Hô!
Phong Nguyệt thở ra một hơi, mặc dù nàng không định làm gì Dương Quân, nhưng mà muốn để nàng tha thứ cho ông ta, điều này không có khả năng.
Đem những ý nghĩ ném ra sau đầu, Phong Nguyệt lại quay lại chuyên tâm làm chính sự.
Nếu như Dương Phong biết được những việc này, cũng không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
...
Mấy người Dương Phong lúc này đang đứng trước cửa cung điện dành cho năm nhất.
Không thể không nói, từ xa quan sát đã cảm thấy hoành tráng. Nhưng khi tới gần liền cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Một loại cảm giác cổ kính cùng khí tức niên đại lâu dài đập vào mặt.
Dương Phong lúc này có cảm giác như thể chỉ cần khẽ chạm là có thể gây hư hỏng bộ phận nào đó trên cánh cửa.
Đương nhiên, cũng chỉ có hắn nghĩ như vậy. Phong Thiên cùng Doanh Thiến không nghĩ nhiều, hai người họ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Két!
Cánh cửa cung điện mở ra, đập vào mắt bọn họ là một đại sảnh cực kỳ rộng lớn, họ dám nói bên ngoài nhìn vào tuyệt đối không có cảm giác lớn như vậy. Nhưng mà tiến vào bên trong, nó thực sự cực kỳ rộng lớn.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía họ. Toàn bộ đều là học viên năm nhất.
Dù sao nơi này cũng chỉ dành cho học viên năm nhất, không có người ngoài, càng không có học viên năm hai ở trong này.
Học viện cũng không muốn thấy hình ảnh ma cũ bắt nạt ma mới. Họ sợ tâm lính đám nhỏ này không chịu đựng nổi.
Nhìn một vòng, người mặc dù nhiều, nhưng cũng chỉ có vài chục người. Toàn bộ năm nhất của khu A có trên ngàn người, tiến vào khu trung tâm cũng phải có 300 người trở lên.
Hiển nhiên, nơi này còn thiếu rất nhiều.
“Hắc. Ta còn tưởng là ai. Đây không phải là cuồng nhân tu luyện kia sao? Vẻn vẹn một tháng liền vào y viện hơn mười lần”.
“Nhìn bộ dáng này, hắn còn chưa hiểu được nơi này đi? Nghe nói Hàn lão đang giảng giải hắn liền bỏ đi. Thật ngông cuồng”.
“Nhỏ giọng một chút, nghe nói hắn thân phận không nhỏ, đừng nói khó nghe quá”.
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể cắn ta hay sao? Thật cho rằng trở thành Nguyên Đồ cảnh nhất trọng liền ngon? Làm như ta không phải Nguyên Đồ cảnh không bằng”.
Đám người kia thấy mấy người Dương Phong liền xì xào bàn tán. Trong đó có không ít lời nói khó nghe, điểm này làm Dương Phong có chút khó hiểu.
Mặc dù hắn bỏ đi trong khi Hàn lão đang nói, xác thực có chút phách lối, nhưng nhiều nhất cũng liền như vậy, làm sao đột nhiên trở thành toàn dân công địch rồi?!
“Ngươi cùng chúng có mâu thuẫn?”.
Doanh Thiến mang tâm tình cực kỳ vui vẻ tiến vào đây, nhưng hiện tại nàng lại vô cùng thấp thỏm.
Đám người này... có chút đáng sợ.
“Mặc kệ chúng”. Dương Phong không rõ, cho nên liền không quản, chỉ cần họ không chọc hắn là được.
Dứt lời, hắn liền cất bước đi tới, ánh mắt nhìn quanh. Có vài nơi hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Mặc duc đại sảnh rất lớn, nhưng mà trong này có thứ còn lớn hơn. Đó là một cánh cửa đá cực kỳ to lớn, phải cao tới hơn 10m. Bên trên khắc lấy vô số hoa văn kỳ lạ.
Trên đỉnh có hai chữ cực kỳ bắt mắt – Ma Tháp.
Dương Phong nhấc chân bước tới, nhưng mà đi chưa được vài bước, liền có người chắn ngang trước mặt hắn.
“Nơi này không phải ngươi có thể tới, lăn ra ngoài”.
Người ngăn cản, chính là tên nói chuyện khó nghe nhất kia.
“Muốn đánh nhau phải không?”. Phong Thiên thấy vậy liền đi tới lạnh giọng hỏi.
Doanh Thiến không có tham gia vào, dù sao nàng là nữ nhân, lại cùng Dương Phong không tính là rất quen thuộc. Hiện tại đứng ra, người khác cho rằng nàng cùng hắn có quan hệ, sau này nàng làm sao tìm bạn trai?!
Không sai, nàng chính là có ý nghĩ này mới không đi lên. Về phần đứng đội cái gì, Doanh Thiến rất đơn thuần, cũng không hiểu mấy cái này.
“Ha ha, nhìn không ra, tới học viện không lâu liền đã thu được một con chó săn rồi sao?”. Tên kia nhếch miệng khinh bỉ nói.
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên, người động thủ không phải Phong Thiên, mà là Dương Phong.
“Miệng sạch sẽ một chút, không có ai dạy ngươi lễ nghi đúng không?”. Dương Phong lạnh lùng hỏi.
Mặc dù kiếp trước hắn chỉ là người bình thường. Nhưng đó là chuyện của không biết bao lâu rồi. Hiện tại hắn là con trai quận chủ, thế tử vương phủ.
Dù cho mang tâm thái đối xử bình đẳng, nhưng 15 năm được dạy dỗ lễ nghi gia giáo, mưa dầm thấm đất, hắn thật đúng là không thích người khác ở trước mặt hắn nói mấy lời thô tục.
