Tám toà cung điện phân chia thành Chấp Pháp Viện, Y Viện, Chế Tạo Viện cùng với Thư Viện, bốn toà cung điện còn lại chính là dành cho mỗi học viên các năm, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Nói thật, khi biết được điểm này, Dương Phong vô cùng im lặng.
Xây dựng có phong cách xinh đẹp như vậy, hắn còn cho rằng mỗi toà cung điện đều có tác dụng khác nhau. Hoá ra chỉ là được cái bề ngoài, thật sự là làm người khó chịu.
“Thế nào? Không hài lòng?”. Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Phong liền dò hỏi.
“Có một chút. Ta còn tưởng rằng sẽ có gì đó bất ngờ, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy”. Dương Phong đáp.
“Ha ha, có ý nghĩ này cũng rất bình thường. Phải biết ban đầu, không có người nào sẽ không nghĩ như vậy, nhưng một khi đi vào, bên trong lại là một phong cảnh khác”.
“Giống như Chấp Pháp Viện, bên trong chia làm rất nhiều thứ, ta không phải người của nơi đó nên không quá rõ ràng, nhưng bên trong phải có tới năm bộ phận trở lên”.
“Có thể nói những chỗ kia đều là cung điện riêng của học viện, cho nên người ngoài chỉ có thể tiếp xúc tầng bên ngoài. Trừ khi gia nhập vào đế quốc, nếu không muốn biết rất khó”.
“Còn những nơi khác dành cho học viên, ngươi đừng nhìn không có gì đáng nói, thực tế có rất nhiều”.
“Bên trong là một không gian mở, dùng Không Gian Thạch để tạo ra. Ngươi hẳn là còn không biết về Không Gian Thạch. Nghe nói nó là do Nguyệt Thần năm đó sáng tạo ra, có thể mở ra không gian ẩn bên trong”.
“Tại trong mỗi toà cung điện, cũng không có mấy thứ như phòng ở mà ngươi nghĩ. Nhưng lại có rất nhiều thứ khác, đại loại mấy thứ bình thường như phòng tu luyện, luyện võ, mấy thứ này đều có”.
“Hơn nữa còn có nơi mở tiệc, nhà hàng… chỉ cần ngươi nghĩ ra được, trong đó đều có. Dù ngươi không nghĩ tới, bên trong cũng có. Có thể nói, mỗi một toà cung điện là một mô hình thu nhỏ của một toà thành”.
“Chỉ đi vào mới có thể biết bên trong như nào”. Dạ Nguyệt nói.
Nghe vậy, Dương Phong ngẩn ra. Sau đó ánh mắt khẽ đảo, khoé miệng nhếch lên nụ cười bỉ ổi hỏi.
“Phải không? Vậy bên trong có nơi vui chơi cho nam nhân sao?”.
“Nam nhân các ngươi đều nghĩ tới cái này?”. Dạ Nguyệt liếc qua khinh bỉ hỏi.
“Hỏi một chút mà thôi, dù sao ta còn chưa có đi qua kỹ viện lần nào đâu. Ta nếu mà đi, e rặng mẹ ta sẽ đem chân ta đánh gãy”. Dương Phong nhún vai đáp.
“Hừ! Ngươi tốt nhất nên đem ý nghĩ này bỏ đi. Đây là học viện, sẽ không có mấy nơi như thế. Nhưng mà bên trong cũng có mấy thứ như xoa bóp, dù sao tu luyện là một chuyện rất tốn thể lực cùng tinh lực”.
“Nhất là những tên tu luyện cuồng nhân, sau mỗi lần tu luyện đều sẽ đi xoa bóp thư giãn gân cốt. Nơi đó chẳng những là nam nhân ưa thích, nữ nhân cũng đặc biệt thích”.
“Chờ ngươi đi vào khác biết. Còn vấn đề muốn hỏi sao?”. Dạ Nguyệt nói.
“Có”.
“Vậy hỏi nhanh một chút, thời gian của ta không còn nhiều. Một lát nữa ta còn phải trở về báo cáo đạo sư”.
“Ngươi có nam nhân yêu thích sao?”. Dạ Nguyệt nhìn qua hỏi.
“Ngươi là cảm thấy ta rất xấu?”. Dạ Nguyệt híp mắt lại hỏi.
