“Chờ một chút”. Dương Phong đột nhiên gọi lại.
Dạ Nguyệt quay người nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.
Dương Phong đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt đầy ý cười hỏi.
“Ngươi tức giận?”.
“Ta nghĩ ta và ngươi cũng không có quan hệ gì, ta có tức giận hay không cũng không liên quan tới ngươi chứ?”. Dạ Nguyệt nhíu mày nói.
“Đúng vậy, nhưng ta không có tức giận nha”. Dương Phong nhún vai nói.
“Ngươi có ý gì?”.
“Đương nhiên là việc ngươi mang mục đích tiếp cận ta, ta không tức giận”.
“Ngươi cho ta là loại người nào?”. Dạ Nguyệt sắc mặt lạnh xuống nói.
Lời này chẳng khác nào là đang ám chỉ nàng muốn dùng thân thể đổi lấy lợi ích từ hắn, điểm này nàng chắc chắn nhịn không được.
Mặc dù nàng thừa nhận nàng tiếp cận hắn là có mục đích, nhưng nàng còn chưa mất liêm sỉ tới mức đó.
“Ây… xin lỗi. Là ta dùng sai lời. Nhưng xác thực mà nói, ta không có tức giận. Chẳng qua ta chỉ là muốn thẳng thắn, không muốn tiếp tục loại quan hệ này. Đối với ta và ngươi đều không tốt”. Dương Phong vội nói.
Hắn thật không có ý kia. Nói thế nào hắn cũng có cảm giác với nàng, mặc dù nói còn chưa tới mức không có nàng không thể, nhưng mà mười mấy năm qua, chưa người nào khiến hắn động tâm như Dạ Nguyệt.
Hắn cũng không muốn bỏ lỡ mối tình cảm này. Đương nhiên, trước tiên phải làm sáng tỏ mục đích của nàng trước đã.
“Ngươi muốn nói cái gì?”. Dạ Nguyệt hơi cau mày, không hiểu lời hắn nói cho lắm.
“Ta chỉ muốn biết một việc, ngươi cần gì từ ta. Chỉ thế thôi”. Dương Phong nói.
“Nếu ta không nói thì sao?”.
“Ta từng nói qua, ta có cảm giác với ngươi. Ta không muốn bỏ lỡ nó, cho nên ta mới đem chuyện này nói cho rõ ràng. Nếu như ngươi tiếp cận ta, là vì bản thân ta. Vậy ta sẽ không do dự chút nào đem tình cảm này chặt đứt”.
“Nhưng mà ta có cảm giác, ngươi tiếp cận ta, là vì ta là con của quận chủ. Hơn nữa từ thái độ của ngươi từ nãy tới giờ, ta càng dám chắc điểm này là đúng. Chỉ cần mục đích của ngươi, không ảnh hưởng tới mẹ ta, không khiến nàng gặp nguy hiểm hay phiền phức, như vậy ta có thể giúp ngươi bắc cầu”. Dương Phong nghiêm túc nói.
Dạ Nguyệt nghe vậy hơi sửng sốt trong giây lát, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
“Lời này của ngươi… thật có chút giống…”.
“Liếm chó đúng không?”. Dương Phong bật cười hỏi.
“Không sai. Với địa vị của ngươi, hẳn là không thiếu nữ nhân mới đúng. Ta không cho rằng ngươi sẽ vì một nữ tử không có quan hệ, thậm chí ngay cả thân phận cũng không rõ ràng làm nhiều như vậy chỉ đổi lấy… một cơ hội”.
“Hơn nữa, ta càng không tin người có thân phận như ngươi chưa có bất kỳ nữ nhân nào. Mà bản thân ta cực kỳ chán ghét loại người hoa tâm”. Dạ Nguyệt nhìn chằm chằm hắn nói.
