“Không sai, ta nói chính là ngươi. Tâm tính không được, bạo lực, không biết dùng trí. Ta không nhìn thấy bất kỳ cái gì gọi là thiên tài trên người của ngươi. Hai chữ thiên tài, ngươi là dùng nắm đấm đánh ra sao?”. Phương Nhược Lan nhìn Dương Phong hỏi.
Dương Phong:...
Hắn lúc này xem như rõ ràng, hai người này là muốn lập uy.
“Cho nên, hành động của ta, cùng ngươi có quan hệ gì? Đừng quên, ngươi chỉ là quản lý, không phải nguyên giáo. Muốn giáo huấn ta, ngươi có tư cách đó sao?”. Dương Phong thu liễm lại nụ cười, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Phương Nhược Lan hỏi.
“Chẳng những ưa thích bạo lực, còn sợ người khác nói. Nhìn ra được ngươi không thích người khác đánh giá ngươi. Nhưng mà thân là học tỷ, ta vẫn là khuyên ngươi, làm cái gì cũng nên động não trước khi làm, nếu không ngươi sẽ hối hận”. Phương Nhược Lan lạnh nhạt nói, nàng đem mấy lời nơi của Dương Phong không là cái gì.
Cũng phải, thân là Nguyên Linh cảnh, sẽ quan tâm lời nơi của một tên Nguyên Đồ cảnh sao?!
“Hối hận cái gì?”. Dương Phong nhếch miệng cười nhạt hỏi
“Giống như việc ngươi đánh hắn. Ngươi từng nghĩ qua thân phận hắn là gì sao? Chưa nói tới cái này, đặt tại trên chiến trường, địch nhân dùng một câu nói khiêu khích ngươi liền tức giận”.
“Một khi tức giận, lý trí của ngươi sẽ giảm xuống, chỉ còn lại cảm xúc nhất thời. Đây là tối kị, người như ngươi, có lẽ có thể làm mãnh tướng, nhưng không làm được thống soái”. Phương Nhược Lan đáp.
“Như vậy phải không? Vậy sư đệ có mấy lời muốn hỏi, không biết Phương sư tỷ có thể giải đáp không?”. Dương Phong ‘thành khẩn’ hỏi.
“Có thể”. Phương Nhược Lan mỉm cười đáp.
Nàng thấy Dương Phong đã dùng thái độ này, hiển nhiên đã bị nàng dạy dỗ ngoan ngoãn, bước đầu lập uy xem như hoàn thành.
Hiện tại là lúc bày ra kiến thức siêu cường của nàng.
“Phương sư tỷ, nếu ta đoán không lầm, ngươi là người Phương gia đúng không? Địa vị gia tộc hẳn là xếp vào năm vị trí đầu Thiên Nam quận chứ?”. Dương Phong hỏi.
“Không sai, ta là người Phương gia, những gì ta gặp qua, so với các ngươi gộp lại còn nhiều hơn. Cho nên ta muốn để các ngươi học hỏi kinh nghiệm của ta, tránh đi sai đường”.
Dương Phong hiển nhiên không quan tâm nàng đang nói cái gì, hắn lúc này nói tiếp.
“Là người Phương gia là được rồi. Phương sư tỷ cũng nói, nên điều tra trước bối cảnh của đối phương đúng không?”.
“Không sai”.
“Sư tỷ cũng nói qua, làm cái gì cũng nên động não trước khi làm, đúng chứ?”.
Phương Nhược Lan không phải người ngu, nàng cũng nhận ra được trong lời nói của Dương Phong có chút ít châm chọc, nàng hơi cau mày hỏi.
“Ngươi có ý gì?”.
“Chỉ là không hiểu mà thôi, Phương sư tỷ yên tâm. Lại nói, ta động thủ là ta sai, hẳn là nên điều tra lai lịch của đối phương, thực lực gia tộc của hắn, lại so sánh với thực lực của mình, xem có đắc tội được hay không”.
“Ý sư tỷ, là như vậy sao?”. Dương Phong mỉm cười hỏi.
“Ngươi muốn nói cái gì?”. Phương Lâm cũng cau mày lên tiếng.
