Tối nay cuối cùng Cảnh đế vẫn ôm Thẩm Ngọc Quân ngủ, sáng hôm sau hắn đi sớm như trước. Sau khi Hoàng thượng rời đi, Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn ngơ ngác nhìn nóc giường, một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua không nhanh không chậm, nháy mắt đã sắp hết tháng năm, thai của Thẩm Ngọc Quân cũng đã hơn ba tháng. Qua ba tháng thai sẽ ổn định, Thẩm Ngọc Quân cũng muốn bắt đầu giống như trước, dựa theo quy cũ đến cung Cảnh Nhân thỉnh an.
Sau giờ ngọ hôm đó, trong nội thất chính điện của cung Lưu Vân, Lục Chiêu nghi vừa mới dỗ Đại Công chúa ngủ, Thanh Y trông ở cạnh cửa. Lục Chiêu nghi thấy biểu cảm trên mặt nàng ta thì biết là nàng ta có việc muốn bẩm báo, nàng dặn dò nhũ mẫu của Đại Công chúa vài câu rồi đi ra ngoài.
"Chuyện gì?" Lục Chiêu nghi vừa ra khỏi nội thất đã hỏi, Thanh Y là một người thận trọng, không có chuyện quan trọng nàng ta chắc chắn sẽ không vội vã đến tìm nàng.
Lúc này Thanh Y mới mỉm cười: "Nương nương, trắc điện từ núi Đông Minh về vẫn chưa thay giặt."
Lục Chiêu nghi nghe vậy, hơi sửng sốt, qua mấy hơi thở mới hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Thanh Y gật đầu: "Nô tỳ chắc chắn."
Nhận được sự khẳng định của Thanh Y, Lục Chiêu nghi mới nở nụ cười: "Ngươi đến Thái Y viện, nói là thân thể bổn cung không khỏe, bảo bọn họ phái thái y qua đây."
"Nương nương, người định báo cho Hoàng hậu lúc này ạ?" Thanh Y cảm thấy nương nương nhà nàng có thể giúp che giấu một thời gian, dù sao Phùng Tần cũng là người cung Lưu Vân, sau này nàng ta sinh con, nếu phân vị không đủ, vậy đứa bé này phần lớn sẽ được nuôi trong cung của nương nương nhà nàng. Hiện tại dưới gối nương nương nhà nàng chỉ có một Công chúa, nếu lại thêm một Hoàng tử, vậy đã đầy đủ, đến lúc đó chính là độc nhất trong cung.
Lục Chiêu nghi biết ý nghĩ của Thanh Y, nhưng trong cung này không phải nàng muốn thế nào là được thế đó: "Nếu Phùng Tần có chuyện vui, ngày mai bổn cung đi Cảnh Nhân cung thỉnh an đương nhiên phải báo với Hoàng hậu nương nương, hơn nữa, Phùng Tần có quan hệ tốt với Hi Tu nghi, nàng có chuyện vui lớn như thế, tất nhiên phải nói để Hi Tu nghi vui mừng." Cũng không biết Hi Tu nghi có thể thật sự vui mừng hay không, tỷ muội, trong cung làm gì có tỷ muội chứ.
Hôm nay cung Cảnh Nhân vẫn giống như thường ngày, hiện giờ Thẩm Ngọc Quân là từ nhị phẩm Tu nghi, vị trí đã gần phía trước rất nhiều, Lục Chiêu nghi tiến vào thì thường xuyên quan sát nàng. Có điều người ta không nói gì, nàng cũng chỉ có thể làm như không biết.
"Khí sắc Thẩm muội muội không tệ," thỉnh an gần xong, Lục Chiêu nghi rốt cuộc cũng thốt ra một câu: "Muội là người có mệnh tốt, đứa bé đau lòng muội đó."
Hoàng hậu cũng khẽ cười: "Đứa nhỏ của Hi Tu nghi đúng là quan tâm nàng, các muội cũng không cần phải trông mà thấy thích, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, phúc khí tới, con sớm muộn gì cũng sẽ có."
