Nguyên Linh Đại Lục

Chương 44: Sức chiến đấu kinh khủng




“Dương Phong, ta muốn khiêu chiến ngươi!”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh vang vọng xung quanh vang lên.
Dương Phong cùng Dạ Nguyệt đồng thời ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một tên nam tử đứng trên võ đài, ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía Dương Phong.
Người này… không phải là Hồ Hiểu Đông sao?!
“Ngươi có ý gì? Muốn gây chuyện phải không?”. Phong Thiên vốn đang cùng Doanh Thiến nói chuyện, nhưng hắn trước đó thấy được Dương Phong cùng Dạ Nguyệt cách đó không xa nói chuyện với nhau, còn có một số “cử chỉ thân mật”.
Thân là tiểu đệ… không phải, là bạn cùng phòng, lại là huynh đệ tốt, hắn làm sao có thể để cho Hồ Hiểu Đông cắt đứng lão đại của hắn tán gái được. Thế là hắn liền đứng ra chỉ tay vào Hồ Hiểu Đông quát lên.
“Phong Thiên, ai không biết ngươi là chó săn của Dương Phong? Thế nào? Chủ nhân chưa lên tiếng, một con chó như ngươi liền dám nhảy ra kêu gào?”. Hồ Hiểu Đông cười lạnh nói.
Nghe được câu này, đám người đều hào hứng không thôi. Mặc dù không biết vì cái gì Hồ Hiểu Đông cố ý nhảy ra khiêu khích Dương Phong, nhưng mà hiển nhiên, họ có kịch hay để xem.
Đám học viên cấp cao ánh mắt đều nhìn về phía Dương Phong, đây chính là tên tu luyện cuồng nhân kia sao?!
Phong Thiên nghe được Hồ Hiểu Đông nói như vậy, sắc mặt hắn lạnh xuống, sau đó liền lập tức đi lên võ đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Hồ Hiểu Đông nói.
“Ha ha, không phải muốn đánh nhau sao? Ta lên! Động thủ đi”.
Hồ Hiểu Đông nghe vậy, khoé miệng hơi nhếch lên. Hắn sớm đã đoán được Phong Thiên sẽ làm như vậy.
“Muốn đánh với ta? Nhưng ta không muốn cùng một con chó đánh nhau. Ta chịu thua”. Hồ Hiểu Đông ánh mắt đầy trêu tức nhìn lấy Phong Thiên nói.
“Ngươi!”. Phong Thiên nghiến răng nghiến lợi nói không ra lời.
Cảm giác như thể hắn dùng toàn lực, nhưng chỉ đánh vào được bịch bông, có lực mà không dùng được, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Hơn nữa, Hồ Hiểu Đông mở miệng nhận thua, như vậy hắn liền không có quyền cùng Hồ Hiểu Đông chiến đấu, trừ khi Hồ Hiểu Đông đánh xong 10 trận, nếu không hắn chỉ có thể đi xuống bên dưới.
“Đi xuống”. Vị nguyên giáo làm trọng tài ở bên cạnh hơi cau mày nhìn Phong Thiên nói.
“Nhưng…”.
“Vị học viên này đã chịu thua, ngươi hiện tại có thể đi xuống, nếu như cố tình gây chuyện, hậu quả như nào ngươi rõ ràng”. Mặc dù rất bất mãn với thái độ của Hồ Hiểu Đông, nhưng mà Hồ Hiểu Đông cũng không có động thủ hay làm trái quy tắc, cho nên ông ta chỉ có thể nhắc nhở Phong Thiên không nên manh động.
Phong Thiên tức giận nhìn lấy Hồ Hiểu Đông, sau đó quay người đi xuống dưới.
“Dương Phong, chó của ngươi đã đi xuống, ngươi hiện tại còn không đi lên? Muốn làm rùa đen rút đầu sao?”. Hồ Hiểu Đông nhìn lấy Dương Phong mở miệng khiêu khích.
Dương Phong liếc hắn một cái, cũng chẳng thèm để ý. Loại người này, nếu không phải tìm được chỗ dựa, hiển nhiên sẽ không dám nhảy ra như vậy.
