<meta charset="utf-8">"Hôm nay sao lại chịu khó ra ngoài vậy?" Cảnh đế kéo Thẩm Ngọc Quân đi đến chỗ nàng ngồi lúc nãy rồi ngồi xuống, Thẩm Ngọc Quân vẫn đứng bên cạnh. Không phải nàng luôn thích trốn trong cung của mình sao?
"Thưa Hoàng thượng, từ sau khi tiến cung tần thiếp rất ít khi ra ngoài, gần đây cảm thấy bản thân không theo kịp tiết tấu, nên ra ngoài đi dạo một chút," Thẩm Ngọc Quân khôi phục lại dáng vẻ tuân thủ quy cũ trước đây: "Đi một lúc lại đến nơi này."
"Ừm, không tồi, có chút tiến bộ, còn biết mình không theo kịp tiết tấu." Cảnh đế tỉ mỉ đánh giá Thẩm Ngọc Quân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Gần đây hình như ái phi tròn thêm một chút, cũng nên đi lại nhiều hơn."
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân nhất thời đỏ bừng, lẩm bẩm nói: " Thân thể của tần thiếp còn đang phát triển, khó tránh khỏi ăn nhiều một chút, để Hoàng thượng chê cười."
"Ồ, khi nào nàng cập kê?" Cảnh đế hỏi.
Lúc này giọng của Thẩm Ngọc Quân càng nhỏ hơn: "Hai mươi tám tháng mười."
Cảnh đế gật đầu, nghiêm trang nói: "Ái phi đúng là còn phát triển, nhưng không đến hai mươi ngày nữa đã thành niên."
Bây giờ Thẩm Ngọc Quân hận không thể tìm một cái hang chuột để chui vào, thế nhưng không có, cũng chỉ có thể tiếp tục mặt dày: "Vâng, Hoàng thượng nói rất đúng, Hoàng thượng tính toán thật giỏi."
"Trẫm cũng cảm thấy như vậy," tâm trạng của Cảnh đế cực kỳ tốt.
Lộ công công đứng ở bên cạnh, mặt tựa như bị rút gân, trong lòng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai vị chủ tử, thật đúng là quỷ dị. Thẩm Đức dung võ mông ngựa cũng quá trắng trợn rồi, rốt cuộc là có biết nịnh bợ người khác hay không vậy?
Nhưng Lộ công công cũng không thể không thừa nhận Thẩm Đức dung đúng là có vận may, lần đầu tiên đi dạo Ngự Hoa viên đã gặp được Hoàng đế, còn khiến cho Hoàng thượng vui vẻ đến thế.
Lộ công công dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng thì vui mừng, vì tâm trạng Hoàng thượng tốt thì ngày tháng của hắn cũng dễ chịu hơn nhiều. Dù sao thời gian gần đây hắn đã quá không tốt rồi.
Thẩm Ngọc Quân cứ như vậy đứng bên cạnh Cảnh đế, Cảnh để nói cái gì, nàng đáp lại cái đó.
Có điều chỉ được một lúc Cảnh đế đã rời đi trở lại Ngự Thư phòng. Thẩm Ngọc Quân cũng vội vàng về Thiêm Hi lâu của mình, dù gì nơi Hoàng thượng ra vào không tiện ở lâu.
Quả nhiên buổi tối Cảnh đế lật thẻ bài của Thẩm Ngọc Quân.
Thiêm Hi lâu vui mừng hớn hở. Dù sao theo một chủ tử được sủng ái, lưng của bọn họ cũng vô cùng thẳng.
Vì hôm nay Cảnh đế lật thẻ bài không đột ngột giống như lần trước, nên Thẩm Ngọc Quân chuẩn bị tương đối đầy đủ.
Lúc dùng bữa tối Thẩm Ngọc Quân vô cùng do dự không yên, nhìn một bàn đầy món cá trân châu hoa quế. Lần đầu tiên nàng thấy hơi hận Ngự Thiện phòng, chẳng lẽ năm nay cá trân châu dư dả, tại sao ngày nào cũng làm cá trân châu hoa quế? Làm cho nàng ngày nào cũng ăn đến bụng no căng, ngay cả Hoàng thượng cũng nói nàng mập.
Cuối cùng Thẩm Ngọc Quân vẫn ăn no căng, bởi vì trong lòng nàng nghĩ có lẽ từ ngày mai Ngự Thiện phòng sẽ không làm món cá trân châu hoa quế tiếp nữa, tối nay có lẽ là bữa cá trân châu hoa quế cuối cùng trong năm nay, không thì ngày mai vận động nhiều hơn một chút. Nàng luôn cảm thấy từ khi vào cung nàng đã trở nên lười nhác rồi.
Nhưng Thẩm Ngọc Quân không biết biểu hiện này của nàng đã truyền đến tai vị Cảnh đế kia.