Lần này Lục Chiêu nghi cũng không nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân nữa, mà quay đầu nhìn Hoàng hậu, nét mặt mừng rỡ: "Vậy thần thiếp ở đây phải chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Phùng Tần trong cung thần thiếp có tin vui." Lúc nàng ta nói lời này cố cố ý dùng dư quang khóe mắt đánh giá Thẩm Ngọc Quân ngồi đối diện mình, thấy nét mặt nàng thoáng chốc kinh ngạc sau đó liền lộ ra vẻ vui mừng, lòng Lục Chiêu nghi không nhịn được mà cười lạnh.
Lúc Lục Chiêu nghi chúc mừng mình, tim Hoàng hậu chợt nảy lên một cái, nàng tưởng Lục Chiêu nghi có tin vui, không ngờ lại là Phùng Tần âm thầm lặng lẽ kia, cũng tốt, ít ra thì đây chẳng qua chỉ là một phi tần phân vị thấp: "Thật vậy à, có bảo thái y khám chưa, sức khỏe Phùng Tần thế nào, trước đây không phải là nhiễm phong hàn sao, bây giờ tốt lên chưa?" Hoàng hậu hỏi mấy câu liên tiếp mới dừng lại, nhìn giống như rất quan tâm đến Phùng Tần.
Lục Chiêu nghi cười trả lời: "Thái y đã chẩn mạch rồi, Phùng Tần đã mang thai gần hai tháng, phong hàn lúc trước cũng đã gần như khỏi rồi. Nhưng Phùng Tần không có phúc khí như Hi Tu nghi, gần đây ăn cái gì nôn cái đó, người gầy đi một vòng, thần thiếp nhìn thấy cũng đau lòng."
Thẩm Ngọc Quân biết suy nghĩ trong lòng Lục Chiêu nghi, đáng tiếc nàng ta đã đánh sai chủ ý. Nàng đúng là yêu thích Hoàng thượng, nhưng trong khoảnh khắc nàng xác định tim mình rung động, nàng cũng đã phân biệt rõ, ở trong cung nàng thì Hoàng thượng là của nàng, ra khỏi cửa cung nàng thì Hoàng thượng là của thiên hạ. Phùng Yên Nhiên có thai, nàng cũng sẽ không hề không vui, Hoàng thượng là thiên tử, không có khả năng cũng không thể chỉ có một nữ nhân là nàng. Hơn nữa nàng rất tỉnh táo, nếu như Hoàng thượng chỉ gần một nữ nhân là nàng, vậy ước chừng nàng cũng cách cái chết không xa.
Từ khi Lục Chiêu nghi phơi ra chuyện Phùng Yên Nhiên có thai, ánh mắt của các phi tần đang ngồi đều cố ý hoặc vô tình đảo qua Thẩm Ngọc Quân. Hậu cung đều biết Phùng Tần dựa vào cung Chiêu Dương, hiện giờ chính nàng cũng có thai, cũng không biết nàng có còn trung thành với cung Chiêu Dương hay không? Dù sao phi tần không có con nối dòng và có con nối dòng có sự khác biệt vô cùng lớn.
Người muốn chế giễu không ít, nhưng Thẩm Ngọc Quân không có tâm tư gì để cho bọn họ chế giễu.
Trong thiên điện cung Lưu Vân, sáng sớm Phùng Yên Nhiên đã ngồi trên tháp thẫn thờ. Tịch Vân đi Ngự Thiện phòng lấy bữa sáng về, vừa lúc vào phòng nghe tiểu chủ nhà nàng thở dài một tiếng.
"Tiểu chủ, người còn đang phiền não sao?" Từ khi chủ tử nhà nàng nghi ngờ mình có con vẫn luôn buồn phiền, sau đó Lục Chiêu nghi mời thái y đến, sau khi thái y chẩn đoán chính xác, tiểu chủ nhà nàng lại càng thêm phiền muộn, từ hôm qua đến giờ, tiểu chủ nhà nàng ngay cả kinh Phật cũng không chép.
Đứa bé này đến quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nên ứng đối chuyện tiếp theo như thế nào: "Hôm nay Lục Chiêu nghi hẳn sẽ bẩm việc ta có thai với Hoàng hậu, nàng ta có tâm tư gì, lòng ta cũng có chút phỏng đoán, ôi..."