“Vậy thật để ngươi thất vọng rồi. Tình huống của ta có chút đặc biệt, từ nhỏ ta liền phải ở lại trong nhà, cho đến năm 15 tuổi, số lần ta đi ra ngoài có thể dùng một bàn tay để đếm ra. Hơn nữa gia giáo của ta rất nghiêm khắc, những chốn… ‘phồn hoa’ kia, nếu ta dám đến, mẹ ta khẳng định sẽ đem hai chân của ta đánh gãy”. Dương Phong bật cười lắc đầu nói.
Dạ Nguyệt nghe vậy hơi nhướng mày nhìn hắn, sau một lúc mới lên tiếng.
“Nhìn không ra, với tính cách này của ngươi, rất khó để người khác tin tưởng ngươi mười mấy năm đều ở trong gia tộc không ra ngoài. Bất quá… ngươi khiến ta tin tưởng điều này”.
Không biết vì cái gì, nàng có cảm giác, những lời này của Dương Phong nói là thật.
“Vậy hiện tại có thể nói cho ta biết mục đích của ngươi được chứ?”. Dương Phong dò hỏi.
“Xin lỗi. Ta hiện tại không thể cùng ngươi nói cái gì. Ta chỉ có thể nói, chuyện này đối với quận chủ, vừa có hại, cũng có lợi. Nhiều hơn nữa ta cũng không thể nói”. Dạ Nguyệt lắc đầu nói.
Dương Phong nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi gì thêm. Bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như chuyện chỉ có lợi, đó đơn giản chỉ là nguỵ biện. Trên đời này sẽ không có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống trên đầu mình.
Hắn nhìn lấy Dạ Nguyệt, khoé miệng nở ra nụ cười, bàn tay đưa ra nói.
“Như vậy… nhận thức lại một chút, ta gọi Dương Phong, danh dương tứ hải, lên như diều gặp gió”.
“Dạ Nguyệt, ban đêm xuất hiện, theo trăng mà lên”. Dạ Nguyệt mỉm cười nắm lấy tay hắn đáp.
Dương Phong: …
Thần mẹ nó ban đêm xuất hiện.
Cái tên đẹp như vậy, lại có ý nghĩa… đơn sơ như vậy.
Hắn thật sự là phục.
“Thế nào?”. Dạ Nguyệt khó hiểu nhìn lấy hắn.
“Không có, không có”. Dương Phong vội đáp.
Cũng không thể nói tên người ta ý nghĩa đơn giản phải không.
May mắn là lúc này những người khác đều đang quan sát chiến đấu trên võ đài, lại thêm hai người họ đứng ở nơi cũng không có mấy người, cho nên cũng không có ai để ý.
Nếu không để người khác thấy được, đường đường Dạ ma đầu lại đi nắm tay nam nhân, sẽ không biết sẽ có phản ứng thế nào.
“Đúng, ngươi muốn gia nhập vào thế lực không? Ta có thể đề cử cho ngươi vài chỗ”. Dạ Nguyệt nói.
“Ừm? Là của ngươi sao?”. Dương Phong tò mò hỏi.
“Đương nhiên không. Ta cũng không có rảnh rỗi tới mức đó. Trước đó ngươi cũng gặp qua, là Tiểu Yến Tử cùng Tiền Gia Long. Tại học viện, ta cũng không biết được mấy người, hai người này xem như không tệ lắm”. Dạ Nguyệt đáp.
“Tiểu Yến Tử? Là vị sư tỷ kia? Ngươi cùng nàng không phải có mâu thuẫn sao?”.
“Trong mắt ngươi, ta là loại người hẹp hòi như vậy?”.
“Không phải, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không có ý khác”.
“Mặc dù ta xác thực không ưa gì Tiểu Yến Tử, nhưng mà nàng là một người tốt. Chẳng qua có chút đáng ghét mà thôi”. Dạ Nguyệt nhún vai nói.
“Đáng ghét?”.
“Đúng vậy. Nàng cùng Tiền Gia Long là có hôn ước, nhưng mà nàng lại không muốn chấp nhận nó. Tuy rằng nàng quả thực là ưa thích Tiền Gia Long, nhưng chính là không muốn thuận theo gia tộc an bài”.
