Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 5: Trở về nhà




<meta charset="utf-8">Nhiều ngày nay ba vị ca ca của Thẩm Ngọc Quân vẫn luân phiên canh giữ ở cửa hông phía Đông. Trước đó vài ngày, đã dần có tú nữ bị đưa ra, nhưng họ vẫn không thấy Ngũ muội nhà mình đâu. Mãi đến ngày mười một vẫn chưa thấy tăm tích, mới hay rằng Ngũ muội đã vào điện tuyển.
Sáng sớm hôm nay, ba người lại đến canh cửa cung sớm hơn nữa. Không ngờ qua buổi trưa vẫn im hơi lặng tiếng, liền biết rất có khả năng nàng đã trúng tuyến, Thẩm Triết Thần nhanh chóng cho người thông báo về nhà, để người trong nhà chuẩn bị.
Trong lòng ba người vui thì có vui, nhưng lại buồn nhiều hơn, có điều bởi xuất thân thế gia, họ không được phép thể hiện vui buồn. Trên mặt chỉ có thể là ý mừng, song lời nói cử chỉ lại càng thêm cẩn thận.
Xe ngựa của Thẩm Ngọc Quân vừa ra khỏi hoàng cung thì ba người đã lập tức tiến lên chuẩn bị. Cách cửa cung một đoạn mới lên ngựa theo sát phía sau xe ngựa của Thẩm Ngọc Quân.
Rất nhanh xe ngựa đã đến cổng lớn của Thẩm phủ, bên ngoài thổi kèn đánh trống, còn xen lẫn tiếng pháo nổ đì đùng, vô cùng náo nhiệt. Mọi người ở Thẩm phủ đã sớm chờ ở một bên, ngay cả Thẩm Lâm vẫn luôn không ra khỏi cửa phủ cũng được hai nhi tử đỡ đứng chờ trước cửa.
Thẩm Ngọc Quân xuống xe ngựa, tất cả người ở Thẩm phủ hành lễ nói: “Tiểu chủ cát tường!”
Nàng vội tiến lên ngăn cản tổ phụ tổ mẫu: “Làm gì vậy, mọi người đứng lên đi ạ!” Nàng nhìn tổ phụ mình, chút nhẹ nhõm vì đạt thành ước nguyện cũng trở nên chua xót khó chịu.
"Tiểu chủ, sao thế được, hiện tại người đã là người của hoàng gia, quân thần có khác, lễ này chúng ta phải hành, vạn lần không thể rối loạn quy tắc, trở thành đầu đề câu chuyện để người ta lên án."
Thẩm lão thái gia tuy nhiều năm không hỏi việc đời nhưng làm việc vẫn luôn cẩn thận. Hiện tại Thẩm Ngọc Quân trúng tuyển, làm việc phải càng thêm thận trọng. Thẩm gia không thể có thêm chuyện gì nữa, bằng không chẳng biết sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ. Thẩm Ngọc Quân biết, để tránh những phiền phức không đáng có, lễ này hôm nay nàng phải nhận. Nàng đành bất đắc dĩ đứng ở nơi đó nhận lễ bái của phụ mẫu trưởng bối.
Sau khi hành lễ xong, Thẩm Ngọc Quân vội vàng chạy đến đỡ mọi người dậy, cùng người nhà đi vào thính đường.
Thẩm Ngọc Quân có thể thấy được ý mừng nơi đáy mắt đuôi mày của mọi người, nhưng trong đó cũng có chút buồn phiền.
"Được được... Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, có gì ngày mai lại trò chuyện." Thẩm lão phu nhân lau khóe mắt, không ngừng vỗ nhẹ lên tay Thẩm Ngọc Quân, chung quy vẫn là Thẩm gia có lỗi với đứa nhỏ này.
Thẩm Ngọc Quân theo lời người nhà trở về Tú Thi lâu của mình nghỉ ngơi, mấy ngày nay đúng thật là mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, cũng có tinh thần tốt để ứng phó với những việc tiếp theo.
Trong Đồng Tri đường, Thích thị đang nói chuyện cùng con dâu cả Lương thị. Lúc đầu Thẩm gia cưới nàng dâu Lương thị cho đại nhi tử của bà, trong nhà đã suy tàn. Lương thị cũng không có xuất thân thế gia vọng tộc gì, thậm chí còn xuất thân từ thương hộ, nhưng nàng có tri thức, lại hiểu lễ nghĩa, người cũng nhanh nhẹn. Nhiều năm như vậy cũng vừa mắt Thích thị.