Sau khi xác định mình có thai, Lục Chiêu nghi đã nhắc tới Hi Tu nghi rất nhiều lần trước mặt nàng, nàng lại không phải là kẻ ngốc, sao không biết được Lục Chiêu nghi có ý tưởng gì.
Tịch Vân là người hầu hạ bên cạnh, sao lại không nghe ra ý của Lục Chiêu nghi: "Tiểu chủ, thật ra người không cần để ý tới Lục Chiêu nghi, tâm tư của nàng ta thì nàng ta biết, trong lòng chúng ta cũng rõ." Lời trong lời ngoài của Lục Chiêu nghi luôn nhắc tới Hi Tu nghi, các nàng còn có gì không rõ chứ.
Phùng Yên Nhiên lại thở dài một cái, khẽ gật đầu: "Hiện ta ta chỉ có thể cất thông minh giả hồ đồ, suy nghĩ của bọn họ cũng chỉ suy nghĩ của họ, còn nghĩ ta sẽ làm gì, vậy phải để cho họ thất vọng rồi." Hi Tu nghi có tình có ơn với nàng, nàng dù có lỗi với đứa bé trong bụng, cũng sẽ không làm trái lương tâm, làm ra chuyện không có tính người, nếu không nàng và Tiền Lạc Tích kia có gì khác nhau đâu.
"Tiểu chủ nghĩ như vậy là tốt ạ," Tịch Vân mỉm cười, trong cung này người có tâm quá nhiều, luôn muốn không tốn sức mà mượn đao giết người. Thẩm Ngọc Quân của cung Chiêu Dương là người cẩn thận, người ngoài muốn làm gì chỉ sợ không có cơ hội, có thể đến gần cung Chiêu Dương cũng chỉ có tiểu chủ nhà nàng. Hiện tại chủ tử nhà nàng có thai, có thể sẽ bắt đầu ra sức châm ngòi.
Phùng Yên Nhiên đưa tay vuốt bụng mình, trong lòng thầm nghĩ: "Ta không có bản lĩnh gì, có thể giữ được con, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, nếu không giữ nổi con, con cũng đừng hận ta, đến lúc đó ta sẽ đi cùng con, được không?"
"Tiểu chủ, người dùng chút đồ ăn sáng đi ạ," Tịch Vân lấy thức ăn trong hộp ra.
Phùng Yên Nhiên gật đầu: "Ừ, sau khi dùng xong bữa sáng, ngươi theo ta đến Chiêu Dương cung một chuyến."
...
Sáng sớm Thẩm Ngọc Quân đã nghe mấy lời chua ngoa, cuối cùng cũng đợi được đến lúc thỉnh an kết thúc, nàng cũng không nán lại mà lập tức trở về cung Chiêu Dương.
Vừa mới trở lại cung Chiêu Dương, Thu Cúc liền bưng một cái mâm vào: "Nương nương, nô tỳ hầm canh trân châu tuyết ngư, người dùng một chén trước đã." Nói đến cái thai này của nương nương nhà các nàng đúng là đỡ lo, cái gì cũng ăn được, nhưng thích ăn nhất vẫn là cá tôm.
"Ta đang nghĩ tới món này đó," hai mắt Thẩm Ngọc Quân nhìn chằm chằm vào cái mâm trong tay Thu Cúc, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã cảm thấy thật sự đói bụng, nàng sẽ không giống như Hoàng thượng nói, mang thai một bảo nhi tham ăn đó chứ?
"Nương nương, trong lòng người không để ý chút nào sao?" Trúc Vân không nhịn được nói: "Trước đây Lục Chiêu nghi trông rất hòa thuận, không ngờ sáng nay lại nhảy nhót đến vui thích như vậy."
"Sao vậy?" Thu Cúc thấy Trúc Vân cau mày, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sáng nay có chuyện gì mới lạ à?"