“Ta muốn nói chính là, không biết hai vị sư huynh sư tỷ, trước khi muốn dùng ta để lập uy, có từng điều tra qua ta đến từ đâu sao?”. Dương Phong nhếch miệng hỏi.
Phương Nhược Lan cùng Phương Lâm nhíu mày nhìn Dương Phong, nội tâm thầm hô không ổn.
Chẳng lẽ tiểu tử này thân phận rất cao sao? Nhưng mà nếu hắn biết tới Phương gia, hẳn phải biết Phương gia mặc dù đứng trong năm vị trí đầu, nhưng tổng thể thực lực cũng không kém những gia tộc khác mới đúng.
Nhưng dáng vẻ của hắn... lại làm họ cảm thấy có chút bất an.
“Giống như Phương sư tỷ nói, không nên bị khiêu khích mà động thủ. Nên dùng trí tuệ, có điều ta không cảm thấy nó đúng”.
“Có thể động thủ, vậy làm gì còn phải động não đâu? Cho nên, không biết nếu như Phương gia gặp nguy hiểm, nhưng một trong hai người phải chết mới có thể bảo toàn Phương gia”.
“Không biết là Phương sư tỷ muốn hi sinh bản thân, vẫn là động thủ giết Phương sư huynh đâu?”. Dương Phong cười hỏi.
“Ngươi biết mình đang nói gì sao?”. Phương Nhược Lan tức giận hỏi.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Có thể động thủ, còn cần động não làm gì? Mặc dù đối với các ngươi, ta chỉ giống như một tên thư sinh trói gà không chặt”.
“Nhưng luận thế lực, muốn vặn ngã Phương gia, ta có thể làm được. Phương sư tỷ, Phương sư huynh, các ngươi nói xem?”.
Dứt lời, Dương Phong liền lấy ra lệnh bài phủ quận chủ giơ lên lung lay vài cái.
Thấy được tấm lệnh bài kia, đám người kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là lệnh bài của quận chủ, thậm chí có nó liền có thể sai khiến quân đội Thiên Nam quận.
Tên tiểu tử này làm sao lại có nó? Chẳng lẽ...
“Ngươi... là gì của quân chủ?”. Phương Lâm biến sắc hỏi.
“Ta gọi nàng là mẹ, Phương sư huynh ngươi đoán xem? Với thực lực của Phương gia, hẳn là nên biết mới đúng, phải không?”. Dương Phong nhếch miệng cười nhạt nói.
“Ta nhớ ra rồi, hắn chính là Dương Phong. Trước đó quận chủ còn mời rất nhiều gia tộc tới để cho hắn nhận biết”.
“Không sai, ta còn nghe nói Ngô gia giống như từ ngày đó đắc tội phủ quận chủ, sau đó liền rất thảm”.
“Khó trách nghe tên hắn quen như vậy, cha ta dặn ta không ít lần không nên gây chuyện với Dương Phong, bây giờ mới gặp được chân nhân”.
Đám người xì xào bàn tán.
Phương Nhược Lan cùng Phương Lâm sắc mặt tái xanh. Họ không ngờ rằng lại chạm mặt Dương Phong, còn muốn dùng hắn làm bàn đạp.
Lần này thật sự xong.
“Phương sư tỷ, Phương sư huynh, các ngươi nói xem?”. Dương Phong nhếch miệng nhìn hai người họ nói.
“Ha ha, Dương sư đệ nói đùa, vừa rồi là chúng ta thất lễ, Dương sư đệ là người rộng lượng, hẳn sẽ không trách tooii chúng ta đúng không?”. Phương Nhược Lan cưỡng ép nở ra nụ cười lấy lòng noi còn không quên vứt cho Dương Phong một cái mị nhãn.
“Ha ha, Phương sư tỷ quá lời. Ta là sư đệ, sao dám trách tội sư huynh sư tỷ đâu? Nhưng mà lời ta nói, cũng không phải đang nói đùa với các ngươi”. Dương Phong cười lạnh nói.
Vốn nghe được nửa câu đầu, Phương Nhược Lan còn cho rằng Dương Phong thấy nàng xinh đẹp nên không so đo. Nàng còn cười ra tiếng nữa.
Nhưng mà nghe xong nửa câu sau, nụ cười trên mặt nàng liền cứng lại.
