Một ngày trước hôn lễ, ta một mực bị ép phải rời khỏi Đào
Nhi, bị một bà thím trung niên phe phẩy khăn tay đỏ tự xưng là Hạnh Bà đến đón
đi, ngồi cỗ kiệu đến một gian lầu các nồng nặc mùi son phấn chết người, mấy nha
hoàn hành lễ với ta xong, lập tức khiêng ta lên tầng lầu cao nhất, thật là sức
lực mạnh mẽ a.
Tiêu Thái hậu muốn diệt khẩu sao hả? Ta kinh hoàng chớp hai
con mắt nhỏ, Hạnh Bà đứng phía sau cười duyên, tiếp tục vẫy vẫy khăn tay đỏ.
“Quận chúa a, người đừng có thẹn thùng nữa, mấy nha hoàn
trong lầu này đều là người từng trải!”.
Ta còn chưa kịp nói gì, liền bị người ta lột sạch sẽ, ném thẳng
vào trong thùng gỗ, hầu hạ người khác cưới hỏi sao mà phải thô tục như vậy? Ta
nhìn những cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước, ngồi yên cho các nàng chà tới
chà lui.
“Lão thân đây có số tốt, không uổng cái tên này, bao nhiêu
công chúa và tiểu thư mà lão thân từng hầu hạ, đâu có ai là không hồng hào xinh
đẹp đâu?”, Hạnh Bà hất cái khăn tay sang một bên, tư thế rất giống tú bà ở kỹ
viện.
Ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng, còn Hạnh Bà thì cười tươi đến
mức lộ cả hàm răng, “Nhìn dáng người của Quận chúa nương nương, hắc hắc, vừa
nhìn là đã thấy rất có hậu. Gả cho Nhị điện hạ rồi, nói không chừng, sang năm
là có thêm một tiểu điện hạ”.
Bà ta đang chê bai ta thì có, ta bực bội quay mặt đi, lại bị
Hạnh Bà hiểu lầm rằng ta xấu hổ.
“Aiz ui, tính tình của Quận chúa, thật là khác so với bên
ngoài đồn đại nha”.
Ta lập tức hăng hái trở lại, “Bên ngoài đồn đại ta thế
nào?”.
“Bên ngoài… Ừm, nói rằng Quận chúa tự nhiên, hào phóng,
không câu nệ tiểu tiết, hoạt bát… Đặc biệt hoạt bát“.
Mấy chữ cuối cùng nghe cũng còn lọt tai, trong lòng ta cười
trộm, Hạnh Bà này rõ ràng là sợ đắc tội với ta, chứ ta biết rõ bên ngoài đồn đại
rất khó nghe. Nói chuyện một lúc thì được lôi ra khỏi thùng gỗ, giơ lên cánh
tay bị các nha hoàn chà xát nãy giờ, quả thực là sắp phát sáng luôn rồi.
“Da Quận chúa thật đẹp a”, Hạnh Bà vẫn lải nhải nịnh nọt, “Để
lão thân truyền cho Quận chúa vài bí mật khuê phòng, Quận chúa chắc cũng biết
da đẹp rất là có lợi…”.
“Bí mật khuê phòng hả?”, ta đen mặt, “Thôi không cần đâu”.
Ta đây là người hiện đại, lẽ nào lại không hiểu biết nhiều bằng
bà, ách, chỉ là chưa từng “thực hành” thôi…
“Quận chúa người không cần phải xấu hổ nữa”, Hạnh Bà trưng
ra vẻ mặt ta hiểu ta hiểu, tiếp tục bá láp: “Các vị công chúa tiểu thư trước,
người nào cũng ngại ngùng không nghe, cuối cùng ai cũng phải chạy theo lão thân
hỏi xin bí quyết nắm giữ trái tim của vị hôn phu…”.
Ta nhướn mày, suýt chút nữa là quên mất, hôn lễ xong là phải
động phòng! Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ta và Độc Cô Bạch ở trên giường,
vội vã dùng sức lắc đầu.
