“Cái này… làm sao lại…”.
Ngọc Y có chút sợ hãi kêu lên, ánh mắt nhìn Phong Nguyệt mang theo vẻ khó tin.
“Thế nào?”. Nữ đế kinh ngạc hỏi.
Nàng còn cho rằng Phong Nguyệt chỉ là cố ý nói như vậy để tránh né nàng, nhưng mà không nghĩ tới lại là thật.
Chẳng lẽ Phong Nguyệt thân thể thật có chuyện?!
“Cái này… bệ hạ. Quận chủ thân thể quá mức bạc nhược, nếu không phải do thực lực cường đại, có nguyên năng đầy đủ chống đỡ, e rằng với tổn thương này, chỉ sợ…”.
Ngọc Y không nói hết, nhưng mà ý trong lời nói ai cũng hiểu.
“Làm sao có thể? Phu nhân, ngươi làm sao…”. Dương Quân sợ hãi đi tới muốn nắm lấy tay Phong Nguyệt hỏi, nhưng mà bị nàng dùng ánh mắt băng lãnh ngăn lại.
“Đến cùng quận chủ tình huống thế nào? Cho trẫm nói rõ ràng”. Nữ đế cau mày nói.
“Bệ hạ, quận chủ trên thân có hết thảy 17 vết thương ngầm, trước đó hẳn là trọng thương rất nặng. Hơn nữa mạch tượng có chút hỗn loạn, giống như… thân thể trúng độc nhưng bị ép xuống”.
“Nếu như không giải quyết những thứ này, chỉ sau một năm sẽ ủ thành tai hoạ ngầm rất lớn. Lúc đó, thần tiên khó cứu”. Ngọc Y nghiêm giọng nói.
“Cái gì?!”. Dương Quân kinh hãi thốt lên, sau đó ánh mắt nhìn về phía Phong Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Phu nhân, đến cùng là có chuyện gì?!”.
“Vương gia, chuyện của thảo dân, không phiền vương gia quan tâm tới. Bệ hạ, thân thể thảo dân không tốt, còn mong bệ hạ chấp thuận cho thảo dân lui chức”. Phong Nguyệt cúi đầu nói.
“Cái này…”.
Nữ đế nhất thời rơi vào thế khó xử.
“Ngọc ngự y, cho ta đem nàng kiểm tra thật kỹ, ta muốn biết đến cùng nàng bị thương cỡ nào, làm sao trị liệu”. Dương Quân sắc mặt lạnh lùng nhìn Ngọc Y nói.
“Vương gia, ngươi quản chuyện cũng quá rộng chứ? Chuyện của thảo dân, không phiền vương gia quản. Vương gia thân phận cao quý, không nên vì thảo dân mà bị ảnh hưởng”.
“Thảo dân không xứng”. Phong Nguyệt cười lạnh nói.
Dứt lời, nàng đứng dậy đi tới cúi người trước nữ đế nói.
“Thảo dân xin phép cáo lui”.
Phanh!
“Đứng lại!”. Nữ đế nhịn không được vỗ bàn quát lớn.
Nàng lúc này quả thực là bị chọc giận.
Thái độ của Phong Nguyệt quá tùy hứng, chẳng những không đem nàng xem ra gì, còn không đem tính mạng của mình coi ra gì.
“Quận chủ, ngươi muốn khi quân sao?”. Nữ đế lạnh lùng hỏi.
“Nếu như vì không muốn cùng vương gia qua lại mà khi quân, vậy tội này, thảo dân nhận”. Phong Nguyệt lạnh nhạt đáp.
“Ngươi! Tốt, đã ngươi không muốn, vậy trẫm không ép ngươi. Về phần ngươi muốn tiếp tục làm quận chủ hay không, không phải do ngươi quyết định”.
“Hiện tại, cho trẫm ngồi xuống để ngự y khám bệnh”. Nữ đế bất đắc dĩ thoả hiệp nói.