Trúc Vũ liếc Trúc Vân một cái, rồi quay đầu nói với Thu Cúc: "Ngươi mặc kệ nàng đi, nàng chính là cái bấc đèn, khẩy một cái là cháy. Phùng Tần tiểu chủ có tin vui."
Thu Cúc vốn là người thông minh, kết hợp với lời nói trước của Trúc Vân, còn có gì không hiểu: "Phùng Tần tiểu chủ có thai, Lục Chiêu nghi kia muốn nhảy nhót, dù sao dưới gối nàng ta chỉ có Đại Công chúa, nếu như Phùng Tần tiểu chủ sinh con, phân vị không đủ, đến lúc dó không phải nàng ta có nhiều thêm một đưa con ư."
"Nàng ta tự nghĩ mà thôi," Thẩm Ngọc Quân đã ăn canh cá: "Các ngươi nhìn tốt lắm, từ trước đến nay Lục Chiêu nghi không phải là một chủ nhân an phận, lẽ nào các ngươi đã quên gia yến trung thu năm ngoái sao?" Nhưng nàng nhớ rất rõ, vị kia bất ngờ hạ một cái đinh cho nàng, phải nói là hạ rất cao minh.
"Vậy nương nương, sau này chúng ta có nên quan sát Lưu Vân cung một chút không?" Thật ra Trúc Vân muốn nói là, có nên đề phòng Phùng Tần một chút hay không? Dù sao lòng người cách một cái bụng, không ai có thể đảm bảo Phùng Tần không có suy nghĩ đen tối gì.
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì dừng một lát, sau đó lại tiếp tục ă canh cá: "Đợi lát nữa lại nói, bổn cung đoán chút nữa Phùng Tần sẽ đến, chờ sau khi bổn cung gặp nàng mới quyết định." Hiện tại nàng còn chưa gặp Phùng Yên Nhiên, ra quyết định khó tránh có hơi sớm. Nhưng lòng đề phòng người không thể không có, có một người như Lục Chiêu nghi ở bên trong khuyến khích, nàng đề phòng một chút luôn tốt hơn.
"Nô tỳ nghĩ, hiện tại chủ yếu là chúng ta phải bảo vệ tốt Chiêu Dương cung, để ngừa có người đục nước béo cò," Trúc Vũ nói: "Hiện tại trong cung bụng của Dương Thục nghi đã hơn bảy tháng, những người đó vốn còn có thể kiên nhẫn được, bây giờ e là cũng đều muốn náo loạn lên, so với tốn nhiều tâm tư để quản nhiều như vậy, còn không bằng chúng ta nên toàn tâm toàn ý bảo vệ tốt cung của mình."
Thẩm Ngọc Quân khẽ gật đầu: "Bổn cung cũng nghĩ vậy," quan trọng là Hoàng thượng nói Lệ Phi sẽ không tới trừng trị nàng nữa, vậy nàng đã an tâm rồi. Hiện giờ Lệ Phi không xuống giường được, đứa bé của Dương thị là một biến số, nàng không cần phải gia nhập vào đó nữa, để tùy bọn họ đấu nhau đi.
"Vậy mấy ngày tới chúng ta dùng chút thời gian vuốt lại Chiêu Dương cung lần nữa," Trúc Vũ cũng không phải kẻ ngốc, nặng nhẹ nàng vẫn phân biệt được, hiện nay những chuyện khác đều là thứ yếu, chủ tử nhà nàng và tiểu chủ tử mới là quan trọng nhất: "Sau này nương nương đi thỉnh an, vẫn nên để nô tỳ và Trúc Vũ đi theo."
Mấy người nhìn nhau rồi gật đầu.
...
Liên Nguyệt các, bụng của Dương Thư Hoa đã rất lớn, hiện giờ nàng ta cũng không thích nhúc nhích, mỗi ngày cơ bản là đều ở trong phòng. Hôm nay sau khi từ Ngự Thiện phòng về, Lục Khỏa bẩm lại những chuyện nàng nghe được cho tiểu chủ nhà mình.
"Ha ha..., ngươi nói là Phùng Tần có tin vui," Dương Thư Hoa có chút hả hê nói: "Vậy Thẩm thị phải vui mừng, Phùng Tần là tỷ muội tốt của nàng ta mà." Cũng không biết Thẩm thị có thật sự giống như những gì nàng hiện lên mặt không, chuyện không liên quan đến mình thì sẽ treo thật cao?