“Không phải, ý ta là đang hỏi, ngươi có người trong lòng hay chưa mà thôi. Người như ngươi, ta nghĩ chỉ cần là nam nhân đều sẽ thích”. Dương Phong vội giải thích.
“Thế nào? Muốn tán tỉnh ta? Ngươi vẫn là đem ý nghĩ này bỏ đi. Nếu không phải tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ riêng mấy câu hỏi này của ngươi cũng đủ nằm trong y viện nửa tháng rồi”. Dạ Nguyệt cười lạnh nói.
“Thật sự một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không có?”. Dương Phong không tin hỏi.
Nghe vậy Dạ Nguyệt ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn Dương Phong thật kỹ, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Một lát sau, nàng nhẹ lắc đầu nói.
“Chuyện này không phải ta có thể làm chủ. Có điều, nói không chừng ngươi sẽ có cơ hội. Nhưng mà… hiện tại ngươi còn không được”.
Dương Phong nghe vậy cũng không có tiếp tục truy hỏi.
Mặc dù hắn xác thực có hảo cảm với Dạ Nguyệt, nhưng mà còn chưa tới mức để hắn làm tất cả. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Dạ Nguyệt không có mấy hứng thú khi nói về vấn đề này.
Là một nam nhân thành thục, không phải. Là một nam nhân có tâm hồn thành thục, hắn biết nếu còn truy hỏi, khả năng cao sẽ để cho đối phương có ấn tượng xấu.
Lúc đó liền một cơ hội cũng không có.
“Vậy được rồi, cám ơn ngươi giảng giải”. Dương Phong mỉm cười nói.
Dạ Nguyệt nghe vậy liếc nhìn hắn một cái, sau đó nở ra nụ cười mê người tràn đầy ẩn ý rồi rời đi.
Dương Phong ngẩn ra tại chỗ.
Nữ nhân này là đang câu dẫn hắn sao?!
Hẳn là hắn nghĩ nhiều đi. Dù sao hắn cũng không cho rằng người như Dạ Nguyệt sẽ đi câu dẫn nam nhân. Hắn còn chưa tự luyến tới mức cho rằng nữ nhân nào cũng sẽ yêu hắn.
Đây là thực tế, không phải tiểu thuyết, hắn càng không có quang hoàn nhân vật chính. Nếu không cũng không cần phải uống thứ nước đáng chết kia để trị thương.
Gãi gãi đầu, Dương Phong nhất thời nhìn quanh, hắn lúc này thật không biết nên làm gì tiếp theo.
“Ngươi đứng đây làm gì?”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên. Dương Phong nhìn lại, người tới chính là Phong Thiên cùng Doanh Thiến.
“Các ngươi làm sao tới được đây?”. Dương Phong kinh ngạc hỏi.
“Xin nhờ. Chúng ta cũng được nguyên sư dẫn tới có được hay không. Vừa mới chuyện nơi này hai chúng ta thấy rất rõ ràng. Không nhìn ra, lá gan ngươi không nhỏ nha”. Doanh Thiến tấm tắc nói.
“Nếu ngươi biết hắn là thế tử, cũng sẽ không có biểu lộ này”. Phong Thiên lẩm bẩm nói.
“Ngươi vừa nói gì?”? Doanh Thiến nhìn Phong Thiên khó hiểu hỏi.
Vừa mới nàng thật đúng là không nghe rõ Phong Thiên đang nói gì, âm thanh của hắn quá nhỏ.
“Không có gì. Hiện tại trời chưa tối, các ngươi muốn vào thăm quan cung điện không? Ta muốn xem xem bên trong đến cùng là như thế nào”. Phong Thiên vội nói sang chuyện khác.
“Có thể nha. Ba chúng ta cùng đi?”. Doanh Thiến nhìn Dương Phong dò hỏi.
“Tốt, vậy thì vào xem”. Dương Phong đáp.
“Vậy còn chờ gì? Lên đường!”. Doanh Thiến nghe vậy hưng phấn nhảy lên nói.
...
“Ngươi lập lại lần nữa?”. Phong Nguyệt híp mắt lại nhìn Dương Tuyết nói.
“Phu nhân, Dương Vệ xuất hiện tại Thiên Nam Học Viện. Là lão gia phái hắn bảo vệ thiếu gia”.
