Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 173: Khu Rừng Chết Im Ắng




Thành thật xin lỗi mọi người, thời gian qua mình cũng phải tăng ca, hầu như ngày nào cũng tăng, cho nên về được đến nhà xong là mệt quá nằm ngủ luôn.
Thời gian tới thì không dám nói trước.
Dưới sự truy hỏi của Hoa Hồng Lửa, Tần Nhược đem quá trình phân giải phép thuật bậc bốn thành các bước khống chế nguyên tố bậc một ra giảng giải cho mọi người. Hoa Hồng Lửa bản thân là một thợ nguyên tố, cho nên lập tức hiểu chi tiết trong đó ngay.
Có điều nói đến khả năng khống chế nguyên tố lửa thì Hoa Hồng Lửa vẫn còn chưa hiểu nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ là do sử dụng các phép thuật mà mình có nhiều lần nên quen tay mà thôi... Cô chỉ biết phép thuật nào dùng trong trường hợp nào sẽ có hiệu quả tốt nhất, chứ phần kỹ xảo điều khiển nguyên tố thì cô không tìm hiểu nhiều bằng Tần Nhược.
Cô thử điều khiển một ít nguyên tố lửa để ngưng tụ phép thuật: muốn chúng biến hóa cũng cần phải đến trên 6 giây chứ đừng nói chi đến các bước tiếp theo, cũng như đồng thời ngưng tụ hai đám nguyên tố lửa khác nhau nữa...
Sau khi luyện tập vài lần, Hoa Hồng Lửa lắc lắc đầu, uể oải thở dài:
- Sao tôi làm không được nhỉ? Tốc độ tổ hợp thậm chí còn chậm hơn tốc độ ngưng tụ phép thuật thông thường nữa là. Không, hình như là hơn gấp đôi luôn...
Đoạn, cô ngẩng đầu lên hỏi:
- Nhược Nhược anh mau nói thật cho tôi, có phải còn có phần quan trọng nào anh chưa nói đúng không?
Thấy Hoa Hồng Lửa lại ném phần khó khăn cho mình, Tần Nhược sờ sờ mũi cười, đáp:
- Đúng là còn phần còn chưa nói cho cô biết. Kỹ xảo điều khiển nguyên tố của cô vẫn mới chỉ mới bậc sơ cấp thôi, cùng một lúc sử dụng cả khả năng điều khiển sơ cấp lẫn trung cấp thì vẫn còn khó lắm... Bỏ chút thời gian thử nghiệm tổ hợp phép thuật bậc hai và bậc ba đi, đừng có chưa học bò đã lo học chạy.
- A?
Hoa Hồng Lửa hơi cảm thấy mất mát. Vốn cô thấy Tần Nhược chỉ dùng kỹ xảo điều khiển nguyên tố là đã ngưng tụ được hai phép thuật Gai Băng Xanh Thẫm, vừa không bị rơi vào thời gian làm lạnh lại vừa có thể một lúc xuất ra cả hai phép thuật, hiệu quả thật là kinh người, thế là nghĩ nếu có thể học được ngay thì chắc chắn năng lực lại có thể tăng thêm thật nhiều, lúc đánh boss cũng sẽ thoải mái hơn mà thôi. Nào ngờ...
Kỹ xảo điều khiển nguyên tố bậc một dường như còn khó nắm giữ hơn cả phép thuật bậc bốn nữa. Thật không biết tên Tần Nhược này làm sao mà luyện được khả năng như vậy đây!
Lúc này, Lan Tím đột nhiên mở miệng hỏi Tần Nhược:
- Tiểu Nhược, từ khi nắm giữ khả năng điều khiển nguyên tố bậc một đến khi thuần thục thì chú đã dùng bao nhiêu thời gian?
- Ừm... - Tần Nhược suy nghĩ một hồi:
- Để em nhớ lại. Khi đó vì để nắm bắt được từ bước ngưng tụ đến đóng băng, hình như em đã mất hết ba ngày, còn triệt để thuần thục thì một tuần. Nắm giữ kỹ xảo nổ băng cũng tổng cộng một tuần, tiếp tới là Mâu Băng thì gần nửa tháng mới được. Những thứ tiếp sau thì thoải mái hơn nhiều lắm...
Đoạn tường thuật này khiến tám người còn lại trong nhóm (trừ Vương Đạt ra) kinh hãi đến mức không biết phải nói gì:
- Không phải chứ, vì thuần thục kỹ xảo điều khiển nguyên tố bậc một mà anh... dùng đến một tháng thời gian sao? - Hoa Hồng Lửa vừa kinh hãi lại vừa kinh ngạc thốt. Rốt cuộc thì cô cũng đã biết được sự chênh lệch giữa cô và Tần Nhược rồi - bỏ hơn 1 tháng thời gian để nắm giữ, đến vài tháng để thuần thục, chẳng trách gì kỹ xảo điều khiển lại trâu bò đến như thế!
