Nguyên Linh Đại Lục

Chương 34: Ma Tháp mở ra




Thời gian một tuần, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trong một tuần, đám học viên năm nhất đã quen thuộc toàn bộ mọi thứ trong cung điện này.
Thật đúng như Dạ Nguyệt nói, có đầy đủ tất cả mọi thứ, nhất là… khụ khụ.
Mặc dù không biết phương diện khác thế nào, nhưng những nữ tử làm việc ở phòng xoa bóp thật sự là tuyệt.
Mà bên ngoài, toàn bộ Thiên Hoa Thành đã loạn thành một đoàn. Thành chủ bị chém đầu, vô số quan lại bị cắt chức, kéo theo đó là rất nhiều gia tộc có người chết.
Nhưng kỳ lạ là không có ai dám nói tiếng nào, ngay cả lời đồn trên phố cũng không có. Phẳng phất như thể chuyện này chưa từng xảy ra, chưa từng xuất hiện.
Dương Phong đương nhiên cũng không biết chuyện này, nếu hắn biết e rằng sẽ cho rằng làm còn chưa đủ.
Trong thời gian này hắn cũng hiểu được vì cái gì học viện lại giống như đang nuôi thả bọn họ. Đó là vì ở cảnh giới Nguyên Đồ cảnh, thực sự ngay cả bước vào con đường nguyên sư cũng chưa tính.
Chỉ khi bước vào Nguyên Linh cảnh, lúc đó mới có thể xem như trở thành chân chính nguyên sư.
Mà học viện này, chỉ có thể xem như là bài học vỡ lòng mà thôi.
Toàn bộ cung điện, hết thảy 300 người. Lúc này bọn họ đang đứng dưới đại sảnh lắng nghe Hàn lão lên tiếng.
“Một tuần qua, các ngươi hẳn là đã hiểu rõ nơi này. Ta cũng sẽ không nhắc lại nhiều. Hiện tại là lúc mở ra Ma Tháp, các ngươi chắc là chờ ngày này rất lâu rồi chứ”.
“Hiện tại là lúc thực tiễn, để xem đám nhân tài tinh anh các ngươi đến cùng thế nào”. Hàn lão nhếch miệng nói.
Dứt lời, ông ta phất tay lên, lập tức có người tới đem Ma Tháp mở ra. Bên trong đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ cái gì.
Mấy người Dương Phong biết rõ, chỉ cần đi vào là sẽ tới một cái không gian đặc biệt.
Bởi vì Ma Tháp vốn không phải do nhân loại sáng tạo, tương truyền rằng Ma Tháp là tạo vật của thần làm ra là để nhân loại trở nên mạnh mẽ. Kỹ thuật trong đó ra sao, sau mấy ngàn năm nhân loại vẫn không khám phá ra được.
“Hiện tại, mỗi lần đi vào là ba người, lưu ý, các ngươi đi ra từ lớp nào thì tốt nhất đi cùng nhau. Bởi vì nếu như không hợp tác, các ngươi thất bại sẽ rất nhanh”.
“Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn vào một mình, hoặc là cùng người quen đi vào đều được. Ai muốn là người đầu tiên?”. Hàn lão dò hỏi.
“Chúng ta”.
Lập tức có rất nhiều người lên tiếng, họ đã chờ ngày này hơn một tháng, cho nên đều không kịp chờ đợi muốn vào bên trong.
“Rất tốt, liền ba người các ngươi. Bất quá, các ngươi xác định muốn vào đầu tiên? Phải biết đây là lần đầu các ngươi tiến vào, sẽ không tốn điểm số. Mà đã không tốn điểm số để vào, vậy thì hình ảnh bên trong sẽ công khai. Nói trắng ra chính là người khác sẽ thấy được ‘phong thái’ chiến đấu của các ngươi”.
“Thành công còn tốt, nếu như thất bại… các ngươi hẳn là hiểu sẽ thế nào”. Hàn lão lộ ra hàm răng trắng của mình nói.
Đám người nghe vậy, nghĩ tới cảnh mình thất bại thảm hại bị nhiều người quan sát, cả đám đều nhịn không được run lên.
Mẹ nó, chơi lớn như vậy sao?!
“Đương nhiên, nếu như có thể vượt qua, mỗi người các ngươi sẽ được cộng 10 điểm. Các ngươi cũng biết điểm số quan trọng ra sao, cho nên… ý các ngươi thế nào?”.
Ba tên kia nhìn nhau, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm.
“Chúng ta muốn vào”.
“Rất tốt, để họ vào”.
Ba người kia hít sâu một hơi, sau đó tiến vào bên trong.
Lúc này Hàn lão mới nhìn về phía những người còn lại nói.
“Thật đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Chẳng lẽ các ngươi không biết quy tắc học viện có rất nhiều điểm kỳ lạ sao? Những thứ khác ta liền không nói, chỉ riêng việc mỗi tháng phải vào Ma Tháp một lần, các ngươi không ai cảm thấy kỳ quái?”.
“Hàn lão, ý ngài là…”.
“Thật cho rằng Ma Tháp dễ dàng vượt qua sao? Bên trong mô phỏng lấy hoàn cảnh, địa thế, cùng với toàn bộ mọi thứ bên ngoài có. Mặc dù là mô phỏng, nhưng mà cũng không khác gì chân thật”.
“Giống như các ngươi ở bên trong bị trọng thương, các ngươi cũng sẽ cảm nhận được đau đớn, cảm nhận được tử vong. Mà một khi thất bại, các ngươi sẽ bị Ma Tháp đá ra ngoài”.
“Ma Tháp sẽ tính toán tổn thương của các ngươi, nếu ở bên ngoài tổn thương như vậy sẽ mất bao lâu để khôi phục, sử dụng dược vật lại mất bao lâu”.
