Nguyên Linh Đại Lục

Chương 42: Mục đích của Dạ Nguyệt




Dương Phong nghe xong nhất thời ngẩn ra, sau đó mới nhẹ giọng hỏi.
“Ý ngươi là, sau khi lên năm hai, học viên cần phải ra vùng hoang dã thanh tẩy nguyên ma sao?”.
“Đúng vậy. Những nguyên ma kia đa phần đều là chạy thoát, hoặc là vô tình đi tới xung quanh thành. Do thực lực không cao, cho nên thành chủ cũng không có phái người tiêu diệt tránh cho tốn tài nguyên không cần thiết”.
“Mà như vậy, chuyện này sẽ rơi vào tay những học viện như chúng ta”.
“Một phần là để học viên có thể chân chính đối mặt nguyên ma ngoài đời thực, một phần khác là để cho học viện vì đế quốc cống hiến sức lực”.
“Dù sao một cái học viện được nhận lấy rất nhiều tài nguyên, đế quốc cũng không nuôi người rảnh rỗi. Cho nên những thứ đơn giản như này giao cho học viện rất hợp lý”.
“Mà học viên cấp cao, đại loại tới nói chính là học viên năm thứ tư. Mỗi người đều có thể xây dựng thế lực của mình tại trong học viện, chỉ cần tuân thủ những chuẩn tắc nhất định là được”.
“Những thế lực này có thể lôi kéo những học viên năm dưới gia nhập thế lực, sau đó ở vùng hoang dã săn giết nguyên ma. Những gì lấy được đều thuộc về bản thân, không cần giao cho học viện”.
“Đây cũng là cách xem như cách kiếm thêm thu nhập cho những người bình thường”.
“Ngươi cũng đừng xem đây là thứ không nên có, nó không biết đã giúp được bao nhiêu người đâu”. Dạ Nguyệt liếc mắt nói.
“Khụ khụ, ta cũng không phải có ý đó”. Dương Phong chột dạ nói.
“Ha ha”. Dạ Nguyệt khinh bỉ cười không nói, nhưng vẻ mặt của nàng phẳng phất như đang nói: ngươi nhìn giống như tin sao?!
“Khụ khụ, cái gì kia... sư tỷ, ngươi có gia nhập thế lực không?”. Dương Phong vội vang nói sang chuyện khác.
Nếu còn tiếp tục vấn đề này, hắn sợ sẽ phải tìm cái lỗ chui xuống. Dù sao mới vừa rồi hắn con khinh bỉ quy tắc này, ai biết được đánh mặt tới nhanh như vậy.
Dạ Nguyệt nhìn hắn một cái, nàng cũng không có nói lại chuyện kia, nghĩ tới câu hỏi của hắn, nàng nhẹ lắc đầu nói.
“Không có. Ta giả tạo ra tính cách kia khiến rất nhiều người chán ghét, nếu như để ta đi vào, sợ rằng sẽ trở thành toàn bộ học viện công địch”.
Dương Phong nghe vậy nhìn kỹ nàng một chút, sau đó tấm tắc nói.
“Không có lý do nha. Mặc dù nói loại tính cách kia sẽ khiến người khác chán ghét, nhưng mà ngươi xinh đẹp như vậy, hẳn là có không ít nam nhân cứng đầu theo đuổi mới đúng”.
“Dù sao loại cảm xúc bộc phát nhất thời kiểu: vì ngươi, ta nguyện cùng thế giới là địch, loại cảm xúc này không có khả năng không có. Dù sao ở cái độ tuổi này, sẽ không có bao nhiêu người duy trì được tỉnh táo khi đối mặt với ngươi”.
“Ngươi nói không sai. Bất quá loại người đó hiện tại còn có ba người đang nằm trong y viện đâu, muốn vào thăm chúng không?”. Dạ Nguyệt nhếch miệng nhìn hắn hỏi.
Dương Phong:...
Xem như ta chưa nói.
Nữ nhân thời buổi này đều kinh khủng như vậy sao?!
“Hiện tại biết vì cái gì ta không thể gia nhập vào thế lực chưa? Bất quá... lời cuối cùng mà ngươi vừa nói, là đang tự khen chính ngươi sao?”. Dạ Nguyệt híp mắt nhìn hắn hỏi.
“Đương nhiên, dù sao ta nghĩ toàn bộ học viện, ngoài ta ra cũng không có ai đáng để ngươi tới gần như vậy”. Dương Phong mỉm cười đáp.
“Ừm? Nhìn không ra ngươi tự luyến như vậy. Vậy ngươi nói xem ngươi có điểm nào hơn được so với người khác?”.
“Thế lực”. Dương Phong nhìn nàng một chút, sau đó lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Dạ Nguyệt nghe vậy, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ. Nàng không nghĩ rằng Dương Phong sẽ đáp lại như vậy.
“Ngươi nghĩ ta vì ngươi là con của quận chủ nên mới tiếp cận ngươi?”. Dạ Nguyệt nhìn Dương Phong bình tĩnh hỏi.