- Nhược Nhược, anh không phải là người chơi chuyên nghiệp, sao lại chú tâm vào mặt điều khiển nguyên tố như thế? Thẳng thắn nói với chúng tôi đi, có phải là được cao thủ siêu đẳng nào đó chỉ dạy không?
Vương Đạt đứng bên cạnh chợt nhịn không nổi, giơ tay lên:
- Tôi xin nói trước... Tôi không phải “cao thủ”.
Mấy người còn lại cùng lau mồ hôi. Làm như người ta bảo anh là cao thủ vậy.
Sau đó, chỉ thấy Vương Đạt nói tiếp:
- Chỉ là có một ngày nọ trong công ty đột nhiên Tần Nhược hỏi tôi một chuyện rằng phải làm thế nào để vừa có thể giết được quái vật, lại vừa có thể giữ được chất lượng da, lông của chúng trên 9 điểm.
Mọi người đều bị câu chuyện của gã hấp dẫn, ngay cả Tiểu Ác Ma vốn đã khá quen thuộc với gã cũng bày ra một bộ dạng thật hiền lành ngây thơ:
- Thế anh trả lời thế nào?
Vương Đạt cười, ra vẻ thần bí:
- Ha ha ha... Khi đó anh đang bận làm việc, cho nên chỉ tìm kiếm mấy bài về kỹ năng sinh hoạt và chất lượng của nguyên liệu cho hắn xem, kết quả là hắn như bị quỷ nhập vậy, bắt đầu điên cuồng rèn kỹ xảo điều khiển nguyên tố.
- Chỉ như vậy thôi?
Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím có chút mất mát hỏi.
Vương Đạt sững sờ gật đầu:
- Đúng đó.
- Ừm... Vậy vì sao anh Tần phải giữ gìn chất lượng da, lông của quái thú vậy? - Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím lại hỏi.
Vương Đạt chưa kịp nghĩ gì đã buột miệng nói:
- Bộ lông chất lượng cao bán ra được nhiều tiền hơn, chất lượng thấp thì không ai thèm, hoặc cũng chỉ có thể quẳng cho cửa hàng thôi, chứ không bán được.
Lúc này, ánh mắt nhìn Tần Nhược của mấy người còn lại đều có vẻ rất khác thường, chỉ có Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím là còn ngây ngô hỏi tiếp:
- Da, lông của quái vật nào? Bán ra để làm thứ gì? - Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím hiển nhiên cũng là dạng người chơi “một nửa được nuôi dưỡng”, không biết trong trò chơi này còn có nhiều người chuyên làm nghề thu thập da và lông của quái thú, lại càng không biết đến tác dụng của chúng.
Đợi đến khi Vua Miệng Rộng kể hết một cách đại khái về chuyện trước kia của Tần Nhược, đám người còn lại đều tỏ ra kinh ngạc lắm: mấy ngày trước, Tần Nhược vẫn còn chỉ là một tên gà con chuyên đánh quái vật bậc ba để kiếm tiền bán nguyên liệu sao?
- Nói dối.
- Tần đại ca một mình đánh boss cũng không thành vấn đề, còn cần phải thu thập nguyên liệu kiếm tiền sao? - Tiểu Yêu Tinh Trăng Tím và Hinh Thấm đều không tin một chút nào, đều cho rằng Vương Đạt đang chọc ghẹo các cô, mãi cho đến khi Tần Nhược chính miệng thừa nhận thì mới nửa tin nửa ngờ, nhưng đầu óc vẫn chưa phản ứng kịp. Các cô thực không thể nào ghép hình ảnh một tên thợ thu thập nguyên liệu bình thường và một Tần Nhược kỹ thuật kinh người với nhau được!
Có điều Tần Nhược cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian ở vấn đề này. Hắn cấp tốc dẫn đề tài trở về việc điều khiển nguyên tố lửa của Hoa Hồng Lửa:
- Hoa Hồng, cô có thể chờ đến khi sủng vật nở ra rồi thì một bên luyện sủng vật, một bên luyện kỹ xảo điều khiển nguyên tố mà. Đúng rồi, nhớ đến những nơi mà độ hòa hợp nguyên tố lửa cao một chút nhé, ở những nơi như thế rèn kỹ xảo sẽ nhanh thuần thục hơn, mà cũng dễ nắm bắt hơn...