"Hiện tại mọi ánh mắt trong cung đều nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương cung và Lưu Vân cung," Lục Khỏa nghĩ có thể Hi Tu nghi khiến mọi người phải thất vọng rồi, Hi Tu nghi là người rất thông minh, lại có thủ đoạn, sau khi có thai cũng không bị thất sủng, Hoàng thượng cứ cách hai ba ngày lại đến cung Chiêu Dương ngồi một lát, thỉnh thoảng còn có thể nghỉ lại đó. Hi Tu nghi có sủng ái lại có con, sẽ không đi làm những chuyện dư thừa, tự ép mình vào đường cùng.
Dương Thư Hoa đưa hai tay vỗ về cái bụng nhô cao, mắt tràn đầy trào phúng: "Nàng ta luôn tự cho là thanh cao, lần này ta xem nàng ta còn ngồi yên thế nào, bị tỷ muội tốt của mình vả mặt, mùi vị đó không biết nàng ta có chịu nổi không?"
Lục Khỏa hơi nhíu mày: "Tiểu chủ, người nên dùng bữa sáng rồi."
"Ừ, hôm nay tiểu chủ ta tâm trạng tốt, lát nữa người cùng bổn tiểu chủ ra ngoài một chút," Dương Thư Hoa muốn đến cung Chiêu Dương ngồi một lát, có đều nàng ta biết mình không vào được, vậy cũng không sao, không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nàng ta.
Lúc Phùng Yên Nhiên đến cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân đang đi dạo trong vườn, từ xa đã thấy Tiểu Đặng Tử chạy tới, nàng liền biết Phùng Yên Nhiên đến: "Ngươi không cần đến đây, mời Phùng Tần vào đi."
Tiểu Đặng Tử sửng sốt, sau lại nhanh chóng xoay người đi mời người.
Thẩm Ngọc Quân thấy Tiểu Đặng Tử đi, cũng chuẩn bị trở về phòng.
Phùng Yên Nhiên đi vào nội điện, vẫn quy quy củ củ như thường ngày mà thỉnh an Thẩm Ngọc Quân: "Tần thiếp thỉnh an Hi Tu nghi, nương nương cát tường."
Thẩm Ngọc Quân khẽ cười nói: "Muội mau đứng lên đi, qua đây ngồi xuống, ta đang chờ muội đó."
"Tỷ tỷ biết muội muốn đến?" Sau khi đứng dậy, Phùng Yên Nhiên ngồi trên tháp, bên tay phải của Thẩm Ngọc Quân.
Thẩm Ngọc Quân nhìn nàng, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Trong cung náo nhiệt thành như vậy, muội còn có thể ngồi yên sao?"
Phùng Yên Nhiên khẽ thở dài một cái, từ khi biết mình có con, nàng cũng không biết đã thở dài bao nhiêu lần, thở dài vì đứa bé này, cũng là vì nàng: "Đứa nhỏ này đến quá đột ngột, muội cũng không biết nên ứng phó như thế nào."
Thẩm Ngọc Quân biết Phùng Yên Nhiên nghĩ gì: "Cho dù thế nào, nếu nó đã đến, vậy muội phải cố gắng sinh nó ra, ta cũng nói cho muội biết, có một số ý tưởng tốt nhất là muội không nên có."
Phùng Yên Nhiên nghe vậy trong lòng rất chua xót: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội không phải là Liễu Thục dung, cũng không phải là Tiền Lạc Tích, muội sẽ cố gắng hết sức để sinh nó ra, nếu như cuối cùng vẫn sinh..."
"Nói cái gì vậy?" Thẩm Ngọc Quân trừng mắt liếc nàng: "Nào có kiểu nói xúi quẩy như vậy, hai mẫu tử muội nhất định đều bình an."