"Mẫu thân đừng quá đau lòng nữa, hiện tại việc quan trọng nhất là trù tính cho Ngũ muội, làm sao để tạo cho muội ấy một con đường dễ đi trong cung."
Lương thị thật sự không ngờ cô em chồng nhà mình bình thường lặng lẽ âm thầm, nay lại trúng tuyển, được hầu hạ bên cạnh Thiên tử. Nhưng trong lòng lại tự nhủ, hiện tại Thẩm gia đúng là rất cần điều này để mà dựa vào.
Thích thị biết đạo lý này, bà nói: "Đúng vậy, cũng nên thu xếp. Của hồi môn mấy năm nay chuẩn bị cho con bé đã không còn cần nữa rồi." Nói đến của hồi môn, Thích thị không kìm được muốn chảy nước mắt.
"Của hồi môn không dùng đến, nhưng tiền bạc phải chuẩn bị đầy đủ, những nô tài trong cung đều nhìn tiền cả. Bạc vụn cũng phải đổi nhiều một chút. Cái khác con dâu không có, nhưng kinh tế khá dư dả. Tiền bạc này con dâu sẽ cho chuẩn bị." Nàng vốn xuất thân thương gia, thân phận hèn mọn. Mặc dù Thẩm gia suy tàn, với nàng mà nói cũng là trèo cao. Mấy năm gần đây, phu quân tôn trọng nàng, yêu nàng, mẹ chồng đối xử tử tế với nàng, em chồng cũng dễ chịu. Nàng có một cuộc sống hòa thuận, cảm thấy rất thỏa mãn.
"Việc này sao được chứ? Chỗ của Quân nhi, ta đều chuẩn bị xong rồi. Ta biết con thương con bé, nhưng có lòng là tốt rồi, người một nhà không nói chuyện bên ngoài." Thích thị biết con dâu dư dả, nhưng có dư dả thế nào cũng là của hồi môn của nàng, Thẩm gia vẫn chưa đến mức lấy của hồi môn của nữ quyến.
Lương thị thấy mẹ chồng như vậy, nghĩ một chút đã hiểu ý. Dù sao Thẩm gia cũng là xuất thân thế gia, có thích lũy trăm năm, sao có thể vì tạm thời không được như ý mà bên trong suy tàn được chứ?
"Là con dâu nghĩ không chu toàn!"
Thẩm Triết Húc đứng trong đình Thưởng Tâm ở hồ sen cạnh Tú Thi lâu, nhìn đàn cá vây quanh gặm cắn cỏ non mới nảy mầm, hơi hơi lơ đễnh. Hắn đang đợi muội muội của mình, có mấy lời hắn muốn hỏi cho rõ ràng. Hắn sợ hôm nay không hỏi, chờ thánh chỉ hạ xuống, sẽ không có cơ hội biết được sự thật.
Thẩm Ngọc Quân vốn đã rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nào ngờ Tri Tu bên cạnh Tam ca nàng đến mời, nói Tam ca đang ở đình Thưởng Tâm chờ nàng.
"Muội đến rồi," nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Triết Húc liền xoay người nhìn về phía bào muội(*) duy nhất của hắn. Vì gia cảnh như vậy, nam nhân Thẩm gia tuy có nạp thiếp, nhưng không bao giờ có chuyện sủng thiếp diệt thê. Mẫu thân hắn sinh tổng cộng hai nam một nữ, đó là đại ca Thẩm Triết Thần, hắn và người muội muội này.
(*) Em gái cùng mẹ.
Bào muội từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn khéo léo, nhưng luôn lười biếng, sau này trưởng thành rồi mới trở nên chăm chỉ. Có điều gần đây hắn nghĩ không phải như thế. Từ khi muội muội chín tuổi, thứ tỷ Thẩm Thi Họa không được tuyển chọn mới đột nhiên trở nên chăm chỉ, những ngày đó cô bé vốn nghịch ngợm khắp nơi lại cứ biệt tăm không thấy bóng dáng.
"Tam ca, huynh tìm muội sao?" Từ nhỏ Thẩm Ngọc Quân đã được các ca ca trong nhà cưng chiều, nhất là Tam ca của nàng, không biết đã bị nàng làm khó biết bao nhiêu.
"Có phải trước đây muội đã có ý định tiến cung rồi đúng không?" Thẩm Triết Húc vẫn hỏi ra điều mình muốn biết.