“Tạ bệ hạ”. Phong Nguyệt nghe vậy cũng âm thầm thở ra, sau đó mới đi tới ngồi xuống.
Ngọc Y thấy vậy liền đi tới, nàng cẩn thận vặn dụng nguyên năng kiểm tra thân thể cho Phong Nguyệt, sau đó lên tiếng hỏi.
“Quận chủ, không biết vết thương của ngài có từ khi nào?”.
“Vết thương sao? Nhớ không rõ, quá nhiều. Không biết Ngọc ngự y muốn hỏi cái nào?”.
Dương Quân ở bên cạnh nghe vậy nhịn không được nắm chặt bàn tay. Nội tâm ông ta thầm thề, người nào đã từng khiến nàng bị thương, hắn sẽ giết cả tộc nhà hắn!
“Là vết thương trên lưng”. Ngọc Y nhíu mày nói.
“Nha, là nơi đó sao. Nếu ta nhớ không lầm là khoảng bốn năm trước, khi đó ta bị người hạ độc tạm thời mất đi nguyên năng, sau đó gặp phải thích khách, bị chém trúng một kiếm”.
“Quận chủ, ngài thật là may mắn, vết thương mày nếu sâu thêm nửa phần... e rằng tính mạng có thể đảm bảo, nhưng cả đời cũng không cách nào tăng thêm tu vi”. Ngọc Y cảm thán nói.
Một kiếm này, gần như đã chạm vào xương cột sống của Phong Nguyệt.
Dưới tác dụng của nguyên năng, mạng là có thể giữ được, nhưng mà xương sống nhất định sẽ tổn thương.
Phải biết, thân thể đối với Nguyên Sư mà nói quan trọng cỡ nào. Nếu thật bị thương cột sống, cả đời này Phong Nguyệt cũng đừng nghĩ tu vi tiến thêm một bước.
Răng rắc!
Âm thanh xương cốt vang lên, là Dương Quân bàn nắm quá chặt mà phát ra âm thanh như thế.
Ngọc Y thấy vậy cũng không nói tiếp, nàng đúng là sợ vương gia sẽ bị lửa giận công tâm.
Sau một lát kiểm tra tinh tường, Ngọc Y mới bỏ tay ra, sau đó lấy ta một cái ngân châm nhìn Phong Nguyệt nói.
“Quận chủ, làm phiền ngài đưa tay ra”.
Phong Nguyệt làm theo, Ngọc Y liền đâm một châm vào trên cánh tay nàng, rất nhanh liền rút ra.
Trên ngân châm còn lưu lại một giọt máu của nàng.
Ngọc Y nâng ngân châm lên cẩn thận quan sát, sau đó biến sắc thốt lên.
“Là Cửu Vĩ Hạt? Làm sao có thể? Quận chủ, trong thân thể ngài làm sao lại có độc tính này?!”.
“Cửu Vĩ Hạt?”. Nữ đế cùng Dương Quân cũng đều biến sắc.
Phải biết, Cửu Vĩ Hạt là một loại nguyên ma có độc tính cực kỳ bá đạo. Chỉ cần dính phải, cơ bản nhất định phải chết.
Dù là Nguyên Huyền cảnh cũng không ngoại lệ.
Phong Nguyệt có thể sống được, cơ bản chính là kỳ tích.
Phong Nguyệt nghe vậy cau mày, sau đó mới nhẹ nhàng đem áo trên vai hơi kéo xuống, lộ ra một vết thương trên vai.
Ngọc Y nhìn thấy vết thương kia, con ngươi co rụt lại.
Chỉ thấy bả vai của Phong Nguyệt gần như biến thành đen, từ phía sau lưng tới gần lớp da phía trước có một vết thủng như bị kiếm đâm trúng, trong không khí còn tản ra mùi vị khó chịu.
Là mùi của thịt nát!
Ngọc Y hoảng sợ vội vang cúi người nhặt lên thùng đựng thuốc của mình. Nhưng mà lúc này Phong Nguyệt lại lắc đầu nói.