"Vâng," Phùng Yên Nhiên cúi đầu, hốc mắt ướt đẫm, không dám nhìn Thẩm Ngọc Quân. Nàng là người vô dụng, nàng nghĩ chỉ cần khi còn sống nàng không làm chuyện gì có lỗi với Hi Tu nghi, vậy ngày nào đó nếu nàng không còn nữa, Hi Tu nghĩ cũng sẽ vì nàng an phận mà chăm sóc con của nàng một chút, đây là lòng riêng của nàng.
"Thời gian kế tiếp, trong cung phỏng chừng sẽ không yên ổn, muội không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, cứ ở trong cung của mình," Thẩm Ngọc Quân vì tình bạn của hai người, nên nhắc nhở vẫn sẽ mở miệng nhắc nhở, nhưng nghe hay không thì không phải chuyện của nàng, vả lại có một số lời nàng cũng không tiện nói nhiều.
Phùng Yên Nhiên biết Thẩm Ngọc Quân nói về điều gì, nàng có tin vui, người nhìn chằm chằm vào cung Chiêu Dương càng nhiều hơn, hơn nữa cái bụng của vị ở Liên Nguyệt các kia đã lớn: "Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội sẽ ghi nhớ."
"Bản thân muội nhất định phải cẩn thận," Thẩm Ngọc Quân biết trong lòng nàng ấy đã hiểu rõ, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Phùng Yên Nhiên nghĩ đến chuyện mấy ngày này, không nhịn được muốn nói với Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, Lục Chiêu nghi này, tỷ phải đề phòng một chút."
"Sao vậy?" Thẩm Ngọc Quân biết Lục Chiêu nghi đã bắt đầu không yên phận, nhưng Phùng Yên Nhiên đã nhắc với nàng, nàng cũng khá tò mò.
Phùng Yên Nhiên cười cười tự giễu: "Trong bụng muội có một cái, Lục Chiêu nghi đã bắt đầu trông chờ, hôm qua muội mới biết trong cung mình có người của nàng ta. Muội một tháng không thay giặt, nàng ta lập tức dẫn thái y đến cửa. Ngày hôm qua nàng ta lại cho Thanh Y đưa không ít thứ qua. Trước đây khi muội thỉnh an hàng ngày, nàng ta lời trong lời ngoài đều là tỷ được sủng ái, chiều hôm qua và sáng hôm nay, lời nói thêm nội dung mới, biến thành tỷ cũng có con, còn được sủng ái," khi nói Phùng Yên Nhiên còn cười theo.
Thẩm Ngọc Quân hừ cười một tiếng: "Hình như từ trước đến nay ta không chọc vào nàng ta, nàng ta nhớ thương ta như vậy làm gì? Nhưng cũng không lạ gì, sáng nay lúc thỉnh an Hoàng hậu ta đã nhìn ra, bọn họ đều muốn xem trò cười của chúng ta."
Phùng Yên Nhiên lại thở dài một hơi: "Mấy ngày nay muội luôn nghĩ đến chuyện này, Lục Chiêu nghi có lẽ vừa muốn con của muội, lại vừa muốn mạng của muội và tỷ..." Mắt Phùng Yên Nhiên nhìn thoáng qua bụng của Thẩm Ngọc Quân, ý rất rõ ràng: "Lòng của nàng ta cũng không nhỏ."
Thẩm Ngọc Quân cười khẩy: "Lòng nàng ta nếu như nhỏ, vậy nàng ta nên học chút tùy ý của Đức phi nương nương. Nàng ta được voi đòi tiên như vậy, không biết có bản lĩnh kia hay không, đừng để đến cuối cùng mất nhiều hơn được mới tốt."
Sau khi Phùng Yên Nhiên và Thẩm Ngọc Quân thông hiểu nhau, nàng ngồi thêm một lúc nữa mới quay về. Nào ngờ mới ra cửa cung Chiêu Dương đã gặp Dương Thục Nghi mang cái bụng lớn, nàng đương nhiên là dựa theo cung quy tiến lên vài bước thỉnh an Dương Thục nghi: "Tần thiếp thỉnh an Dương Thục nghi, Dương Thục nghi cát tường."
