Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 167: Làm người đừng nên tham quá




Trong một hẻm núi hình chữ V ngược, tình cảnh rất hỗn loạn, mà kẻ đầu têu gây ra tình cảnh này - kẻ điều khiển nước bậc bốn Tần Nhược - chỉ cần dùng một phép Nổ Băng là đã có thể khiến cả một đám người đang lợi dụng cơ hội con Kim Cương Tuyết chạy ra ngoài để thu thập dược liệu phải chạy giữ mạng, đồng thời tự thân cũng rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm!
Bốn con khổng lồ tuyết - quái vật cấp 45 - cùng lúc chạy về bảo vệ dược liệu cạnh núi băng. Sau khi chúng đồ sát mất mấy người chơi thu thập dược liệu thất bại, những người còn lại đều chạy đi thật xa, không dám lại gần thêm nữa.
Những con quái vật hạng trung trong bậc bốn này, lực phòng ngự và tấn công đều khá kinh người, nhất định phải sử dụng cả một trung đội mười người, bỏ ra nửa phút mới hạ được.
Nhưng lúc này, mấy chục tên người chơi hiếm hoi có khả năng chiến đấu thì lại đang bị con Kim Cương Tuyết đè ép cả, không những bị nó truy sát giết mất mười mấy người, mà lòng tin còn triệt để tan nát nữa.
Họ đều có một nhận thức giống nhau, đó là cho dù toàn bộ người chơi ở đây cùng liên kết lại, cũng chẳng đủ để nhét kẽ răng cho con Kim Cương Tuyết nữa là, thành ra cũng không có khả năng đoàn kết được. Thậm chí bởi vì Tần Nhược ác ý tấn công tập thể, một số đội có người bị ngắt ngang kỹ năng thu thập lập tức giận dữ kéo đám mãng xà băng và vượn tuyết từ xa đến, khiến cho các đội khác cũng phải bắt đầu nghĩ tới đường lui - cuối cùng, vì tránh cho đám mãng xà băng và vượn tuyết kia không bạo động như vừa rồi, họ đành vừa mắng chửi lại vừa lùi ra khỏi hẻm núi, chờ qua cơn bĩ cực này đã...
Lúc này, ngược lại, chẳng có ai đi để ý đến kẻ gây chuyện nữa.
Đương nhiên, có kết quả thế này, thuật Hóa Nước cũng không thể không có công được - nó khiến những người ở xa không thể phát hiện ra sự tồn tại của Tần Nhược.
Thậm chí có rất nhiều người cho rằng tên Tần Nhược chết tiệt kia hoặc là đã rời khỏi đây từ sớm, hoặc là đã chết vì bị ai đó phản kích, hay quái vật giết mất rồi. Trong đó, giả thiết thứ hai và ba có khả năng nhiều hơn.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên không ai biết được rằng, Tần Nhược tuy bị bốn con khổng lồ tuyết đuổi theo, nhưng vẫn không kiêng nể gì, dẫn chúng chạy về phía đám người chơi đang chạy đến cạnh núi băng...
Dù sao thì từ sau khi bước ra khỏi hòn đảo băng kia, trong lòng Tần Nhược đã không còn bất cứ kiêng kị nào với đám mãng xà băng và vượn tuyết nữa cả - chỉ cần hắn khởi động thuật Hóa Nước là có thể thoát được tầm mắt của chúng, không sợ bị phát hiện.
Cho nên khi nhìn thấy có người đang dụ mãng xà băng và vượn tuyết chạy qua, hắn tức thì dẫn theo bốn con “đồ đệ” chạy tới liền...
Đáng thương cho những người chơi kia, đang định dẫn mấy con mãng xà băng đi đối phó với đám đạo tặc đã khởi động thuật Ẩn Thân, nào ngờ vừa mới chạy đến một nửa thì đã thấy có bốn con khổng lồ tuyết nện bước thình thình chạy đến, bèn hãi đến toát cả mồ hôi lạnh, thế là theo phản xạ muốn quay đầu lại...
Đáng tiếc, họ hiển nhiên đã quên mất rằng phía sau họ còn mấy cái miệng to đùng của đám mãng xà băng đang chờ nữa...
Tần Nhược nhanh chóng tách khỏi đám người này, để mặc họ bị đám mãng xà băng và vượn tuyết cuốn lấy. Sau khi mấy người này bị bốn con khổng lồ tuyết tiễn về Tây Thiên, đám mãng xà băng và vượn tuyết đều nhao nhao quay đầu đuổi theo những người chơi ở hướng khác.
Thật vừa khéo!