“Dương Phong, ngươi uy hiếp ta?”. Phương Nhược Lan xanh mặt hỏi.
“Thẹn quá hoá giận sao? Vừa mới ngươi giống như có nói không nên như vậy mới đúng. Hơn nữa, không cần nghi ngờ. Ta là đang uy hiếp ngươi”. Dương Phong thản nhiên đáp.
“Ngươi!”.
“Sao thế? Không chịu được? Muốn động thủ sao?”.
“Hiện tại khoảng cách giữa ta và ngươi là hơn 20m, ta là Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, ngươi là Nguyên Linh cảnh nhất trọng. Tốc độ của chúng ta chênh lệch gấp năm lần”.
“Nhưng chỗ ta đứng khoảng cách với cổng chỉ có gần 30m, có lẽ tốn khoảng ba giây là chạy ra ngoài. Mà ngươi trong ba giây, có thể vượt qua khoảng cách này không?”.
“Hoặc là nói, ngươi có thể ngăn cản ta hét lớn cứu mạng, sau đó giết hết người ở đây bịt miệng, sau đó âm thầm trốn đi sao?”.
“Cũng có thể, hiện tại ngươi giả như bề ngoài ngoan ngoãn nhún nhường, lợi dụng cơ hội tiếp cận ta, sau đó giết ta”.
“Những người ở đây vì bảo toàn mạng sống, cho nên không dám nói ra. Nhưng ta nếu xảy ra chuyện, những người ở đây, không ai có thể thoát được”.
“Ngươi có thể cam đoan sau khi người nhà bị giết, họ còn dũng khí ngậm miệng không nói sao?”.
Phương Nhược Lan cùng Phương Lâm trầm mặc không nói lời nào, bởi vì Dương Phong nói là thật.
Họ không có cách nào làm được, muốn bảo trụ Phương gia, họ cần cúi đầu. Hơn nữa, đây chỉ có thể đảm bảo Phương gia không gặp nguy hiểm.
Bởi vì với tác phong của quận chủ, có Ngô gia làm ví dụ, ai cũng biết quân chủ bao che cho Dương Phong cỡ nào.
Hiện tại họ chỉ có thể lựa chọn đem toàn bộ Phương gia ra làm đại giới giết Dương Phong, hoặc là cúi đầu.
“Đây chính là sức mạnh của ta. Không biết như vậy, có thể xem như là ưa thích bạo lực, phù hợp với quan điểm của ngươi hay chưa? Phương sư tỷ?”. Dương Phong mỉm cười hỏi.
“... Là ta thất lễ, mong rằng Dương thiếu buông tha Phương gia. Ta nguyện ý gánh chịu trách nhiệm”. Phương Nhược Lan hít sâu một hơi, nàng chắp tay cúi người nói.
Tĩnh!
Đám người xung quanh yên tĩnh như chết, họ không nghĩ tới Dương Phong vẻn vẹn dùng vài câu liền có thể ép Phương Nhược Lan cúi đầu.
Đây chính là sức mạnh của quyền lực sao?!
“Nhận trách nhiệm? Bất cứ trả giá cỡ nào sao?”. Dương Phong híp mắt lại hỏi.
“Đúng vậy”. Phương Nhược Lan im lặng trong giây lát rồi đáp.
“Muội muội, ngươi...”.
“Ca, chủ ý là ta ra, hậu quả... cũng nên do ta gánh”.
Phương Lâm cắn răng không nói, nhựng hắn biết, đây là biện pháp duy nhất.
“Phải không? Vậy được, đêm nay, ngươi...”.
Dương Phong còn chưa có nói xong, đám người xung quanh đều biết ý hắn.
Xem ra đêm nay, trinh tiết của Phương Nhược Lan khó giữ được.
“Đêm nay, ngươi liền chạy quanh học viện mười vòng xem như trả giá, có thể chứ?”.
Gì?!
Toàn bộ đám người đều ngẩn ra, họ còn cho rằng Dương Phong muốn thân thể của Phương Nhược Lan, dù sao nàng xinh đẹp như vậy, ai không muốn?!
Nhưng mà không nghĩ tới...
Liền cái này?!
Ngươi còn là nam nhân hay không?!