Loại người này, hắn thật sự lười động thủ.
“Ta đi trước”. Dương Phong nhìn Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Mặc kệ hắn sao?”. Dạ Nguyệt dò hỏi.
“Ta ngại bẩn tay”.
Dương Phong nói xong liền trực tiếp quay người đi.
“Ha ha, nhìn không ra, đường đường con của quận chủ lại là loại rùa đen rút đầu. Cũng không biết quận chủ tu mấy kiếp mới có được loại con như ngươi, thật sự là đáng tiếc”. Hồ Hiểu Đông thấy Dương Phong muốn đi liền cười lạnh nói.
Tê!
Đám người đều bị lời này làm cho kinh hãi, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên tiểu tử này là chán sống sao? Mặc dù muốn cho Dương Phong một cái hạ mã uy cũng không có gì, nhưng mà trực tiếp nói lời như vậy, thật không sợ gia tộc gặp tai ương?!
Dương Phong nghe được lời của Hồ Hiểu Đông, cơ thể hắn nhất thời khựng lại.
Quay người, Dương Phong chậm rãi đi lên võ đài, sau khi đi lên, ánh mắt nhìn lấy Hồ Hiểu Đông, âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Ngươi lập lại lần nữa?”.
“Ha ha, tức giận rồi sao? Thế nào, tiếp nhận lời khiêu chiến của ta chứ?”. Hồ Hiểu Đông nhếch miệng hỏi.
Dương Phong ánh mắt hơi híp lại, hắn đã đoán được Hồ Hiểu Đông muốn làm gì. Khoé miệng hơi nhếch lên, nở ra nụ cười tàn nhẫn.
Đã ngươi muốn chết, ta liền thành toàn cho ngươi.
“Ta tiếp nhận”. Dương Phong lạnh lùng đáp.
“Trận đấu bắt đầu!”. Vị trọng tài ở bên cạnh hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói.
“Ta nhận…”.
Vị trọng tài kia vừa nói xong, Hồ Hiểu Đông liền muốn lập lại chiêu cũ.
Không sai, hắn muốn nhận thua.
Mục đích của hắn cũng không phải cùng Dương Phong đánh nhau, bởi vì hắn rất rõ ràng, tuy rằng lời đồn nói Dương Phong thực lực dậm chân tại chỗ, nhưng mà hắn từng bỏ điểm số ra để quan sát một số trận chiến của Dương Phong với nguyên ma bên trong Ma Tháp.
Hắn vô cùng rõ ràng, thực lực của Dương Phong tăng lên rất nhiều, thậm chí có khả năng đã bước vào Nguyên Đồ cảnh nhị trọng.
Mà hắn cũng chỉ mới là Nguyên Đồ cảnh nhất trọng, trị số nguyên năng mới là 17 mà thôi. Mặc dù cũng có thể xem như là thiên tài, nhưng cùng Dương Phong so sánh là không so được.
Cho nên hắn chính là muốn dùng phương thức nhận thua để chọc tức Dương Phong, để hắn vi phạm quy tắc học viện. Chỉ cần khi hắn nhận thua, Dương Phong mà dám đánh hắn, như vậy liền phạm vào quy tắc.
Lúc đó, nếu như học viện không đem Dương Phong đuổi đi, hắn nhất định sẽ vận dụng sức mạnh gia tộc, để cho Dương Phong cùng phủ quận chủ mang tiếng xấu cả đời.
Hơn nữa, hắn đã suy tính rất rõ ràng. Chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là mâu thuẫn cá nhân, cũng không ảnh hưởng gì tới gia tộc. Dù sao thế lực của phủ quận chủ rất mạnh, hắn cũng không ngu xuẩn tới mức vì chọc giận Dương Phong mà bất chấp hậu quả.
Chỉ là, hắn tính sai.
Ngay khi hắn vừa muốn mở miệng nhận thua, thân ảnh của Dương Phong đã xuất hiện trước mặt hắn, sau đó, một nắm đấm càng lúc càng lớn ập tới.