Bọn chúng đi rồi, khu vực bên trái tạm thời có một khoảng trống thật lớn, mà đám người chơi cũng đã chạy cả, cạnh núi băng và khoảng bên trái này không còn ai nữa. Sau khi dùng cảm giác nguyên tố nước xác định chung quanh không còn bất cứ tên đạo tặc nào rồi, Tần Nhược lập tức quyết định ngay...
Chính là lúc này đây!
Tần Nhược tức khắc dừng chân, sau đó xoay người lại đối mặt với bốn con khổng lồ tuyết phía sau, cây gậy Bão Tuyết nhanh chóng múa, một bức tường nước trong suốt nhanh chóng xuất hiện cách hắn 30 mét.
Bốn con khổng lồ tuyết cùng sợ hãi dừng lại! Thân hình đồ sộ oai phong của chúng đứng trước bức tường ấy trở nên buồn cười vô cùng, vì chúng đang nhao nhao tách ra, định đi vòng qua nó...
Nhìn thấy đám khổng lồ này quả nhiên xuất hiện phản ứng sợ nước, Tần Nhược cười thầm trong lòng, sau đó nhanh chóng bước về phía trước hai bước, đưa chúng vào phạm vi tấn công, tay hắn cũng không chậm, nhanh chóng từ tường nước lấy ra vài quả cầu...
“Phụp! Phụp! Phụp!”
Đám khổng lồ tuyết phản ứng không kịp, lập tức trúng đòn ngay, thân thể chúng bắt đầu tan chảy, chúng kêu lên phẫn nộ. Trong đó có một con định tấn công, nào ngờ chợt phát hiện có mấy bức tường nước đang lao qua!
“Grào!!!”
Tựa như một con chuột nhìn thấy mèo vậy, chúng không còn muốn tấn công tên thợ nguyên tố đang ngưng tụ phép thuật đằng kia nữa, mà quay đầu chạy ngay. Nhất thời, Tần Nhược càng to gan hơn, một mặt thì khống chế bốn bức tường nước đuổi theo chúng nó, một mặt thì lại liên tục rút những quả cầu nước từ các bức tường ra, bắn vào người chúng.
Đám khổng lồ liên tục trúng đòn, chúng phẫn nộ rống lên liên tục, nhưng thân thể của chúng lại không chịu nổi sự ăn mòn không ngừng của nguyên tố nước, bởi vậy rất nhanh, thân thể đồ sộ của chúng đã bị tàn phá đến không còn trông ra hình dạng gì, cứ thế cùng ngã xuống dưới thủ đoạn gần như “vô sỉ” của Tần Nhược.
Về phần Tần Nhược thì chưa đến 10 giây đã tiêu diệt 4 con khổng lồ tuyết cấp 45, lại còn không cần phải giải trừ trạng thái nguyên tố nước nữa, khỏi phải nói hắn sảng khoái biết bao nhiêu rồi!
Có điều mặc dù hưng phấn, Tần Nhược vẫn không quên đám dược liệu cấp cao ở bên cạnh núi băng - mặt khác, đám mãng xà băng lúc trước họ giết chỉ còn chưa đầy 1 phút là nảy mới rồi, nếu không tranh thủ thời gian hái thuốc thì sẽ không kịp nữa.
Tức thì, hắn chẳng thèm để ý đến những thứ mà bốn con khổng lồ tuyết rớt ra, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía núi băng, lợi dụng cảm giác nguyên tố nước nhanh chóng tìm đám dược liệu ở trong các góc, bất kể mình có biết chúng tên gì hay không...
Vành ngoài núi băng đơn thuần do những khối băng hỗn loạn tạo thành, phức tạp vô cùng, mà các dược liệu thì phần lớn kẹt ở trong các kẽ, ngách, khiến người ta rất khó để phát hiện ra chúng nếu chỉ nhìn thoáng qua, đồng thời cũng không có khả năng từ trong đám ấy chọn ra được loại có cấp bậc cao nhất. Nhưng Tần Nhược thì khác, hắn có cảm giác nguyên tố nước, cho nên giống như một chiếc máy quét đủ mọi hướng vậy, cho dù có cây dược liệu nào đó ở nơi gai góc đến mấy, cũng trốn không thoát được.
Chỉ tốn mấy giây, Tần Nhược đã phát hiện được 6 cây sen tuyết và 7, 8 cây dây leo tuyết, còn có một số lượng lớn lan tuyết nữa, đến hơn 20 cây. Có điều lan tuyết thì rẻ tiền, cũng chỉ mấy chục đồng vàng một cây, có cộng hết lại cũng chẳng đáng tiền bằng một cây sen tuyết.
Nhưng thứ Tần Nhược nhắm đến lại không vẻn vẹn chỉ là một cây sen tuyết giá 1.200 đồng vàng...