Cứ cho là ta có thể đánh lại hắn đi, nhưng dù gì hắn cũng là
đàn ông mà, lỡ đâu hắn cậy mạnh thì biết làm sao bây giờ? Mà thật ra thì mỹ nam
như hắn, ta cũng đâu có bị lỗ… Ách, không được, sao ta có thể nghĩ như vậy… Ta
còn có Tiểu Dạ Tử của ta, nhất quyết không thể động phòng với Độc Cô Bạch!
Trong lúc ta suy nghĩ lan man, Hạnh Bà cũng đã truyền đến bí
quyết thứ n, ta cuối cùng chỉ nghe thấy cái gì mà máu đỏ, liền gật đầu, “Hiểu rồi”.
Hạnh Bà lộ ra nụ cười “trẻ nhỏ dễ dạy”, tự mình ra tay thoa
phấn lên mặt ta, ta nhìn vào gương đồng, giật mình sợ hãi đến mức nhảy về phía
sau một bước, “Quỷ a!”.
Hạnh Bà vô cùng không hài lòng khi nghe ta lên tiếng chửi rủa
kiệt tác của bà ta, vừa đi vừa cằn nhằn liên tục, khóe mắt ta giật giật, nhìn bản
thân mình cả người khoác tơ lụa đỏ thẫm, câm nín nghẹn ngào.
Mắt thẩm mỹ của người Đông Lăng thật là khác xa Tây Trạch,
này thì má đỏ hồng, này thì môi đỏ tươi, này thì bộ váy cưới đỏ chói, ngoại trừ
gương mặt đánh phấn trắng bệch, còn lại cái gì cũng toàn màu đỏ a…
Nhìn bộ dạng ta thế này, cho dù vào động phòng, chắc Độc Cô
Bạch cũng mất cả hứng.
Nói cho cùng thì ăn mặc dọa người thế này cũng giống như một
loại cải trang, ta nghĩ như vậy liền thấy thoải mái đôi chút, nhưng trong lòng
dần dần căng thẳng, ngồi bên trong kiệu chỉ có thể nhìn thấy tấm màn kiệu đỏ sẫm,
ta phải ngồi đây suốt một ngày đêm đợi đến sáng mai tiến cung, thế cứ ngồi như
vậy đợi địch tới đánh mình hả?
Mà quá đáng nhất chính là, tại sao lại không được ăn cơm a a
a, Quận chúa xuất giá thì cũng là người mà!
Ta nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ một lúc đã lăn ra ngủ, mơ thấy một
giấc mộng quỷ dị, trong mộng, Dạ Kiếm Ly đưa cho ta một đóa hoa vô cùng xinh đẹp,
ta đặt đóa hoa đó trong lòng bàn tay, tự dưng nó lại biến thành một con vịt béo
nướng giòn chảy mỡ, ta đói quá đưa lên miệng cắn một phát, hóa ra lại cắn trúng
ngón tay của mình, đau đến mức gào lên một tiếng giật mình tỉnh lại.
Cỗ kiệu lắc lư! Ta len lén vén rèm lên, ánh mặt trời sáng rỡ,
dân chúng đổ ra hai bên đường phố xem náo nhiệt. Khó trách ta thấy đói như vậy,
đã nhịn ăn tới sáng rồi còn gì!
Chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách giữ mình tỉnh táo, binh
tới tướng đỡ, nước dâng đất chặn, ta ngồi đây suy nghĩ lung tung thì cũng không
làm được gì, việc có thể làm bây giờ là đi một bước hay một bước.
Bên ngoài có tiếng kim loại va chạm rổn roảng, ta lại len
lén vén rèm lần hai, lúc này mới phát hiện ra, hai hàng thị vệ đi mở đường hai
bên, tất cả đều trang bị vũ khí đầy đủ, ngày đại hôn của hoàng tử, theo lý mà
nói thì không được đem vũ khí theo a, vì sao bọn họ… Tâm trạng ta nặng nề, tuy
rằng ta biết hôn lễ này chắc chắn sẽ không suôn sẻ, nhưng mà đến mức phải đánh
giáp lá cà sao?