Càng đừng nói tới đối phương đang mắng bằng hữu của hắn.
“Ngươi dám đánh ta?”. Tên kia ngây ra một chút, sau đó tức giận quát lên.
“Miệng thối như vậy, đáng đánh”.
Ngay cả Doanh Thiến cũng không nhìn nổi.
Tên này mồm liền châm chọc, ngậm mồm liền mắng người. Giữa bọn họ lại không có mâu thuẫn gì, mặc dù không đứng đội, nhựg nàng vẫn rõ ràng Dương Phong là người thế nào.
Hắn nói không có, chính là không có.
“Ta nhất định phải tố cáo các ngươi. Trong học viện cấm tư đấu, ngươi lại dám động thủ? Chờ bị đuổi học đi!”. Tên kia rống lên nói.
“Ngu xuẩn!”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh khác vang lên.
Chỉ thấy, từ trên tầng đi xuống hai người, một nam một nữ. Nam vẻ ngoài dương quang sáng sủa, nữ thanh tú mỹ lệ động lòng người.
Nhìn tuổi tác, hai người này hẳn đã gần 20 tuổi rồi. Vẻ mặt so với họ chững chạc hơn rất nhiều.
“Ngươi là ai?”. Tên bị Dương Phong cho một cái tát kia trầm giọng hỏi.
“Vị sư muội này, ngươi nói rất đúng, có ít người miệng thật đúng là không sạch sẽ. Còn không biết cái gọi là lễ nghi gia giáo. Không biết cha mẹ hắn mà biết sẽ thất vọng cỡ nào”. Tên nam tử kia mỉm cười nhìn Doanh Thiến nói, còn không quên liếc xéo tên kia một cái.
“Ngươi!”.
“Nói ngươi ngu xuẩn còn thật đúng là đề cao ngươi. Mặc dù nội quy học viện nghiêm cấm tư đấu, nhưng còn phải xem tình hình”.
“Ngươi mở miệng khiêu khích trước, còn quấy rối đối phương. Bị đánh một cái tát, đơn giản là đáng đời”. Nữ tử kia cười lạnh nói.
“Ngậm miệng! Các ngươi biết ta là ai không? Ta là...”.
“Được, không cần nói. Mấy câu nói thiểu năng trí tuệ này ngươi không nên dùng thì tốt hơn. Nhìn ra được ngươi cũng không phải loại người ngu xuẩn như vậy”.
“Hẳn là có người sai khiến ngươi đi? Để ta đoán, vì quyền? Ngươi còn chưa xứng”.
“Vì danh? Nói ra được mấy câu kia cũng không phải”.
“Như vậy... vì tiền? Ta đoán đúng? Hẳn là đúng rồi. Ai sai khiến ngươi? Vì một chút tiền mà đánh cược tiền đồ tương lai của mình, ngươi là người ngu xuẩn nhất mà ta ra gặp”. Nữ tử kia khinh thường nói.
“Ngươi!”.
Tên kia nhất thời không nói ra lời.
Dương Phong gương mặt cứng lại. Đánh chết hắn hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ lại gặp phải chuyện này.
Mẹ nó!
Phong Điêu cũng là như vậy, bây giờ cũng là như vậy.
Ta đến cùng gây người nào?!
Phong Thiên ánh mắt nhìn về phía Dương Phong, muốn cười nhưng cố nén làm gương mặt đỏ bừng.
“Ngươi thế nào?”. Doanh Thiến nhìn Phong Thiên khó hiểu hỏi.
Phốc!
Phong Thiên nhịn không được trực tiếp bật cười.
Ha ha ha ha.
Tiếng cười của hắn làm Dương Phong mặt đen lại. Hắn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Phong Thiên.
“Xin lỗi, ta nhịn không được. Phốc!”. Phong Thiên đáp xong lại bật cười.
Dương Phong:...
Đao ta đâu?!
“Thế nào? Bị ta nói trúng?”. Nữ tử kia cười nhạt hỏi.
“Liên quan gì tới ngươi? Hơn nữa nơi này là năm nhất, các ngươi có tư cách gì đi vào đây?”. Tên kia thẹn quá hoá giận nói.
“Chẳng lẽ nguyên giáo của các ngươi không nói cho các ngươi biết, mỗi một toà cung điện đều có người quản lý sao?”.
Nghe vậy, đám người mới bừng tỉnh.
Hàn lão quả thực có nói qua. Nhưng mà họ không nghĩ tới thời gian này người quản lý vẫn còn bên trong, lại thêm họ tới đã lâu cũng không có ai khác, cho nên nhất thời không nghĩ tới.
“Tự giới thiệu một chút. Ta là Phương Lâm, đây là muội muội ta Phương Nhược Lan, chúng ta đều đã tốt nghiệp, hiện tại là quản lý nơi này. Không nghĩ tới năm đầu tiên chúng ta làm việc lại chứng kiến chuyện này”.
“Quả nhiên mỗi năm mỗi kém. Các ngươi thật đúng là để người làm sư huynh như ta cảm thấy xấu hổ”. Phương Lâm thở dài nói.
“Không sai, nhất là ngươi. Mặc dù ngươi là người bị hại, nhựng lại hành xử như một tên lưu manh vô học. Chẳng lẽ ngươi nghĩ động thủ là có thể giải quyết vấn đề sao?”. Phương Nhược Lan đột nhiên nhìn Dương Phong nói.
“Ta?”. Dương Phong ngẩn ra, bàn tay chỉ vào mình kinh ngạc hỏi.
“Không sai, ta nói chính là ngươi”.