“Không cần phiền phức, vẩy Phi Ngư không có tác dụng, chỉ có thể giảm bớt đau đớn. Nhưng mà một khi tiếp xúc sẽ phát ra mùi vị rất khó ngửi. Ta cần gặp người khác, thứ này cũng không cần dùng”.
Vẩy Phi Ngư, chính là vẩy cá của nguyên thú, loại nguyên thú này rất nhiều, cơ bản có thể nuôi trồng. Là thánh dược trị thương cực kỳ hữu hiệu.
“Nếu như không dùng, độc tính sẽ không ngừng ăn mòn da thịt. Quận chủ, ngài đến cùng thế nào chịu đựng được loại đau đớn này?”.
Ngọc Y nhịn không được hai mắt đỏ bừng.
Nàng vô cùng rõ ràng vết thương này đáng sợ ra sao.
Độc tính của Cửu Vĩ Hạt không phải vô giải, nhưng nếu như không kịp cứu chữa, sẽ để lại vết thương giống như Phong Nguyệt bây giờ.
Nàng từng bị một lần, nhưng lúc đó mới chỉ là mở đầu. Nhưng đau đớn đã khiến nàng kém chút ngất đi.
Mà một khi hình thành vết thương như này, đau đớn sẽ tăng lên gấp bội.
Nàng thật không dám tưởng tượng Phong Nguyệt vượt qua nó như nào.
“Không có việc gì, ta đã từng nhờ một vị dược sư đỉnh cấp trị thương. Mặc dù chậm trễ cứu chữa, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Chỉ cần sử dụng nguyên năng ngăn chặn độc tính phát tác là được”. Phong Nguyệt bình tĩnh nói.
“Độc này ta có thể giải. Quận chủ, trước kia ta từng bị như ngài, cho nên sau đó nghiên cứu làm sao để trị loại vết thương như này rất lâu”.
“Dược dịch do ta bào chế có thể hoàn toàn tẩy đi độc tính trên vết thương của ngài. Chỉ là có chút hơi đau, ngài nhẫn nhịn một chút”. Ngọc Y không có dừng lại, bàn tay vẫn lục lọi đồ vật trong thùng nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Xem ra đêm nay ta có thể ngủ ngon giấc rồi”. Phong Nguyệt mỉm cười bình thản nói.
Bất quá, ai cũng có thể nhìn ra, nàng chẳng hề quan tâm tới điểm này.
Có lẽ, nàng hẳn đã sớm quen thuộc với nó.
Ngọc Y nhịn không được đôi mắt đỏ bừng, nàng vô cùng cẩn thận lấy ra một bình dược dịch, sau đó mở ra nắp bình, một mùi thơm thoang thoảng bay ra ngoài.
“Ta dùng cây Kim Ngư cùng hoa Thanh Tâm điều chế, lại pha trộn thêm một ít dược vật tạo ra. Có thể hữu hiệu trị được độc tính của Cửu Vĩ Hạt. Hơn nữa chỉ cần dùng một đoạn thời gian là có thể khôi phục lại làn da khi trước”.
“Quận chủ nhẫn nhịn một chút, ban đầu có chút đau, nhưng sau đó sẽ hết rất nhanh”.
Phong Nguyệt bình tĩnh gật đầu.
Rất nhanh, một cảm giác đau nhói hiện lên khiến nàng hơi cau mày. Nhưng mà sau đó là một cảm giác thanh mát tràn lan trên vai của nàng.
Loại cảm giác này thật sự rất thoải mái, đã rất lâu rồi nàng không có cảm nhận được bả vai mình lại buông lỏng đến vậy.
Sau một lúc lâu...
“Quận chủ, tạm thời đã loại bỏ độc tính, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ dược dịch cho ngài sử dụng trong nửa năm, hẳn là có thể khỏi hẳn”.
“Bất quá những vết thương khác vẫn cần trị liệu. Ám thương trong thân thể nhất định phải trị hết mới được”. Ngọc Y nói.
“Đa tạ”.