Nguyên Linh Đại Lục

Chương 45: Hai mặt




Vị trọng tài kia lúc này mới ra hiệu cho người của y viện mang Hồ Hiểu Đông đi điều trị.
Vốn dĩ quy tắc chiến đấu là khi một bên mất đi năng lực phản kháng, bên còn lại phải dừng tay. Nhưng ông ta cũng không có làm như vậy, cũng không phải ông ta đứng về phía Dương Phong, mà là Hồ Hiểu Đông quả thực là đang tìm đường chết, lại dám kéo quận chủ đi vào.
Nếu không để Dương Phong phát tiết lửa giận, như vậy Hồ Hiểu Đông tuyệt đối chết chắc.
Ông ta làm vậy là đang cứu mạng hắn.
Hiện tại thấy Dương Phong không còn tiếp tục động thủ, ông ta mới làm công việc của mình. Dù sao chỉ cần không chết, với thực lực của Dương Phong cũng không khiến Hồ Hiểu Đông tàn phế được.
“Dương Phong chiến thắng”. Trọng tài cao giọng nói.
“Tốt!”. Phong Thiên kích động vỗ tay quát lên.
Thực sự là đại khoái nhân tâm.
Miệng tên Hồ Hiểu Đông kia thối như vậy, nhìn Dương Phong đem hắn đánh thành cái dạng này, Phong Thiên thật sự là thoải mái vô cùng.
“Ngươi kích động như vậy làm gì?”. Doanh Thiến vốn đang chấn kinh trước thực lực của Dương Phong, thấy Phong Thiên đột nhiên nhảy dựng lên, nàng liền bất mãn nói.
“Ha ha, ta xem sau này còn ai dám nói lão đại nữa”. Phong Thiên cười đắc ý nói.
“Ngươi cười cái rắm. Đó là Dương Phong, không phải ngươi”. Doanh Thiến khinh bỉ nói.
“Nư nhân như ngươi thì biết cái gì”.
“Ha ha, mẹ ta quả nhiên nói không sai”.
“Nói cái gì?”.
“Trên đời này, chỉ có nam nhân cùng tiện nhân là khó dạy. Quả nhiên không sai”.
Phong Thiên: …
Là nữ nhân cùng tiểu nhân có được hay không? Lại nói, ai cho ngươi quyền lợi sửa đổi câu này? Ngươi mắng người còn vơ đũa cả nắm sao? Nếu không phải đánh không lại ngươi…
“Nhìn cái gì?”. Doanh Thiến trợn mắt hỏi.
“Hừ”. Phong Thiên sợ, hắn hừ một tiếng liền quay đi chỗ khác.
Mà những học viên cấp cao khác lúc này nhìn Dương Phong với ánh mắt sáng rực.
Nhân tài như vậy, không chiêu nạp vào thế lực của mình thì thật là đáng tiếc. Mặc dù Dương Phong là con của quận chủ, nhưng Dương Phong muốn thành lập tức lực của mình là chuyện của tương lai.
Hiện tại hắn mới là năm nhất, đây là cơ hội tốt để lôi kéo hắn vào.
“Hắn gọi Dương Phong đúng không? Người này tương lai nhất định là một nhân tài. Mới vào học viện vài tháng liền bước vào Nguyên Đồ cảnh nhị trọng, thiên phú này thật sự rất đáng gờm”.
“Đáng tiếc duy nhất là không thể để hắn gia nhập thế lực của chúng ta. Nếu như có hắn gia nhập, chúng ta nhất định sẽ như hổ thêm cánh”.
“Ngươi không muốn lôi kéo hắn sao?”.
“Đương nhiên muốn, nhưng mà làm được sao? Trước đó ta từng tìm hiểu qua, những học viên năm nhất này đều cô lập hắn, nhưng thái độ của hắn rất lạnh nhạt, không hề xem đó là chuyện quan trọng gì”.
“Từ việc này có thể nhìn ra được thái độ của hắn đối với những thế lực nhỏ yếu như chúng ta không có cảm giác gì”.
“Lại nói, hắn nói thế nào cũng là con của quận chủ, chờ bước vào năm thứ hai, hắn hẳn sẽ thành lập thế lực của riêng mình. Ngươi nghĩ một người như vậy sẽ chịu đứng dưới người khác sao?”.
“Nhưng… cũng không phải không có cơ hội. Nghe Trương Hàn nói, tiểu tử này có cảm tình với Dạ Nguyệt, chỉ cần có thể lôi kéo Dạ Nguyệt thành công, như vậy muốn để hắn nhập bọn cũng không khó”.
“Nha đầu kia… quên đi. Ta từng nhờ người điều tra nàng, nhưng không điều tra được bất kỳ tin tức gì. Người như vậy, một là thân phận cực cao, hai là có người hậu thuẫn che giấu cho”.
“Loại người này, vẫn ít tiếp xúc thì tốt hơn, nếu không phiền phức tìm tới cửa, lúc đó lại hối hận”.
Đám người thấp giọng bàn tán xôn xao. Mặc dù có không ít người muốn từ bỏ, nhưng mà cũng có không ít người vẫn muốn lôi kéo Dương Phong. Dù sao thành lập thế lực, không phải là muốn “tuyển tiểu đệ”, mà là mở rộng quan hệ nhân mạch.
Đơn độc một mình cũng không sao, nhưng nếu gặp chuyện, lúc đó muốn nhờ người giúp cũng không có.
“Chậc chậc, lão đại cùng Dạ Nguyệt sư tỷ đứng chung một chỗ thật đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ”. Phong Thiên tấm tắc nói.
“Người có thể ngậm miệng sao? Nếu không phải biết ngươi có ý nghĩ gì, ta còn thật cho rằng ngươi là Dương Phong trung thành liếm chó đấy”. Doanh Thiến liếc mắt nói.
“Ngươi cũng không phải giống vậy sao? Lại nói, ngươi nghĩ lão đại không biết? Hắn chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi. Hắn đã không nói, như vậy đã ngầm thừa nhận. Chỉ cần không đi quá giới hạn là được, cần gì nghĩ nhiều như vậy”. Phong Thiên nhếch miệng đáp.
Doanh Thiến nghe vậy, chỉ nở nụ cười hiểu ý. Dù sao hai người họ là một loại người, mặc dù có chút ‘tâm cơ’, nhưng bất kể thế nào họ vẫn chỉ là một thiếu niên thiếu nữ 15 tuổi mà thôi.
Dương Phong hiển nhiên sẽ không quan tâm mấy vấn đề nhỏ nhặt này, trừ khi hai người họ tìm đường chết như Hồ Hiểu Đông.
Hơn nữa, hắn cũng lười đi điều tra người xui khiến Hồ Hiểu Đông là ai. Dù sao Hồ gia cũng là một gia tộc lớn tại Thiên Nam quận, chuyện xảy ra ở đây, nhất định sẽ truyền tới tai Hồ gia.
Mà Hồ gia, hiển nhiên sẽ không dám tìm hắn phiền phức, nhưng mà Hồ Hiểu Đông bị đánh đến mức này, tất nhiên phải có người chịu trách nhiệm.
Mà người chịu tội, đương nhiên là người đứng sau xui khiến Hồ Hiểu Đông rồi.
Đến lúc đó nhìn chó cắn chó là được.
Bất quá, cũng không phải không có khả năng Hồ Hiểu Đông là cố tình gây sự. Dù sao trước kia hắn cùng vì Dạ Nguyệt mà đi tìm Dương Phong gây phiền phức, nói không chừng lần này cũng như vậy.
Nhưng Dương Phong càng tin tưởng lý do đầu tiên hơn. Dù sao ngày đó Hồ Hiểu Đông bộ dáng hèn mọn kia, nếu không có người cho hắn lực lượng để hắn đứng ra khiêu khích, hắn sẽ không có dũng khí làm như vậy.
Có điều, những thứ này Dương Phong cũng không muốn quan tâm.
Dương Phong nhẹ gật đầu với Dạ Nguyệt, sau đó đi thẳng xuống võ đài, trực tiếp đi về phía cung điện của năm nhất.
Đám học viên năm nhất vội vàng nhường đường.
Vừa mới Dương Phong thể hiện ra sức mạnh, quả thực đem họ doạ sợ. Nhất là nhìn thấy Dương Phong không chút lưu tình đem hai cánh tay của Hồ Hiểu Đông đạp gãy, cảnh tượng kia quá doạ người.
Dạ Nguyệt ánh mắt đầy thâm thuý nhìn lấy bóng lưng của Dương Phong, vừa mới Dương Phong cùng ngày bình thường khác nhau một trời một vực. Giống như là hai người khác nhau, điều này khiến nàng thay đổi ấn tượng rất lớn.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng Dương Phong là thiên tài, quan sát mạnh, thông minh.
Nhưng mà hiện tại nàng biết, hắn còn có một cái ranh giới, đó chính là mẹ hắn.
Nghĩ lại…
Giống như quả thực là vậy.
Thú vị!
Dạ Nguyệt nhịn không được nở ra nụ cười tươi tắn, cảnh tượng này đem mấy tên học viên cấp cao doạ cho trợn mắt há mồm.
Dạ ma đầu vậy mà cười?!
Điên rồi!
Thế giới này quả thực điên rồi!