Sau đó mới cảm thấy, mình thật là ngây thơ chậm tiêu đến cực
điểm.
Khăn voan đỏ trùm kín mít, ta bị một người nắm tay dẫn đi từ
từ về phía đại điện. Bàn tay này ấm áp, có hơi thô ráp, ta cũng không đoán ra
người này là ai, chỉ đành từ từ bước theo hắn về phía trước.
Đi một lúc lâu thì dừng lại, trên trán đã toát ra mồ hôi, từ
khe hở bên dưới khăn voan đỏ, nhìn thấy đối diện là một đôi giày màu đen dưới ống
quần màu đỏ thêu chỉ mạ vàng, người đó nhận lấy bàn tay ta, cảm giác mềm mịn lạnh
như băng, tim ta nhảy thót lên.
Là Độc Cô Bạch.
Hắn kéo tay ta, dường như có chút khó chịu, ta len lén vùng
vẫy một cái, hắn lại càng nắm thật chặt, thậm chí ta cảm thấy có chút đau đớn.
Ta không nhìn được xung quanh, không biết đã đi đến đâu rồi, không thể làm gì
khác hơn là phải tiếp tục đi theo hắn.
Nhưng từ hai bên có tiếng người chúc mừng chúc phúc không ngớt,
hình như là đã đến chỗ có bá quan văn võ, nơi này nhất định là rất đông người,
chỉ tiếc là ta bị che mặt không thấy được gì, cũng nhờ vậy mà bớt áp lực.
Ta vừa đứng lại, trên đỉnh đầu liền bay xuống một câu: “Nhất
bái thiên địa”.
Hôn lễ của hoàng tử cũng y xì một khuôn như vậy thôi sao? Ta
sửng sốt, theo hướng Độc Cô Bạch lạy một lạy. Trong lòng không ngừng lảm nhảm:
Quan Âm Bồ Tát, Nguyệt Lão, Phật Như Lai, đệ tử Triển Nhan chỉ là bị người ta ép
lạy, các người đều là thần tiên nhất định phải thấy cho rõ ràng a…
Lạy ba lạy xong, lại không nghe thấy câu tiếp theo “Động
phòng hoa chúc”, ta bắt đầu nghi ngờ, chắc là quy củ hoàng gia không có đơn giản
như vậy, dù sao cũng phải ráng nhìn quanh một chút.
“Hôm nay là ngày song hỉ lâm môn”, giọng nói trong trẻo lạnh
lùng của Tiêu Thái hậu đột nhiên vang lên, “Cái hỉ thứ nhất là đám cưới của Nhị
hoàng tử, cuối cùng ai gia cũng nhẹ được một nỗi lo, không phụ lòng Tiên Đế uỷ
thác lúc lâm chung…”.
Nghe thật là thúi, ta không kiềm được nổi giận, bà cho dù có
tận tay giết chết hắn cũng không hề khách khí thì có!
“Cái hỉ thứ hai chính là, hôm nay ta muốn đem ngôi vị Thái tử,
sắc phong cho Tam hoàng tử…”.
Bà ta lại còn muốn sắc phong Niệm Vãn!
Độc Cô Bạch đột nhiên ho khan vài tiếng, hắn không nói gì,
nhưng vẫn đủ để ngắt lời Tiêu Thái hậu. Tiếng ho rất nhẹ, thậm chí là yếu ớt,
nhưng thành công làm cho cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
“Mẫu hậu, Đông Lăng bao đời nay, chỉ có huynh trưởng đã
thành thân mới được phong làm Thái tử…”.
Tiêu Thái hậu lại không hề tức giận, chỉ cười lạnh một tiếng,
nói: “Ta đương nhiên hiểu rõ, Niệm Nhi mặc dù là hoàng đệ của ngươi, nhưng cả
hai cũng sinh cùng năm, hôn phối cũng đã tổ chức sớm hơn ngươi…”.