Hắn chạy vội tới, ngồi xổm phía trước một tảng băng, đưa tay gạt đi lớp băng mỏng bên ngoài, lộ ra một cây dược liệu màu lam thâm thúy, nhè nhẹ tỏa hương.
Quả nhiên là có cúc băng xanh thẫm!
Dược liệu hạng bốn!
Tần Nhược kích động, nhưng sau đó lập tức hít vào một hơi, rồi sử dụng thuật Thu Thập. Một quầng sáng màu tím xuất hiện, bao bọc lấy cây hoa này.
Muốn thu thập dược liệu hạng bốn, cho dù là có thuật Thu Thập cấp đỉnh đi nữa thì ít nhất cũng phải tốn 15 giây, mà trong khoảng thời gian này, người sử dụng không thể sử dụng bất cứ phép thuật nào khác, ngay cả phép thuật phòng ngự, đồng thời cũng không thể để chịu bất cứ sự quấy rầy nào, nếu không công sức từ đầu đến lúc đó sẽ hỏng hết.
Lần đầu tiên Tần Nhược thu thập dược liệu hạng bốn là ở trong hang của lũ rết lưng đen, là quả quỳnh tím, cho dù khi đó hắn đã tính toán đầy đủ thời gian quái vật nảy mới và hướng đi của chúng rồi, nhưng quá trình vẫn khiến hắn phải toát hết mồ hôi hột!
Lần này, tình hình càng nguy hiểm, càng diệu kỳ hơn.
Con Kim Cương Tuyết mặc dù đã đuổi theo người chơi ra ngoài hẻm núi, nhưng đám người chơi ấy chẳng còn bao nhiêu nữa, lại thêm có sự giáp công của đám mãng xà băng, vượn tuyết ngoài kia, họ không thể nào chạy thoát nổi, trong khi đó với tốc độ của con Kim Cương Tuyết, chưa biết chừng nó có thể quay trở lại đây chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn...
Mà lúc này, vị trí của Tần Nhược là ở phía sau núi băng, tầm mắt bị chắn, không thể nào phát hiện được nếu con Kim Cương Tuyết trở về, cũng càng không có khả năng gián đoạn thuật Thu Thập để trở về nữa.
Cho nên, hắn chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, cầu cho đám người chơi kia có thể phát huy được tinh thần của lũ gián bất tử, tranh thủ cho hắn được nhiều thời gian hơn - đương nhiên, nếu những người ngoài kia mà biết được suy nghĩ này của Tần Nhược thì phỏng chừng ai cũng đều mong mình chết cho mau, để con Kim Cương Tuyết mau trở về ấy chứ...
15 giây trôi qua!
Suốt 15 giây, trái tim Tần Nhược như muốn lọt ra khỏi cổ họng, cuối cùng cây cúc băng lam thẫm này cũng bị hắn đào khỏi khối băng một cách nguyên vẹn, mùi hương nó tỏa ra khiến tinh thần Tần Nhược phấn chấn, sau đó mặc kệ đám sen tuyết bên cạnh, vội vàng móc sách về thành ra chạy trốn - mặc dù hắn rất muốn đào đi toàn bộ số dược liệu này đấy, nhưng hắn biết rất rõ, làm người thì có thể tham, nhưng không nên tham quá!
Được cây cúc băng lam thẫm trị giá cả chục ngàn đồng vàng này đã là chuyện may mắn lắm rồi, đừng có vì một, hai ngàn đồng vàng nữa mà mất cả chì lẫn chài...
Trận pháp hình ngôi sao sáu cánh vừa mới nổi lên, một tiếng gào phẫn nộ cùng những tiếng bước chân trầm trọng đã chợt vang đến!
“Grào!!!”
Con Kim Cương Tuyết đã chậm một bước! Nếu vừa rồi Tần Nhược có dù chỉ là một giây chần chờ thôi, nói không chừng nó đã kéo hắn vào trong trạng thái chiến đấu mất rồi...
Khi trở lại thị trấn Savis, Tần Nhược toát hết mồ hôi lạnh!
Nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa đã bị con Kim Cương Tuyết lưu lại, có khả năng chết đi và rớt xuống một món trang bị, trong lòng hắn không kiềm được trở nên lạnh toát: trên người hắn hiện đang có ba món trang bị màu cam, bất cứ món nào rớt xuống cũng có thể khiến hắn khóc đến chết cả.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh được, Tần Nhược bèn đi về phía ba người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu đang chờ hắn bên cạnh trận pháp dịch chuyển, có điều phía sau họ lại còn có mấy người nữa - những “người” quen gặp được trong vùng đất tuyết.
Tần Nhược nhướng mày lên, thấy đối phương sát khí đằng đằng vây lấy, bèn không chờ họ mở miệng, quăng ra một câu lạnh như băng:
- Đừng dùng cái miệng, muốn báo thù thì đi ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.