Phanh!
Dương Phong một quyền liền đánh vào trên mặt Hồ Hiểu Đông, đem lời vừa muốn nói của hắn nuốt trở lại trong bụng.
Xoạt!
Hồ Hiểu Đông bị một quyền đánh lùi lại vài mét, gương mặt hiện lên vẻ tức giận, đang muốn nói chuyện thì thân ảnh của Dương Phong lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Phanh!
Phốc!
Dương Phong dùng toàn lực một quyền đánh ngay vào bụng, Hồ Hiểu Đông trực tiếp bị thương nội tạng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Dương Phong hơi nghiêng người né tránh, cánh tay vung lên đập ngay lên một bên mặt của Hồ Hiểu Đông.
Trong nháy mắt, Hồ Hiểu Đông bị đánh bay ra ngoài. Thân hình của hắn chuẩn bị bay khỏi võ đài thì Dương Phong lần nữa đã tiếp cận hắn, bàn tay đưa ra nắm lấy chân của Hồ Hiểu Đông kéo lại.
Thân thể Hồ Hiểu Đông bị kéo xuống nằm ngay dưới chân Dương Phong, Dương Phong ánh mắt nhìn xuống, trong mắt tràn ngập băng lãnh.
Hắn nâng chân lên, không chút do dự đạp xuống.
Phanh!
Hồ Hiểu Đông lúc này không biết lấy khí lực ở đâu ra, hắn may mắn né tránh được một cước kia.
“Ta nhận…”.
Hồ Hiểu Đông muốn nhận thua, nhưng mà Dương Phong làm sao có thể cho hắn cơ hội đó.
Phanh!
Một cước đạp thẳng vào mặt Hồ Hiểu Đông đem hắn đạp nằm trên mặt đất.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Liên tiếp đạp mấy cước, giống như thể đang phát tiết sự tức giận trong lòng.
Phanh!
Ngay lúc này, bàn tay Hồ Hiểu Đông đưa ra đỡ lấy một cước đạp xuống của Dương Phong, ai cũng có thể nhìn ra được, bàn tay của Hồ Hiểu Đông lúc này run rẩy vô cùng, có thể đỡ được một cước này đã dùng hết khí lực toàn thân còn sót lại của hắn.
Dương Phong khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh, chân hắn phát lực đạp mạnh xuống.
Răng rắc!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Hồ Hiểu Đông ôm lấy cánh tay hét lên đau đớn.
Toàn trường lúc này lạnh ngắt như tờ.
Mặc dù họ biết giữa Hồ Hiểu Đông cùng Dương Phong là có chênh lệch, nhưng không nghĩ tới chênh lệch lại lớn tới mức này.
Có thể những học viên năm nhất kia không nhìn ra được cái gì, nhưng những học viên cấp cao như họ lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Bất kể là về tốc độ hay thân thủ, nắm bắt sơ hở cũng như sức mạnh, Dương Phong đều vượt qua Hồ Hiểu Đông quá nhiều.
Mà lúc này, Dương Phong hạ thấp người xuống, bàn tay đưa ra nắm lấy cổ áo của Hồ Hiểu Đông kéo lên, sau đó vung mạnh cánh tay đem hắn ném lên trên không trung.
Ánh mắt hắn híp lại, bàn chân phát lực.
Nhưng mà ngay tại lúc này, một bàn tay đưa tới kéo lấy cánh tay của hắn, âm thanh mềm mại vang lên.
“Được rồi, đánh nữa hắn sẽ chết”.
Dương Phong nhìn qua, người này chính là Dạ Nguyệt.
Phanh!
Hồ Hiểu Đông rơi trên mặt đất, lúc này hắn đã bất tỉnh nhân sự, không biết bất kỳ điều gì xảy ra xung quanh.
Dương Phong nhìn Dạ Nguyệt một cái, sau đó mới hít sâu một hơi buông lỏng cơ thể. Ánh mắt nhìn xuống Hồ Hiểu Đông, vài giây sau mới nhẹ giọng nói.
“Nhàm chán”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.