“Không có khả năng. Dương Vệ mặc dù xuất thân Dương gia, nhưng mà hắn là phó thống lĩnh Ám Vệ. Không có khả năng đi bảo vệ con trai ta, bệ hạ càng không cho phép”. Phong Nguyệt lắc đầu nói.
“Phu nhân, nhưng mà quả thực Dương Vệ bảo vệ thiếu gia. Là đích thân Triệu Huyền viện trưởng nói cho ta biết”. Dương Tuyết nói.
“Ha ha. Chẳng qua là đến giám sát mà thôi. Ừm... chờ một chút, hôm nay là ngày nào?”. Phong Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Phu nhân, hôm nay là ngày 13”.
“Ngày 13 sao? Khó trách”. Phong Nguyệt nghe vậy cười lạnh nói.
“Phú nhân, ý người là...”.
“Hai ngày sau là ngày giỗ của nữ nhân kia, mỗi năm bệ hạ đều tới đây. Đã Dương Vệ xuất hiện tại đây, tên kia hiển nhiên cũng đến”. Phong Nguyệt lạnh lùng nói.
“Phu nhân...”.
“Chuẩn bị đi, dọn dẹp một chút mấy tên hắc đạo trong quận, đừng để chúng xuất hiện vào mấy ngày này. Từ hôm nay, ngươi giúp ta xử lý chính sự, nếu bệ hạ hỏi, cứ nói ta bế quan tu luyện đến lúc quan trọng là được”.
“Phu nhân, cái này... lão gia đến, ta sợ...”.
“Ha ha. Phong toả phủ thành chủ, không có lệnh của ta, người nào đi vào trực tiếp xử tử”.
“Phu nhân!”.
“Ngươi điếc?”.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Phong Nguyệt, Dương Tuyết thở dài cúi đầu bất đắc dĩ nói.
“Ta đã biết, phu nhân”.
“Hừ! Ngươi ra ngoài đi”. Phong Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó mới lên tiếng.
Chờ Dương Tuyết rời đi, Phong Nguyệt mới bình tĩnh lại, sắc mặt nàng hiện lên vẻ bình tĩnh lẩm bẩm nói.
“Bảy năm. Ngươi biết bảy năm qua ta sống thế nào sao? Những thứ ngươi âm thầm làm, ngươi tưởng ta không nhìn ra?”.
“Nực cười. Phong Nguyệt ta sẽ cần mấy thứ đó? Nếu không phải mạng lão nương đủ cứng rắn, những thứ kia cũng không dùng được, hơn nữa lần này ngươi tới chỉ có thể thấy được một nấm mồ của ta!”.
Nội tâm nàng lúc này hiện lên một chút khổ cùng tức giận.
Bảy năm qua, người khác đều cho rằng nàng dựa vào lực ảnh hưởng của Dương gia mới có thể đi lên làm quận chủ.
Nhưng thực tế, cái nàng nhận được, chẳng qua chỉ là một tờ công văn phong chức, cùng với vài câu hỏi han mà thôi.
Bao nhiêu lần trong bóng tối nàng bị ám sát hắn từng biết tới?!
Bao nhiêu lần mỗi đêm đều không thể chợp mắt vì sợ hãi người bên cạnh là kẻ địch phái tới hắn hiểu không?!
Ăn cơm cũng không dám ăn, chỉ có thể vụng trộm lén lút ra ngoài mua đồ ăn cho đỡ đói, vì một lần nàng kém chút thì bị người khác hạ độc chết. Lúc đó, hắn lại ở nơi nào?!
Nếu không phải tình cờ Hàn lão đi ngang qua, nàng sớm đã không sống được đến bây giờ.
Nhất là...
Bàn tay Phong Nguyệt đưa lên chạm vào bờ vai, vết thương này, mấy năm qua vẫn chưa khỏi. Mỗi lúc trời trở lạnh là lại khiến nàng đau đớn vô cùng.
Nếu như Dương Quân thực sự trợ giúp nàng, nàng sẽ gặp những chuyện này.
Trong mắt hắn, chỉ có thù của nữ nhân kia, cùng với giúp đỡ tỷ tỷ của nữ nhân kia lên ngôi mà thôi.