“Tam đệ chỉ cưới thiếp, không được tính là chính thức thành
thân, huống chi…”, Độc Cô Bạch thản nhiên, “Cũng chưa có con nối dõi”.
“Ngươi…”, Tiêu Thái hậu lúc này mới tức giận, “Muốn đem luật
pháp ra dọa ta sao?”.
“Nhi thần không dám”.
Trước giờ Độc Cô Bạch một thân ốm yếu bệnh tật, chưa từng chống
đối lại Tiêu Thái hậu như vậy, khiến cho hôm nay bà ta cũng không biết đối phó
thế nào. Ta đang mải suy nghĩ, các vị đại thần bên dưới cũng xì xào bàn luận, đột
nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào.
“Mẫu hậu, người đang làm gì vậy?”.
Niệm Vãn! Là Dạ Kiếm Ly? Hay là chính y?
Tay ta giật giật, lại bị Độc Cô Bạch nắm thật chặt, dường
như là sợ rằng một khi buông lỏng tay, ta sẽ lập tức biến mất.
“Niệm Nhi, mau lại đây”, Tiêu Thái hậu nói nhỏ.
Niệm Vãn cũng không trả lời bà ta, giọng nói vẫn ngọt ngào,
“Nhị ca, huynh muốn làm Thái tử sao?”.
Những lời này nghe có vẻ ngây thơ, nhưng trong thời khắc
giương cung giơ kiếm này, nghe vừa kỳ lạ mà vừa đáng sợ.
Độc Cô Bạch khựng lại một chút, ta thậm chí có thể tưởng tượng
ra nụ cười bình tĩnh trên khóe môi hắn.
“Ta… Không muốn”.
Lần này quả thực ngoài dự đoán của mọi người, ta há hốc miệng,
tiếng xì xào bàn tán lặn mất tăm, Tiêu Thái hậu cầm quyền đã lâu, các quan viên
trong triều đương nhiên sẽ không đứng về phía hắn, nhưng hắn cũng đã tính toán
rõ ràng, nói không chừng hắn thật sự có thể đoạt được ngôi vị Thái tử. Tiêu
Thái hậu là người phản ứng đầu tiên, bà ta cất cao giọng: “Như vậy là tốt, vậy
chiếu thư phong Thái tử liền…”.
“Mẫu hậu”, Độc Cô Bạch lại lên tiếng, đây đã là lần thứ hai
hắn ngắt lời Thái hậu, ngay cả ta cũng cảm thấy sát khí tỏa ra, lạnh sống lưng.
“Nói”, giọng điệu của bà ta, rõ ràng là đang cố gắng nhẫn nại.
“Lẽ ra Nhi thần lên làm Thái tử mới đúng quy củ, nhưng Nhi
thần cam lòng nhường lại cho hiền đệ. Chỉ xin mẫu hậu đồng ý với Nhi thần một
thỉnh cầu”.
Ta bỗng dưng cảm giác được hắn định xin cái gì, trong đầu
ong ong muốn nổ tung.
“Xin mẫu hậu cách chức Nhi thần và Quận chúa thành dân thường,
cấp cho một căn nhà nhỏ ở vùng sơn dã, thiên hạ này không còn liên quan đến
chúng ta, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp không bao giờ làm phiền mẫu hậu nữa,
xin mẫu hậu thành toàn”.
Trong đại điện không còn bất kỳ tiếng động nào.
Ngón tay ta run rẩy, Độc Cô Bạch nhẹ nhàng nhấc khăn voan
lên, ta chậm rãi nhìn thấy nụ cười bên khóe môi hắn, sau đó là ánh mắt dịu dàng
như nước.
Chính là đôi mắt này, đen như mực, từ lần đầu gặp gỡ, ta
không cách nào quên được.
Người đứng trước mặt ta, vô cùng tuấn tú, hắn nhẹ nhàng kéo
bàn tay ta, nụ cười vẫn ấm áp như mùa xuân.
“Hòa Nhan”.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người ta.
“Ta không cần thiên hạ này”, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ cần nàng,
có được không?”.