Thẩm Ngọc Quân nhìn vào đôi mắt giống mình như đúc của Tam ca, nàng không lừa được Tam ca: "Đúng vậy."
"Sao muội lại muốn như vậy?" Sau khi nhận được câu trả lời hợp ý nhưng lại ngoài dự liệu, Thẩm Triết Húc muốn biết vì nguyên nhân gì, nàng mới chọn con đường này cho mình.
Thẩm Ngọc Quân không nhìn Tam ca nữa, nàng đi đến cạnh bàn đá ngồi xuống: "Tam ca, thật ra muội cũng không nghĩ nhiều. Muội chỉ muốn tiến cung, bảo vệ mình thật tốt, giữ mạng thật lâu. Chỉ cần muội sống thật tốt ở trong cung, những người bên ngoài ít nhiều cũng có chút kiêng kị. Nhà chúng ta cũng có cái để dựa vào." Đây là thật sự là suy nghĩ của nàng.
Tuy Thẩm Triết Húc đã có nghĩ đến, nhưng khi thật sự nghe muội muội nói vậy, mũi hắn vẫn cay cay, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Muội... Muội phải nhớ kỹ những lời muội nói hôm nay, phải tự bảo vệ mình thật tốt. Huynh không tiện ở đây lâu, số bạc này muội cầm đi." Tuy nói hắn là bào huynh của nàng, nhưng hôm nay khi muội muội ra khỏi cửa cung, đã không giống như xưa nữa, nàng đã là người của hoàng gia, tất cả đều phải cẩn thận hơn mới tốt.
Thẩm Triết Húc rời đi, nàng vẫn ngồi trong đình, nơi này có Tam ca đã từng ngồi uống trà, nàng ngồi đây nghỉ ngơi, nhìn lá sen non mới mở ra trong hồ, giờ đây lại có một phong vị khác.
"Muội muội," Lương thị vốn muốn đến Thi Tú lâu, nào ngờ nửa đường lại thấy nàng.
"Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây?" Thẩm Ngọc Quân đứng dậy nghênh đón.
"Vốn là Đại ca muộn muốn đến, nhưng suy cho cùng cũng có chút bất tiện, nên để tẩu đến." Lương thị kéo Thẩm Ngọc Quân vào trong đình ngồi xuống: "Đại ca muội cho người chuẩn bị ít bạc vụn, những cái khác tẩu không lấy ra được, đành thêm vào một ít, cùng đưa tới cho muội." Mẹ chồng không cho nàng chuẩn bị, nhưng rốt cuộc vị em chồng này đối xử với người chị dâu như nàng không tệ, ít nhiều gì nàng cũng muốn biểu hiện một chút. Vả lại có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, trên người có tiền, lòng không hoảng hốt.
Thẩm Ngọc Quân vẫn có chút thích người chị dâu này. Tẩu tử nàng là một người thông minh, đối xử với ca ca nàng rất tốt, cũng cung kính với trưởng bố trong nhà, không hề chậm trễ, chị em dâu sống chung hòa thuận, không cạnh khóe nhau. Tẩu tử của nàng là một người rất hiểu chuyện.
"Khiến Đại ca và tẩu tử nhọc lòng rồi." Thẩm Ngọc Quân cũng không từ chối, dù sao đây là điều nàng thật sự cần.
"Đã biết muội là người hiểu chuyện mà," Lương thị còn sợ em chồng không nhận, không ngờ là do nàng lo lắng nhiều rồi. Vị muội muội này, đi một vòng trong cung, hôm nay đã trưởng thành hơn không ít.
Nàng biết Đại tẩu có ý gì, có thứ này về sau sẽ không bị chèn ép, tiền nhiều cuộc sống sẽ dễ dàng hơn một chút. Lỡ như ở trong cung không có hy vọng gì, có tiền trong tay vẫn có thể sống sót.
Đến giờ tuất, trời cũng tối dần, Thẩm Ngọc Quân vừa thay tẩm y chuẩn bị ngủ, bà tử giữ cửa đi về nói là Nhị thẩm của nàng tới. Thẩm Ngọc Quân vội vàng bảo Trúc Vân lấy áo choàng phủ thêm lên cho nàng.
"Sao Nhị thẩm lại đến đây ạ?"
"Ghé thăm con một lát." Tiền thị dịu dàng nhìn Thẩm Ngọc Quân, cô bé nho nhỏ ngày nào giờ đây đã trưởng thành, mặc dù bà sinh hai trai một gái, nhưng nữ nhi Ngọc Thư đã xuất giá vào ba năm trước.