Mỗi khi có người thỉnh an mình, Dương Thư Hoa vô cùng thoải mái, hôm nay đương nhiên là không cần phải nói: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Dương Thục Nghi," sau khi đứng dậy, Phùng Yên Nhiên lập tức nhường đường cho Dương Thư Hoa.
Đường đã nhường, nhưng Dương Thư Hoa lại không định rời khỏi: " Phùng Tần là đến thỉnh an Hi Tu nghi à, Hi Tu nghi có khỏe không?"
"Hi Tu nghi khỏe ạ," Dương Thư Hoa không đi, Hi Tu nghi cũng không tiện xoay người rời khỏi, chỉ có thể ứng phó.
"Cũng phải," Dương Thư Hoa nhìn Phùng Yên Nhiên cười có chút sâu xa: "Cùng với tỷ muội tốt trước sau có thai, chuyện tốt như vậy, nàng hẳn là vui vẻ."
Phùng Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Thư Hoa: "Bụng của Dương Thục nghi đã hơn bảy tháng, sắp tám tháng rồi ạ?"
Dương Thư Hoa vừa nghe đến đây, cũng có chút đắc ý, phi tần trong cung liên tiếp mang thai, nhưng có thể sinh ra không được mấy người, Dương thị nàng chính là có bản lĩnh này: "Đứng là gần tám tháng," nói xong đưa tay vuốt bụng: "Ngươi cũng không cần ao ước, không phải ngươi cũng có sao?"
Phùng Yên Nhiên nhìn dáng vẻ này của nàng ta, trên mặt cũng treo nụ cười lên: "Vậy Dương Thục nghi vẫn nên trở về Liên Nguyệt các để chuẩn bị thật tốt, tần tiếp nghe nói nữ nhân sinh con là đến quỷ môn quan, vượt qua được thì chính là phúc khí, không vượt qua được, ôi... Vậy coi như đáng thương," khi nói nàng còn mang vẻ mặt đồng tình tiếc rẻ nhìn Dương Thư Hoa.
"Ngươi xằng bậy, ngươi dám nguyền rủa con của ta và Hoàng thượng!" Dương Thư Hoa cũng sợ, nhất là khi kỳ lâm bồn ngày càng gần, nàng lại càng sợ.
Phùng Yên Nhiên nhìn nàng ta, vẻ mặt như có chút ấm ức: "Dương Thục nghi hiểu lầm tần thiếp rồi, nguy hiểm lúc nữ nhân sinh con ai cũng biết, tần thiếp còn tận mắt thấy lúc cửu mẫu của tần thiếp sinh biểu đệ, đau khoảng ba ngày ba đêm..."
"Ngươi đừng nói nữa," Dương Thư Hoa trừng hai mắt, ngắt lời Phùng Yên Nhiên: "Ngươi đừng nói nữa."
"Dương Thục nghi sao vậy, tần thiếp thấy hình như ngài rất sợ?" Phùng Yên Nhiên vô cùng quan tâm hỏi han.
"Xin Phùng Tần tiểu chủ nói năng cẩn thận," Lục Khỏa vốn biết tiểu chủ nhà nàng càng đến gần ngày sinh thì càng sợ, bây giờ lại nghe Phùng Tần nói, e là thời gian tới sẽ không được yên tĩnh rồi.
Phùng Yên Nhiên nhìn dáng vẻ của Dương Thư Hoa, cũng không có ý định hù dọa nàng ta nữa: "Tần thiếp nói đều là thật, nhưng hình như lời thật đều là lời không thể nói, vậy Dương Thục nghi cứ coi như tần thiếp chưa từng nói gì đi."
Dương Thư Hoa sao có thể xem như nàng chưa nói gì được, nàng ta sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Chúng ta đi," nói xong dưới sự nâng đỡ của Lục Khỏa mà rời đi, không thèm liếc nhìn chủ tớ Phùng Yên Nhiên.
Phùng Yên Nhiên nhìn chân nàng ta nhũn ra, khóe miệng nhếch lên một cái: "Nhớ ăn không nhớ đánh, hy vọng nàng ta có thể nhớ lâu một chút."