Bất quá từ ánh mắt nàng có thể nhìn ra được, nàng tức giận.
“Ta nghĩ về điểm này, ngươi rõ ràng nhất, Dạ Nguyệt sư tỷ”. Dương Phong mỉm cười nói.
Nghe vậy, Dạ Nguyệt lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn Dương Phong mang theo lửa giận, nhưng không có phát tiết ra. Nàng hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nhìn hắn nói.
“Ngươi nói không sai. Ta chính là vì mẹ ngươi là quận chủ, cho nên mới tiếp xúc ngươi. Thế nào? Cảm thấy ta rất tâm cơ sao?”.
“Cái đó ngược lại không có. Hơn nữa, ta cũng không có nói cái này là sai. Mặc dù không có cùng sư tỷ tiếp xúc nhiều, nhưng mà muốn từ cách hành xử thường ngày tới nói, muốn phân tích được điểm này không khó”.
“Sư tỷ không muốn cùng người khác tiếp xúc, cũng chỉ có thể có ba loại khả năng. Thứ nhất là địa vị cao, coi thuờng cái gọi là con cháu gia tộc như những người trong học viện”.
“Bất quá sư tỷ có thể cùng Tiểu Yến Tử sư tỷ đấu võ miệng, có thể nhìn ra được sư tỷ không phải loại người này”.
“Khả năng thứ hai là sư tỷ gặp phiền phức, cho nên không muốn dính tới người khác, tránh để cho họ gặp tai bay vạ gió. Nhưng mà chính bản thân sư tỷ lại tạo ra loại tính cách này, bản thân hẳn là gặp phiền phức không ít, cho nên điểm này cũng phủ định”.
“Dù sao đã không muốn có phiền phức lại cố tình đi chế tạo phiền phức, cái này quá mâu thuẫn”.
“Mà điểm thứ ba... sư tỷ không cùng bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc qua lại, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không có. Mà theo ta được biết, sư tỷ vào học viện đã được hai năm”.
“Không ai biết sư tỷ đến từ đâu. Càng không biết sư tỷ là người như thế nào. Cho nên ta lớn gan phỏng đoán rằng, gia tộc hoặc thế lực của sư tỷ cần trợ lực”.
“Sư tỷ tới đây, chính là muốn vì thế lực sau lưng lựa chọn nhân tài. Nhưng mà tính cách của sư tỷ... có chút nóng vội”.
“Cho nên, sư tỷ hẳn là không có thời gian chờ đợi người khác trưởng thành, sau đó mới chiêu nạp. Mà mục tiêu của sư tỷ, hẳn là thế lực sau lưng những học viên này”.
“Bất quá, còn không có gia tộc nào được sư tỷ để mắt tới. Đương nhiên, ngoại trừ Tiền gia. Dù sao sư tỷ đối với Tiền sư huynh cũng không có thái độ như những người khác”.
“Kết hợp những thứ này lại, sư tỷ tiếp cận ta, không phải vì sau lưng ta có phủ quận chủ sao”. Dương Phong mỉm cười nói.
Dạ Nguyệt càng nghe càng kinh hãi.
Nàng thật sự không nghĩ tới, Dương Phong bình thường xem như không có quan tâm những gì xung quanh, chỉ chuyên tâm tu luyện lại có khả năng quan sát cùng phân tích nhạy bén như vậy.
Mặc dù nói đây chưa hẳn hoàn toàn đúng, nhưng bây giờ, đúng sau đã không quan trọng. Bởi vì nàng bị lời nói trước đó của Dương Phong kích thích, trực tiếp thừa nhận mục đích của mình.
Chẳng những quan sát nhạy bén, tâm tư kín đáo, còn có thể dùng vài lời nói để nàng tức giận đem ý nghĩ nội tâm nói ra.
Thật sự là đáng sợ!
Hắn thật chỉ có 15 tuổi thôi sao? Mặc dù những thứ này không tính là cao minh gì, nhưng mà nó tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên thân một tên tiểu tử 15 tuổi được.
Chẳng lẽ, trên đời thật có loại thiên tài yêu nghiệt tới mức này?!
Nhưng mà nghĩ lại, giống như Dương Phong quả thực đã sớm đoán ra từ lâu.
Dù sao, đổi lại bất kỳ nam nhân nào, nếu nàng cũng cố gắng tiếp cận như với Dương Phong, đảm bảo tối thiểu nhất mỗi một tuần hắn sẽ tới tìm nàng.
Nhưng mà Dương Phong chưa từng có một lần nào đi tìm nàng, đều là nàng chủ động đi tìm hắn.
Nghĩ tới đây, nàng có chút ảo não.
Thật sự là mất mặt.
“Đã ngươi biết, vậy sau này ta sẽ không lại tới làm phiền ngươi. Thời gian qua quấy rầy ngươi tu luyện, thật xin lỗi”. Dạ Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó nhìn Dương Phong hơi khom người nói.
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi.
“Chờ một chút”. Dương Phong đột nhiên gọi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.