bạch liền nhẹ nhàng cướp lời: “Ta có việc muốn tìm Quận chúa, Hoắc tiên sinh, thứ lỗi không tiếp ngài được”.
Ta trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Độc Cô Bạch đứng đắn trang nghiêm lại nói dối thong thả như thế, sau đó không giải thích nhiều liền lôi ta đi, mặc dù hắn không dùng sức, nhưng ta cũng không dám giãy dụa, chỉ cảm thấy ánh mắt Hoắc Thanh Phong như mũi nhọn đâm sau lưng, hắn dõi mắt nhìn bọn ta rời đi.
Độc Cô Bạch đi quá vội vàng, thế cho nên sau khi bước vào phòng ngủ, vừa mới đóng cửa lại liền che ngực không ngừng ho khù khụ. Ta rất muốn bước tới vỗ vỗ lưng hắn, nhưng lại ép mình cứng rắn nhịn xuống.
“Tại sao không cho phép ta gặp hắn?”, ta hỏi thẳng.
Độc Cô Bạch ho thật lâu, sắc mặt có chút đỏ, hắn không nói gì, bàn tay lạnh như băng kéo tay ta, vẫn không hề buông ra.
Ta bỗng dưng không được tự nhiên, “Này… Này!”.
Ta chưa từng gọi hắn là điện hạ, gọi thẳng tên hắn thì cũng không tốt cho lắm, Độc Cô Bạch lắc đầu, cúi đầu nói: “Sau này không được vào cung…”, giọng nói nhỏ dần lại bồi thêm một câu: “Cũng không được gặp Tam đệ”.
Hắn sợ ta thông đồng cùng Hoắc tiên sinh sao? Ta bật thốt lên: “Tại sao vậy?”.
Độc Cô Bạch vỗ vỗ ngực.
“Bởi vì nàng sẽ rời khỏi ta”, hắn nhắm mắt lại, giống như là đang nói mớ.
Ta đờ người, theo bản năng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn rốt cuộc xem ta là cái gì?
Ta đột nhiên có chút kích động, vừa có chút tức giận, “Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao? Ngươi và Tiểu Hồng hình như xem ta là con ngốc à?”.
Thấy Độc Cô Bạch không nói lời nào, ta trực tiếp nói thẳng một mạch: “Ngươi biết rõ Tây Trạch muốn như thế nào, tại sao còn hợp tác cùng bọn họ? Tại sao chỉ muốn một mình ta? Ngươi không ăn được thì cứ nói thẳng ra, im im rồi lại tự làm cho bản thân hộc máu, nghĩ rằng như vậy ta sẽ thấy ngươi đáng thương sao? Còn cùng Tiểu Hồng diễn cái vở kịch buồn cười đó, nghĩ rằng đối xử tốt với ta một chút thì ta sẽ bị ngươi lừa sao?”, ta càng nói càng lớn tiếng, “Độc Cô Bạch, ta dám nói cũng chẳng sợ ngươi chê cười, Kỷ Triển Nhan ta đời này còn chưa gặp được người nào nào tốt với ta mà không có mục đích!”.
Hắn chăm chú nhìn ta, nụ cười trên khóe miệng biến mất, ánh mắt vô cùng thâm sâu.
“Không nói được gì sao?”, ta dường như bị quỷ nhập, “Ngươi và Ứng Thiên Nguyệt có quan hệ gì, ta không biết cũng không muốn biết, nhưng mà ta nói cho ngươi, Ứng Thiên Nguyệt ta nhất định phải giết, nếu như các huynh đệ của ta chẳng may mất mạng, ta cũng sẽ khiến ngươi phải chôn cùng bọn họ!”.
“Được”.
Ta lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, một chữ “Được” nhẹ như ảo giác, ta làm bộ như không nghe thấy.
Vẻ mặt Độc Cô Bạch phủ một bóng đen, khóe miệng không còn cong lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng rất rõ ràng.
” Được. Nếu như bọn họ chết, nàng cứ việc… Chôn ta cùng đi”.
“Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì?”, ta hoài nghi.
Hắn nắm chặt năm ngón tay, móng tay tái nhợt, hung hăng cắm vào trong da thịt.
“Hai mươi năm nay, ta vốn là kẻ dư thừa”, Độc Cô Bạch lẳng lặng nói, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, đáy mắt không phản chiếu gì, trong suốt như lần đầu tiên ta gặp hắn, “Nếu nàng thích, chết thì có làm sao?”.
Hắn đang diễn trò… Hắn là đang diễn trò!
Nhất định là vậy, nếu không, làm sao có thể xảy ra chuyện buồn cười như thế.
Ta không dám nhìn vẻ mặt không có nụ cười của hắn nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đẩy cửa bỏ trốn ra ngoài.
Một cái bóng vội vã lao đến trước mặt ta, là một nha hoàn ta chỉ gặp qua mấy lần, hình như là ở chung với Đào Nhi.
“Thỉnh an Quận chúa”, nàng hiển nhiên không quên lý do ta từng dạy dỗ Tiểu Hồng, kinh hoảng nói.
Ta khoát tay áo, “Chuyện gì mà vội vã như vậy?”.
“Bẩm Quận chúa, Đào Nhi… Mẹ của Đào Nhi bệnh cũ tái phát, chỉ e… Chỉ e là không qua được”.
Là người mà Tiểu Hồng từng cứu giúp? Trong lòng ta khẽ rung động, “Dẫn ta đi xem”.
Ta đi theo đuôi nha hoàn kia rẽ qua bao nhiêu góc hành lang quanh co, qua khỏi rừng trúc nhỏ là đến cửa sau.
Ở trong rừng trúc, ta đột nhiên không đi nữa, nha hoàn kia quay đầu lại nghi ngờ hỏi: “Quận chúa… A!”.
“Ngươi là ai?”, ta lấy con dao nhỏ chặn trên cổ họng nàng.
“Nô tỳ… Nô tỳ chỉ là bạn của Đào Nhi a…”.
“Thật sao?”.
Ta chậm rãi bước tới gần, “Ta còn mặc cung trang, làm sao mà được phép ra khỏi phủ? Ngươi từ đầu đến cuối cũng không định dẫn ta đi thay quần áo… Có lẽ là…”, ta cười lạnh, “Ngươi hoàn toàn không muốn dẫn ta ra khỏi phủ chăng?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.