"Tiểu chủ không cần để ý đến nàng ta, nàng ta chính là không nhìn ra người tốt," Tịch Vân nói: "Chúng ta cũng về thôi."
"Ừ," Phùng Yên Nhiên nhìn của cung Chiêu Dương một lát, sau này sẽ có một khoảng thời gian nàng không thể đến, nàng đã gây thêm rất nhiều phiền phức cho Hi Tu nghi, lần này vì chuyện của nàng, chắc là trong cung có không ít người chê cười Hi Tu nghi, chờ xem chuyện cười của nàng.
Hiện giờ nàng cũng có con, thật ra những lời nàng nói với Dương Thư Hoa vừa rồi đều là thật, nàng cũng sợ, sợ con của nàng sẽ lẻ loi một mình, cho nên những người đó đã xem nhẹ nàng, nàng không chỉ không hại Hi Tu nghi mà ngược lại nàng hy vọng Hi Tu nghi càng ngày càng tốt, nhưng vậy dù là ngày nào đó nàng bất hạnh không còn, vậy ít ra con của nàng còn có chỗ dựa. Phùng Yên Nhiên nàng không ngốc, sẽ không chặt đứt đường lui của chính mình.
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế dựa lưng vào cửa điện, cúi đầu nhìn ám tử đang quỳ: "Ngươi nói Thái hậu muốn gặp trẫm?"
"Vâng, đây là tin tức Diệp Quý tần đưa tới."
"Tình hình ngọc bội Thanh Long sao rồi?" Cảnh đế nghĩ một lát rồi hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa có gì, nhưng gần đây có một số Thanh Long vệ đang tụ tập về kinh thành."
Cảnh đề nghe xong thì cười: "Vào lúc Thanh Long vệ tụ tập về kinh thành, Thái hậu muốn gặp trẫm, xem ra có người đang chờ trẫm rồi."
"Hoàng thượng cần phải quét sạch Thanh Long vệ," ám vệ cảm thấy trước khi chưa tìm được ngọc bội Thanh Long, Thanh Long vệ chính là tai họa ngầm, tất nhiên có thể ít đi một người thì hay một người.
"Quét sạch," Cảnh đế không chút do dự: "Thanh Long vệ đã thoát khỏi kiểm soát quá lâu, trẫm không cần, nhưng cũng không cho phép bọn chúng tồn tại. Chỉ cần xác định thân phận, hữu dụng thì giữ lại, vô dụng thì dọn sạch. Còn chỗ của Thái hậu, ngươi đi nói với Diệp Quý tần, thời gian tới trẫm sẽ đến núi Từ Vân."
"Vâng," nói xong, người đã không thấy tăm hơi.
Lộ công công thấy ám vệ đã đi, mới từ một góc phòng từ từ đi ra: "Hoàng thượng, Phùng Tần đi gặp Hi Tu nghi, nhưng xem ra nàng ấy muốn dựa vào Hi Tu nghi, ngoài ra nàng còn nói chút chuyện liên quan đến sinh con, dọa Dương Thục nghi," dọa rất hay, không có chuyện gì thì không thể yên ổn đợi ở trong phòng, nghỉ ngơi cho tốt sao, nhất định phải ra ngoài gây chuyện, bị người ta dọa cho.
"Coi như an phận, không nghe Lục Thị khích bác, lấy cung dư đồ(*) ra đây," Cảnh đế ngồi vào ghế rồng.
(*) Địa đồ hoàng cung.
Lộ công công vội vàng cầm cung dư đồ tới, bày lên trên ngự án.
"Đem Hành Vân các cho nàng ấy, để nàng ấy dọn vào," Cảnh đế vòng một vòng lên cung dư đồ: "Còn phân vị, tấn đến Thục nghi đi. Cũng đến lúc khiếm đám nữ nhân hậu cung kia biết, đối với người an phận trẫm luôn có thêm vài phần hậu đãi."
Lộ công công cúi đầu, trộm liếc mắt một cái, ước chừng Hoàng thượng phải thất vọng rồi, đám nữ nhân hậu cung kia e là không đoán ra được dụng ý của Hoàng thượng, dù sao trong lòng bọn họ có mong muốn cao hơn.