“Bởi vì điểm số, chính là kết nối với Ma Tháp, các ngươi dùng nó làm gì, đều bị Ma Tháp ghi lại. Dù cho mua dược vật nhưng không dùng, chỉ cần bước vào bên trong, nó cũng sẽ kiểm tra ra được thân thể của ngươi trong một tháng qua đã dùng những thứ gì”.
“Một tháng nhất định phải vào một lần chính là vì nguyên nhân này. Dù cho các ngươi là thiên tài, nhưng nếu như chiến đấu là phế vật, vậy cũng không cần ở lại tốn tài nguyên của học viện”. Hàn lão lạnh lùng lùng.
Trong một tuần qua, ông ta bí mật quan sát tất cả mọi người ở đây. Nếu không phải chơi chính là hưởng thụ dịch vụ chăm sóc của cung điện. Điểm này làm ông ta thực sự cảm thấy tức giận.
Bình thường khi học viên nam nhất tiến vào Ma Tháp, sẽ được chỉ dạy rõ ràng. Nhưng ông ta cũng không có làm vậy, chính là vì muốn để đám người này nhận được giáo huấn.
Phải biết, vào Ma Tháp, không chỉ đơn giản là cùng nguyên ma chiến đấu, còn phải kiểm nghiệm kiến thức về ma vật, địa hình cùng với rất nhiều thứ xung quanh.
“Nhìn cho kỹ”. Hàn lão cao giọng nói.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, lập tức từ bốn phía cổng Ma Tháp hiện lên điểm sáng, sau đó một đoàn nguyên năng bắn ra, tụ thành một cái hình chiếu giống như là đang xem phim.
Dương Phong thấy vậy cũng rất kinh ngạc, hắn cho rằng thế giới này chỉ là một thế giới tu luyện bình thường, nhưng mà hiện tại xem ra, thế giới này kết hợp rất nhiều thứ cổ quái.
Riêng việc có thể tạo ra hình chiếu như này đã là cực kỳ đáng gờm rồi.
“Đừng kinh ngạc, đẩy chỉ là hình ảnh do Lưu Ảnh Thạch truyền lại mà thôi. Nếu như các ngươi chịu đọc sách, cũng sẽ không lộ ra bộ dáng hiện tại”. Hàn lão khinh bỉ nhìn đám người nói.
Đám người bên dưới cũng không quản ông ta nói gì, bởi vì hình ảnh đã phát ra, đám người ánh mắt nhìn chăm chú vào bên trong.
Chỉ thấy ba người kia tiến vào một không gian kỳ lạ, xung quanh một mảnh màu xám tro. Sau đó, trước mặt ba người hiện lên một cái Nguyên Châu. Hiển nhiên là muốn ba người kia kiểm tra nguyên năng trong thân thể.
Rất nhanh, ba người kia liền tới, sau đó ba con số hiện lên.
14 – 13 – 15
Nhìn ra được, ba người này có thể xem là thiên tài. Mới chỉ đột phá không lâu, nguyên trị đã tăng lên nhiều như vậy rồi.
Tích tích!
Ngay sau đó, một âm thanh như tiếng còi vang lên, khung cảnh xung quanh biến đổi. Nơi này là một mảnh thảo nguyên, gió thỏi thoáng qua, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của cỏ cây.
Kiu kiu!
Ngay khi ba người kia còn ngây ngẩn thì một âm thanh kỳ lạ vang lên. Ba người họ giật mình quay qua, liền thấy được có ba con vật kỳ lạ đi tới.
Dương Phong hơi híp mắt lại, hắn biết sinh vật này.
Đây là Địa Long.
Mặc dù gọi là Địa Long, nhưng bản chất cùng thằn lằn là giống nhau, chỉ là hình thể lớn hơn một chút mà thôi. Có điều chúng là nguyên ma, trên đầu có một cái sừng nhọn, đôi mắt đỏ như máu, hình thể cũng chỉ cao chưa tới nửa mét, dài 2m mà thôi.
Bất quá, loại hình thể này quả thực là có chút… đáng sợ.
“Chậc chậc, vừa vào liền gặp phải Địa Long, đám tiểu tử này thật đúng là xui xẻo. Bất quá cũng không phải không thể thắng, còn phải xem chúng phối hợp ra sao”. Hàn lão nhếch miệng nói.
Xoạt!
Ba con Địa Long kêu lên, sau đó lao thẳng về phía họ.
Ba người kia ánh mắt hơi híp lại, rút kiếm bên hông ra. Họ nhớ rõ, điểm yếu của Địa Long chính là dưới bụng. Mà với tốc độ lao lên như này, hiển nhiên chúng sẽ nhảy về phía họ.
Chỉ cần như vậy, họ liền có thể đâm thủng bụng chúng.
Nhìn ba con Địa Long, phẳng phất như thể đang nhìn 30 điểm số lao tới, ba người họ hưng phấn không thôi.
Một giây sau, ba con Địa Long bay lên, ba người kia không chút do dự đâm tới. Nhưng mà biến cố lúc này xảy ra, chỉ thấy ba con Địa Long tại trên không trung cưỡng ép dừng lại, sau đó chúi đầu xuống đất.
Xẹt!
Ba con Địa Long trong nháy mắt liền đào hố chui xuống. Ba người kia còn chưa tỉnh hồn lại thì từ phía sau, ba con Địa Long chui lên, không chút do dự cắn nát đầu ba người kia.
Lúc này, hình ảnh dừng lại.
Đám người ở bên ngoài ngây ra như phỗng. Họ không nghĩ rằng kết thúc chiến đấu lại nhanh tới như vậy.
Hơn nữa, phần thắng còn là thuộc về nguyên ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.