Thẩm Ngọc Quân nhìn Nhị thẩm thì nghĩ đến Tiền Lạc Tích cũng trúng tuyển, nàng nói: "Lần này biểu tỷ Tiền gia cũng trúng tuyển ạ."
"Vậy à?" Tiền thị nghe vậy, biểu cảm rất lãnh đạm.
Điều này cũng không trách được bà, năm đó bà mới gả vào Thẩm gia ba tháng, Thẩm gia liền gặp chuyện. Bên ngoài đều lan truyền bà là sao chổi mang điềm xấu. Khi đó bà nghe xong lời đồn vừa sốt ruột vừa sợ hãi, lo lắng vội vàng muốn tìm nhà mẹ đẻ che chở. Thế nhưng nhà mẹ đẻ lạnh lùng cự tuyệt như thế nào, đến nay vẫn khiến bà cảm thấy sợ hãi.
Cũng may Thẩm gia hiểu lý lẽ, không tin vào lời đồn đại bên ngoài, vẫn đối xử với bà như trước kia. Đến lúc bà tỉnh táo lại, cẩn thận điều tra, không ngờ người đứng phía sau lời đồn là tỷ muội nhà mẹ đẻ. Bà cũng biết lúc trước bà gả vào Thẩm gia đã khiến mọi người chú ý, nhưng Thẩm gia gặp chuyện không may, bọn họ bàng quang là được rồi, cớ gì lại muốn bỏ đá xuống giếng?
Vì chuyện lần đó, bà về nhà mẹ đẻ làm loạn một hồi, từ đó về sau không đặt chân về nữa. Với tình hình lúc ấy, bọn họ tung ra lời đồn như vậy, nếu không phải trong nhà ngầm đồng ý, sao lại được truyền ra ngoài? Nhà mẹ đẻ hẳn là không muốn bà sống!
"Trong cung là chỗ phú quý, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Đừng nói là loại tỷ muội ngoằn ngèo không cùng huyết thống này, cho dù là thân tỷ muội đi nữa, chỉ cần các con cùng tranh một người nam nhân, như vậy sẽ tranh đến ngươi sống ta chết. Ta và Tiền gia đã không dính líu với nhau từ lâu, sau này con không cần bởi vì chút quan hệ không có này mà làm cho bản thân bị liên lụy." Tiền thị nhắc nhở chất nữ nhà mình, dù sao bà cũng nhìn nàng lớn lên, không mong nàng đại phú đại quý, chỉ mong nàng có thể bảo vệ chính mình.
Thẩm Ngọc Quân nghiêm túc nghe Tiền thị nói, vẫn có chút giác ngộ: “Đa tạ Nhị thẩm đã dạy bảo, Quân nhi ghi nhớ trong lòng!”
“Tốt…”
Trò chuyện một lúc, Tiền thị để lại một chiếc hộp gỗ rồi rời đi. Thẩm Ngọc Quân nhìn Trúc Vũ mở hợp ra, là bạc vụn, một ít trang sức bằng bạc tinh xảo khéo léo, còn có mấy tấm ngân phiếu. Trong ngày hôm nay, chiếc hộp như vậy, nàng đã thu khá nhiều.
"Tiểu thư, nô tỳ đã xem qua, ngân phiếu một ngàn lượng, hai trăm lượng bạc vụn, còn có một ít trang sức." Trúc Vũ cẩn thận đếm số đồ Thẩm Ngọc Quân nhận được.
"Tiểu thư, hiện nay số bạc trong tay chúng ta đã có hơn ba vạn hai. Đoán chừng sau này sẽ còn một ít." Trúc Vân quản lý tiền bạc của Tú Thi lâu nói. Hiện tại tiểu thư sắp phải vào cung, những đồ vật khác cũng thôi đi, nhưng tiền bạc thì không thể thiếu được, trong cung cần hỏi thăm chuyện gì, mọi thứ đều phải tung tiền ra, trong tay các nàng phải dư dả một chút mới tốt.
"Ta biết rồi, hôm nay đi nghỉ sớm đi." Thẩm Ngọc Quân vẫn hơi bất ngờ, năm đó Thẩm gia ngoài bị tước đi tước vị, hình như cũng không tịch thu gia sản. Xem ra người trong nhà vẫn rất khiêm tốn. Như vậy cũng hiểu được phải lâu dài, mới có thể từ từ mưu tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.