“Ha ha, ta đùa giỡn”. Thấy Dương Phong dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình, Phong Thiên ngượng ngùng nói.
Dương Phong khinh bỉ liếc hắn một cái, nhưng lúc này đột nhiên vang lên âm thanh.
“Lệ!”.
“Âm thanh gì?”. Phong Thiên ngẩn ra hỏi, hắn vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, mà nơi đó, chính là hành trang của Dương Phong.
Dương Phong vỗ trán một cái, hắn làm sao lại quên thứ này đâu.
Sau đó, hắn vội vàng đi tới, đêm hành trang mở ra, bên trong là một chiếc lồng sắt cỡ nhỏ, chủ để nhét vào trong hành trang. Trong chiếc lồng, một con chim xanh lục đang ở bên trong ngửa đầu kêu lên.
“Oa, đại ca, ngươi đây là gia đình gì? Lại có thể lấy được Phong Điêu?”. Phong Thiên kinh hãi che miệng nói.
“Là mẹ ta cho, ta cũng không biết làm sao lấy được”. Dương Phong đáp.
Hắn ôn tồn lấy Phong Điêu ra khỏi chiếc lồng, con Phong Điêu này lúc này chỉ to cỡ bàn tay, mặc dù đã đủ lông đủ cánh, nhưng còn chưa biết bay, nên hắn cũng không lo lắng việc nó chạy trốn.
“Phong ca, cho ta ôm một chút thôi?”. Phong Thiên sát lại nói.
“Lăn”. Dương Phong liếc mắt nói.
“Làm gì keo kiệt như vậy? Ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào”.
“Đừng đánh chủ ý lên Phong Điêu, thứ này là mẹ ta tặng, hiểu không”. Dương Phong trầm giọng nói.
Nghe vậy, Phong Thiên lúc này mới hiểu ra. Xem ra địa vị của mẹ Dương Phong trong lòng rất cao, nếu không cũng sẽ không dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn.
Bất quá…
Cũng quá keo kiệt đi?!
“Phong ca, Phong Điêu nhận chủ chưa?”. Phong Thiên hỏi.
“Còn chưa được. Phong Điêu còn ba ngày nữa mới đủ một tháng tuổi, lúc đó mới có thể nhận chủ”. Dương Phong đáp.
“Phong ca, vậy ngươi nên giữ cẩn thận, nếu để người khác biết sẽ rất phiền phức, ít nhất trước khi nhận chủ không nên lộ ra”. Phong Thiên nghiêm túc nói.
“Yên tâm, ta biết nên làm thế nào”.
Dương Phong đương nhiên sẽ không để lộ ra, hơn nữa nếu thật có người nhắm vào Phong Điêu, muốn cướp lấy của hắn. Hắn cũng không phải ăn chay.
“Phong ca, thời gian cũng không sai biệt lắm, chuẩn bị một chút đi, chút nữa còn phải đến lớp học đâu”.
Dương Phong lúc này mới nhớ tới lát nữa phải tới lớp học tập hợp, cũng không biết ai sẽ là nguyên giáo của hắn.
Giáo viên ở đại lục này đều gọi là nguyên giáo, cùng kiếp trước không sai biệt lắm, có điều so với kiếp trước, nguyên giáo ở thế giới này hẳn là tốt hơn nhiều, ít nhất hắn xuyên qua 15 năm còn chưa có nghe qua vấn đề nào về nguyên giáo.
Rất nhanh, thời gian đã đến.
Hai người tiến thằng về phía khu A. Khoảng cách với ký túc xá của họ không xa lắm, cũng chỉ đi bộ hơn năm phút là đến.
Trên đường, rất nhiều học viên mới cũng đang đi tới.
Một khu học đều có hơn ngàn người, chia làm mười lớp. Sau khi phân lớp xong, liền sẽ do nguyên giáo tới hỗ trợ học viên thức tỉnh nguyên năng. Chỉ cần nguyên năng thức tỉnh thành công liền sẽ đạt được phương thức tu luyện cơ bản.
Nhân loại, chỉ khi đến 15 tuổi mới có thể tu luyện, đây là thành quả sau vô số năm tháng nghiên cứu cùng với mồ hôi mới có thể đạt được. Nhiều vị tiền bối trước kia vì tu luyện không đúng độ tuổi đều đã chết.
Bởi vì nguyên năng, không chỉ giúp cho thân thể trở lên mạnh mẽ, đồng thời còn có thể để cho thân thể suy tàn. Đây mới là lý do vì cái gì 15 tuổi mới có thể thức tỉnh nguyên năng.
Chế độ nghiêm ngặt như vật khiến cho toàn bộ đại lục Nguyên Linh kéo dài cả ngàn năm không suy.
Rất nhanh, Dương Phong liền được chia tới lớp A3, trùng hợp là hắn cùng Phong Thiên đều cùng một lớp. Có lẽ đây là duyên phận, đương nhiên, cũng chỉ đến thế, hắn cũng không có đam mê đặc biệt.
Lớp A3 có tất cả một trăm học viên, lúc này ai nấy đều ngồi vào bàn. So với kiếp trước không kém chút nào.