Dọc đường, Tần Nhược lại giảng giải thêm một ít kỹ xảo điều khiển nguyên tố cho Hoa Hồng Lửa. Sau đó, Lục Tâm cất lời cảnh báo, báo hiện cả nhóm đã đi đến phần cuối cũng khu vực an toàn! Đây là khu vực thứ hai của chiến trường Thần - Ma, địa hình vừa phức tạp lại vừa nguy hiểm, mà cứ cách một khoảng lại có địa bàn của một loại quái vật hoặc boss cấp cao có năng lực độc đáo nữa. Lục Tâm dựa vào kinh nghiệm lúc trước lựa chọn một khu rừng màu đen, biệt danh là Khu Rừng Chết Im Ắng.
Khu Rừng Chết Im Ắng là biệt danh mà chiến minh Hoa Tử Kinh đặt cho khu rừng này, từ ý nghĩa mặt chữ cũng đã thấy được nơi này không phải là vùng đất có độ nguy hiểm thông thường.
So với những khu vực chung quanh, Rừng Chết Im Ắng bao trùm diện tích rộng nhất, địa hình phức tạp nhất, đồng thời cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất quanh đây!
Quái vật trong Rừng Chết Im Ắng phần lớn là những quái vật hệ bóng tối, chia thành ba dạng: thứ nhất là dạng đạo tặc có năng lực ẩn nấp, nấp trong các xó xỉnh khắp rừng; dạng thứ hai là pháp sư bóng tối, dùng các phép thuật bóng tối vốn nổi tiếng khó nhằn làm phương thức tấn công - lực sát thương và các trạng thái tiêu cực của phép thuật hệ bóng tối luôn khiến người ta e ngại nhất; dạng cuối cùng là các quái vật đặc thù, năng lực rất tạp!
Khi một người bước vào trong khu rừng này, cũng giống như đang khiêu vũ bên cạnh tử thần vậy, một chút bất cẩn thôi là sẽ gục ngay, cho nên phần lớn những người chơi lấy điểm quân công hoặc điểm vinh dự làm mục tiêu sẽ không đi vào những nơi như thế này... Cũng vì như thế, những khu vực chung quanh lại trở thành con đường qua lại, cũng như nơi giao tranh thường xuyên của mọi người!
Lục Tâm chọn nơi này làm nơi đánh boss, cũng là để giảm bớt đi xác suất đụng độ với người chơi phe địch...
Sau khi giết chết mấy con quái vật có phần “can đảm” quá mức, đám Tần Nhược bước vào địa phận Rừng Chết Im Ắng. Hắn lập tức cảm nhận được một bầu không khí nặng nề đầy kiềm nén ập đến ngay. Khu rừng vô cùng yên tĩnh, đây đó là đủ các loại cây cao thấp khác nhau, không chỉ khiến ánh sáng trong rừng trở nên mờ mịt hơn, mà còn che khuất cảnh vật phía xa đi nữa, khiến người ta không thể biết cách mình 30 mét đang ẩn nấp thứ gì.
Điều duy nhất khiến Tần Nhược cảm thấy thoải mái chính là, trong khu vực gần như cả ngày không có một chút ánh nắng này, nguyên tố nước khá là dồi dào! Vừa mới tiến vào địa phận Rừng Chết Im Ắng được mấy chục mét, cảm giác nguyên tố nước của hắn đã khuếch tán đến bán kính 50 mét chung quanh...
Trong khi hắn đang mừng thầm thì La Thiên đã nhanh chóng khởi động kỹ năng triệu hồi, gọi ra một sinh vật bóng tối trông giống như một con cóc ra.
Nhìn thấy những thứ giống như mụn cóc trên người sinh vật này, mấy cô gái đều nhíu mũi lại.
La Thiên lại hoàn toàn không để bụng, dọc đường đi gã đã nhận lấy trách nhiệm dò đường, mà loài “cóc chết chóc” này lại là loại thích hợp nhất với môi trường u ám nhất mà gã có.
Sau khi triệu hồi ra con cóc này, La Thiên lập tức chỉ huy nó nhảy về một hướng nọ.
Hơn 10 giây sau, từ phía đó truyền đến một luồng chấn động ma lực, sau đó trên trán La Thiên rịn xuống vài giọt mồ hôi. Gã lui ra khỏi tình trạng dùng chung thị giác:
- Phù... Ba con thú ác mộng, còn chưa dụ qua đây được thì đã bị giết rồi, hướng mười giờ.
- Làm tốt lắm!
Lục Tâm gật gật đầu, sau đó lập tức công bố thông tin về loài thú này:
Thú ác mộng cường hóa: quái vật hình người hệ bóng tối, dạng pháp sư, trí tuệ cấp trung, lực phép 1387, phòng phép xấp xỉ 90, phòng vật lý 150 trở lên, 5.200 điểm HP; sau khi bị tấn công sẽ khởi động một lớp màng phòng ngự; am hiểu kỹ năng Đạn Ăn Mòn, Sương Mù Bóng Tối, Vô Ảnh Kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.