Từ ngày đó trở đi, Dương Phong trở thành nhân vật không thể trêu chọc của học viên năm nhất. Đám người càng ngày càng cô lập Dương Phong, không muốn cùng hắn tiếp xúc chút nào.
Nếu để đám học viên cấp cao biết, khẳng định sẽ cảm thấy đám người này thực sự ngu xuẩn.
Cái đùi to như vậy không biết ôm, còn một mức tránh né, quả thực là ngu không ai bằng. Bất quá, vẫn có người không có sợ Dương Phong, ngược lại lại càng dùng ánh mắt sùng bái nhìn lấy Dương Phong.
Người này, chính là Cẩm Nam.
Không sai, chính là vị thiếu nữ ngày đó mang dịch dinh dưỡng cho Dương Phong.
Đối với nha đầu này, Dương Phong quả thực bó tay toàn tập.
Nói thật, nếu không phải hắn biết nha đầu này biết thân phận của hắn nên mới làm như vậy, hắn quả thực bị cách làm của nàng làm cho cảm động. Dù sao chỉ dựa vào những gì nàng làm, đây chính là điển hình hiền thê. Hơn nữa dung nhan của nàng cũng rất đẹp, rất ít người cưỡng lại được một thiếu nữ như vậy.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải loại người như vậy. Dù sao, thân là người trải qua mười mấy năm giáo dục… không phải, là mười mấy năm đọc truyện, hắn đối với nữ nhân như thật sự có chút thành kiến.
Về phần Dạ Nguyệt…
Nếu để người khác biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ cười rụng răng.
Không thể không nói, Dương Phong quả thực có chút… hai mặt. Cả hai người Cẩm Nam cùng Dạ Nguyệt đều có mục đích giống nhau, khác biệt chỉ ở chỗ cách làm. Nhưng hắn lại đối xử khác biệt như vậy, quả thực là… nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.