Đám người lúc này còn chưa quen thuộc lẫn nhau, người thì im lặng, có người thì cùng người bên cạnh nói chuyện. Dương Phong còn thấy được có vài tên tiểu tử lớn gan đi tới bên cạnh vài vị nữ tử bắt đầu trêu chọc.
Haizz, tuổi trẻ thật tốt.
“Phong ca, ngươi than thở cái gì? Hâm mộ sao?”. Phong Thiên nhìn về phía nơi Dương Phong đang nhìn, thấy được mấy vị nữ tử xinh đẹp đang cùng hai ba tên nam tử nói chuyện vui vẻ, hắn liền cười đùa tí tửng hỏi.
“Hâm mộ cái rắm, nguyên giáo tới, đừng lên tiếng”. Dương Phong thấp giọng nhắc nhở.
Bên ngoài, một thân ảnh mảnh mai đi vào. Toàn bộ học viên ánh mắt đều sáng lên.
Mỹ nữ!
Không nghĩ tới nguyên giáo của họ lại là một vị mỹ nữ, hơn nữa khí chất này… đủ treo lên đánh hết thảy nữ nhân đang ngồi trong phòng. Trên thân mặc bộ đồ của nguyên sư, mái tóc cột cao phía sau, gương mặt gần như hoàn mỹ.
Hơn nữa ba vòng… chậc chậc, xem ra đêm nay có không ít người ngủ không được đâu.
“Tới đông đủ sao? Vậy ta liền vào thẳng vấn đề”.
“Tự giới thiệu một chút, ta gọi Nhan Tử Huyên, là người phụ trách chỉ dạy tu luyện cho các ngươi trong bốn năm tới”.
“Nhan nguyên giáo khỏe”. Đám người đồng thanh hô, trong đó không ít âm thanh mang theo vẻ hưng phấn.
Ai lại muốn tương lai 4 năm sẽ cùng một cái lão đầu ở chung chứ? Dù sao nhan trị tức chính nghĩa, ai bảo Nhan Tử Huyên xinh đẹp như vậy đâu.
“Tốt lắm. Hiện tại ta sẽ hỗ trợ các ngươi nếm thử thức tỉnh nguyên năng. Chẳng may thất bại cũng không cần nản lòng, dù sao thức tỉnh nguyên năng là cần cảm nhận nguyên tố”.
“Thứ này mỗi người đều không giống nhau, nhưng nếu như trong vòng một tháng mà không thể thành công, như vậy thật đáng tiếc, tư cách học viên của ngươi sẽ bị loại bỏ”. Nhan Tử Huyên cao giọng nói.
“Nhan nguyên giáo, ta có ý kiến”. Một vị nữ tử giơ tay nói.
“Ngươi nói”.
“Ta muốn biết tại sao trong một tháng không thức tỉnh thành công lại bị đuổi? Chẳng lẽ đế quốc đưa ra luật lệ là dành cho thiên tài sao?”.
“Đương nhiên… không. Cảm ứng nguyên tố, bất kỳ ai cũng có thể làm được. Chỉ cần thân thể cảm ứng được, điều động nguyên năng trong không khí, như vậy liền xem như thức tỉnh thành công”.
“Trong 200 năm qua, chưa từng có ai trong một tháng thức tỉnh thất bại cả, trừ khi ngươi ngu dốt tới mức ngay cả điều động nguyên năng cũng làm không được”.
“Cho nên nguyên tắc này, cũng chỉ là để đề phòng. Hơn nữa, nếu thật sự có người thất bại, đuổi khỏi học viện cũng là biện pháp tối ưu. Đế quốc không dư thừa tài nguyên tới mức nuôi một tên phế vật”. Nhan Tử Huyên cao giọng nói.
“Nhan nguyên giáo, làm sao có thể điều động nguyên năng?”. Một người khác hỏi.
“Một lát nữa các ngươi sẽ biết. Hiện tại ta muốn điểm danh xem có ai vắng mặt hay không, nếu có… như vậy thật đáng tiếc, cuộc sống 4 năm kế tiếp của ngươi sẽ rất cực khổ”. Nhan Tử Huyên nở ra nụ cười xinh đẹp nói.
Đám người nhịn không được rùng mình.
Vốn cho rằng nàng là một đóa hoa mẫu đơn, không nghĩ tới lại là hoa hồng có gai.
Dương Phong cũng cảm nhận được hàn ý trong lời nói của nàng, hắn dám nói người nào hôm nay đến trễ, đảm bảo tương lai sẽ rất thảm.
“Tốt lắm, hiện tại ta bắt đầu điểm danh. Doanh Thiến?”.
“Có”.
“Tống Vĩ Đình?”.
“Có”.
“Phong Thiên?”.
“Có”.
…
“Dương Phong?”.
“Có”. Dương Phong đáp.
Nhan Tử Huyên hơi híp mắt lại, nàng nhìn về phía Dương Phong một chút, trong mắt đầy ý cười.
Dương Phong nội tâm có chút hồi hộp, nữ nhân này sẽ không phải để ý hắn chứ? Hơn nữa, những người khác cũng đồng thời nhìn về phía hắn, sẽ không phải…
Quả nhiên, lúc trước không nên cùng Dương Tuyết đi xung quanh, hiện tại vừa nghe tên hắn liền bị cả đám nhìn vào. Loại cảm giác này thật sự không tự nhiên chút nào.