Cảnh đế vừa vặn phê xong tấu chương, đối với hành vi ăn cá ngon lành của Thẩm Ngọc Quân rất khinh thường, thật đúng là không có tiền đồ mà.
Lộ công công nghĩ Hoàng thượng đúng là mâu thuẫn, vừa nói Thẩm Đức dung mập, lại còn vừa để người ta dặn dò Ngự Thiện phòng là cá trân châu hoa quế cho Thẩm Đức dung, đây không phải là rõ ràng muốn làm mập Thẩm Đức dung sao, rốt cuộc là Thẩm Đức dung đắc tội gì với vị ngồi trên long vị này vậy?
Cảnh đế đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Lộ Tử, phát hiện hắn không có phản ứng gì thì biết hắn lại đang mơ mộng, đành mở miệng nói: "Tiểu Lộ Tử, ngươi đã cưới được tức phụ thứ mấy rồi hả?"
Bên tai Lộ công công truyền đến giọng nam quen thuộc, hắn hoàn hồn trong nháy mắt: "Ơ, Hoàng thượng trêu ghẹo nô tài," Lộ công công thấy Hoàng thượng đã phê tấu chương xong bèn ngâm xướng: "Hoàng thượng bãi giá Thiêm Hi lâu."
Trong Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân không thể nào vui vẻ nổi, bởi vì khi nàng vừa mới rửa mặt xong đã nghênh đón Hứa Đức nghi ăn mặc lộng lẫy.
Hứa Đức nghi cũng là người lâu năm trong cung, ở tại sát vách cung Trường An. Lúc thỉnh an có ra mắt vài lần, nhưng không hề lui tới. Trước đây trong gia yến trung thu, nàng còn rất đồng tình với Hứa Đức nghi.
Không khó để nhận ra, đây là đến tranh sủng trong cung của nàng. Thật đứng là người ngồi trong nhà, thị phi tìm đến cửa. Hứa Đức nghi xem nàng là trái hồng mềm để bóp.
Thẩm Ngọc Quân thấy Hứa Đức nghi có ý trò chuyện thoải mái với mình, cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đây đều là do thâm cung tịch mịch dồn ép, nhưng cho dù là vậy, nàng cũng không muốn ván bắt cầu cho Hứa Đức nghi.
Thẩm Ngọc Quân biết tối nay Hứa Đức nghi muốn ăn vạ đến lúc Hoàng thượng đến, nàng cũng không muốn đuổi khách, thầm nghĩ nếu nàng ta một lòng muốn vậy, thì để nàng làm đi, chờ Hoàng thượng đến rồi tính tiếp.
Rất nhanh Cảnh đế đã tới, vừa vào phòng đã thấy Hứa Đức nghi dẫn Thẩm Ngọc Quân tiến lên thỉnh an.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi xem trẫm có đi nhầm nơi hay không, sao lại có Hứa Đức nghi ở đây?"
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
"Hoàng thượng, người không đi nhầm chỗ đây là Thiêm Hi lâu, không phải Trường An cung," Tiểu Lộ Tử cũng hơi chướng mắt Hứa Đức nghi làm ra vẻ ta đây, tu hú chiếm tổ sao có thể yên tâm thoải mái như vậy? Hoàng thượng tới không biết tránh đi, lại còn đi lên trước cọ cọ. Đầu óc không minh mẫn như thế, thảo nào nhiều năm nay, mặc dù nàng ta sinh Đại Hoàng tử nhưng vẫn còn phải lăn lộn ở hàng tứ phẩm.
Thẩm Ngọc Quân cũng không để Hứa Đức nghi có cơ hội mở miệng: "Hôm nay Đức nghi tỷ tỷ có hứng thú, dùng xong bữa tối đã tới chỗ của tần thiếp tâm sự. Hoàng thượng đừng nên trách tội, Đức nghi tỷ tỷ cũng là lần đầu như vậy."
Hiện tại sắc mặt của Hứa Đức nghi xám trắng đến nổi lớp trang điểm cũng không thể giấu được: "Tần thiếp và Thẩm Đức dung đúng là hợp ý, nhất thời hứng thú nói chuyện quên mất thời gian, xin Hoàng thượng thứ tội."
"Đứng lên đi," Cảnh đế lướt qua hai người đi thẳng đến chỗ Thẩm Ngọc Quân vừa ngồi rồi ngồi xuống.
Sau khi Hứa Đức nghi đứng dậy vẫn không có ý định rời đi, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn Cảnh đế.
Hiện giờ tâm trạng của Cảnh đế có thể đoán được, đó là tệ đến cùng cực: "Tiểu Lộ Tử, cho người đi nói với Hoàng hậu, để ngày mai nàng ấy phái hai ma ma hiểu quy cũ đến dạy cung quy cho Hứa Đức nghi."
"Vâng," Lộ công công không hề thương cảm cho Hứa Đức nghi, người này thật đúng là không có ánh mắt.
"Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận, tần thiếp thực sự..." Hứa Đức nghi còn muốn nói tiếp lại bị Thẩm Ngọc Quân ngắt lời: "Hôm nay Đức nghi tỷ tỷ hẳn là mệt rồi, muội bảo Trúc Vân và Thu Cúc đưa tỷ về nghỉ ngơi."
Thẩm Ngọc Quân vội vàng cho cung nhân dìu Hứa Đức nghi rời khỏi Thiêm Hi lâu.
Chờ đến lúc Hứa Đức nghi đi rồi, Thẩm Ngọc Quân mới chậm rãi đi tới trước mặt Cảnh đế quỳ hai gối xuống: "Tần thiếp sai rồi, xin Hoàng thượng trách phạt."
"Hừ, nàng còn biết mình sai à," Cảnh để thấy thái độ nhận sai của Thẩm Ngọc Quân thì hài lòng, chút khó chịu trong lòng cũng biến mất không ít: "Trước khi trẫm đến, nàng thật sự không có cách đuổi nàng ta đi?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp có cách đuổi Hứa Đức nghi đi, nhưng tần thiếp nghĩ những cách đó đều không phải là biện pháp tốt nhất," Thẩm Ngọc Quân cũng biết tối nay đã làm mất hứng thú của Cảnh đế: "Tần thiếp đuổi nàng ấy một lần, nàng ấy còn có thể đến mười lần, còn Hoàng thượng đuổi nàng ấy, sau này nàng ấy sẽ không dám đến nữa."
Bây giờ Cảnh đế thật sự có chút bực bội: "Nàng đúng là nhìn rõ mọi chuyện, biết lợi dụng trẫm rồi."
Hai người trong phòng an tĩnh một lúc, Thẩm Ngọc Quân nghĩ tối nay là nàng sai, là nàng tự cho là đúng.
Thẩm Ngọc Quân không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt, nàng hiểu được biết sai thì phải sửa, còn phải sửa ngay lập tức.
Thẩm Ngọc Quân từ từ di chuyển bằng hai gối đến trước mặt Cảnh đế, tay phải mặc dù có hơi chần chừ nhưng vẫn chầm chậm đặt tay lên đầu gối Cảnh đế, dịu dàng nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trên gối, lay lay: "Tần thiếp sai rồi, Hoàng thượng, người đừng tức giận nữa," Thẩm Ngọc Quân nhỏ giọng nói.
Cảnh đế vốn còn hơi tức giận, nhưng thấy nàng biết sai mà sửa, còn có dáng vẻ đáng thương, những tức giận kia phút chốc đã biến thành dục hỏa. Cảnh dế chỉ muốn mạnh mẽ muốn Thẩm Ngọc Quân, tâm động thì lập tức hành động.
Cảnh đế trở tay cầm bàn tay mềm mại của Thẩm Ngọc Quân, hơi kéo tới, Thẩm Ngọc Quân lập tức ngã vào người Cảnh đế, Cảnh đế cũng ngã ra sau. Cứ như vậy Thẩm Ngọc Quân đã đặt đế vương ở dưới thân.
Thẩm Ngọc Quân vội vàng đứng dậy, nhưng nhiều lần bị Cảnh đế tập kích, cuối cùng Cảnh đế xoay người đặt nàng trên tháp: "Ái phi gấp không chờ được nữa sao? Trẫm biết trẫm trông rất đẹp, nhưng ái phi không thể nhiệt tình như vậy, sẽ làm trẫm sợ."
Thẩm Ngọc Quân nghe Cảnh đế đổi trắng thay đen nói lời thô tục, vô cùng xấu hổ, nhất thời không giữ được miệng: "Hoàng thượng trời sinh tuấn tú, tần thiếp đương nhiên là ngày nhớ đêm mong rồi." Nói xong nàng thật muốn tát mình một cái.
"Ha ha ha... Ái phi quả nhiên là nghĩ vậy," Cảnh đế nổi lên hứng thú: "Không vội, đêm nay trẫm đều cho nàng..."
Cảnh đế còn muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị một khuôn miệng nhỏ chặn lại, hiệu quả thật sự đúng chuẩn vô cùng, cũng là mong muốn của Cảnh đế.
Cứ thế Thẩm Ngọc Quân và Cảnh đế lại đối diện trên tháp, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, ngay cả đệm giường cũng ướt. Cảnh đế liên tục quấn quýt lấy Thẩm Ngọc Quân, mãi đến giờ hợi, Thẩm Ngọc Quân bất tỉnh mới ngừng chiến.
Khi Cảnh đế và Thẩm Ngọc Quân đều một thân sạch sẽ mát mẻ nằm trên giường, híp mắt quan sát Thẩm Ngọc Quân đang ngủ say. Hắn cho người tra xét quá khứ của Thẩm Ngọc Quân, rất trong sạch, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến. Mùi hương trên cơ thể cũng điều tra rõ, đúng là di truyền, không có thủ đoạn gì.