“Cho nên liền lập ra một cái thế lực, khắp nơi lôi kéo học viên gia nhập vào. Chính là muốn chứng minh nàng có năng lực, không phải vật phẩm trao đổi lợi ích của gia tộc”.
“Lần trước Tiền Gia Long có nhờ ta hỗ trợ một số việc, nhưng trong mắt Tiểu Yến Tử lại thành ta muốn đoạt tình nhân của nàng. Mặc dù đã hoá giải hiểu lầm, nhưng mà nàng quá mức sĩ diện không muốn thừa nhận”.
“Thế là thành bộ dáng bây giờ. Ngươi thấy loại người này không phải rất đáng ghét sao?”. Dạ Nguyệt bĩu môi nói.
“Nghe như vậy, ta lại có cảm giác nàng thực rất đáng yêu, có mục đích phấn đấu, không nhờ vả người khác, muốn chứng minh chinh mình để thoát khỏi vận mệnh. Ta nghĩ người như vậy hẳn có rất nhiều nam nhân ưa thích đi?”. Dương Phong cười hỏi.
“Nam nhân các ngươi… thật đúng là hiểu nhau. Những người khác cũng đều cho rằng như vậy đâu”. Dạ Nguyệt liếc mắt nói.
“Nói là nói như thế, thân ở ngoài cuộc như ta, đương nhiên là sẽ nghĩ như vậy. Nhưng nếu là người ở trong cuộc, vậy hẳn gẳn phiền phức không ít. Theo ta thấy Tiền Gia Long sư huynh hẳn là ăn không ít khổ chứ?”. Dương Phong lắc đầu nói.
“Nha, nhìn không ra, đoán còn rất chuẩn. Cho nên đâu, ta mới cảm thấy nàng đáng ghét. Tuy vậy, những phương diện khác nàng vẫn rất ưu tú”.
“Nhưng vì nàng ưu tú, cho nên ngươi vẫn cố nhịn, vì muốn lôi kéo nàng, phải không?”. Dương Phong như cười như không nhìn Dạ Nguyệt hỏi.
Dạ Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, ánh mắt liếc qua nhìn hắn một cái, sau đó mới lạnh nhạt nói.
“Vừa mới nói ngươi biết nói chuyện, hiện tại lại thành bộ dáng này. Ngươi cố ý?”.
“Khụ khụ, con người của ta có chút… ngay thẳng, cũng không có ý khác, ngươi xem như ta nói nhảm là được rồi”. Dương Phong lúng túng gãi đầu nói.
Dạ Nguyệt nhìn hắn một cái, bĩu môi, cũng không nói gì thêm.
Bộ dáng này của hắn, thật sự giống như một tên thiếu niên, mang theo một chút ngây thơ cùng đáng yêu. Nhưng nàng rất rõ ràng, sau vẻ ngoài này là một nội tâm trưởng thành không nên có ở một thiếu niên 15 tuổi như hắn.
Cũng không biết hắn đã gặp chuyện gì lại có thể luyện ra con mắt sắc bén có thể nhìn rõ ràng nhiều thứ như vậy.
Nếu Dương Phong biết ý nghĩ của nàng, nhất định sẽ nói: ngươi nghĩ nhiều rồi.
Hắn mặc dù làm người hai đời, nhưng kinh nghiệm sống của hắn gộp lại cũng không cao. Có điều hắn nhưng là một cái chân chính trạch nam, tiểu thuyết mạng đọc rất nhiều, không có một ngàn cũng có tám trăm.
Đơn giản tới nói, lý thuyết đỉnh cấp, thực hành phế vật.
Dựa vào âm mưu luận đi phán đoán, sai thì coi như xong, cũng không mất cái gì, lại thêm thân phận kiếp này của hắn, thật để cho hắn có một cái cảm giác có thể đi ngang toàn đế quốc, nói ra lại thế nào? Hắn sợ ai?!
Chính vì đó mới dưỡng thành loại tính cách này của hắn.
“Dương Phong, ta muốn khiêu chiến ngươi!”.