Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 93: Cô nàng ‘dũng mãnh’




Nhìn vào cô nàng xinh đẹp xa lạ trước mắt, trước tiên Tần Nhược sững sờ, sau đó lập tức nhớ lại cái cách xưng hô ấy dường như mình đã nghe được ở đâu đó rồi, bèn hồ nghi đưa mắt nhìn lại cô nàng hai lượt, rồi nói một cách không chắc chắn lắm:
“Hinh Thấm?”
Ánh mắt cô nàng ấy sáng lên, rất là ‘vừa mừng vừa sợ’ gật gật đầu, nhưng không mở miệng nói gì. Cô nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Nhược, hết ngó trái rồi đến ngó phải, bộ dạng trông sửng sốt lắm.
“Tần đại ca, vì sao trông anh còn dễ coi hơn trong trò chơi vậy?”
Cô nàng vừa nói dứt lời, Vương Đạt đã bật ra một tiếng thở dài thật khoa trương ngay:
“Ai... Đến giờ anh mới biết, hóa ra các nụ hoa của tổ quốc bị vò trong tay mấy tên bại hoại như chú thế này đây. Tần Nhược, bây giờ anh cảnh cáo chú, trong vòng ba giây phải mang cô bé này ra khỏi tầm mắt anh ngay, nếu không đừng trách bổn Đạt ca đây vung đao đoạt tình đó...”
Choáng!
Lão già này không biết đối tượng là ai mà dám giở trò hề lung tung thế sao? Con bé tiểu ác ma này là người có thể tùy tiện đắc tội được à? Tần Nhược bèn hớt hải kéo tay Lý Hinh Thấm, định lao ra khỏi phòng làm việc...
Nhưng rốt cục cũng đã chậm mất rồi...
Lý Hinh Thấm vốn không chú ý lắm tới tên ‘đồng sự mập’ bên cạnh Tần Nhược, nhưng nghe y nói thế, hai mắt cô nàng cong thành vầng trăng khuyết ngay, cô nàng cười rạng rỡ quay qua hỏi Tần Nhược: “Tần đại ca, ông bác này là đồng sự của anh à?”
“...”
Thần sắc đang biểu diễn một cách khoa trương của Vương Đạt lập tức cứng lại, y cảm thấy trái tim mình như rụt lại một cái, sau đó tựa như nghe được tiếng của thủy tinh rơi xuống đất, ào ào vỡ vụn...
“Aaaaaaa!”
Tần Nhược kéo Lý Hinh Thấm chạy như điên ra khỏi phòng làm việc mấy giây rồi mới nghe thấy tiếng Vương Đạt gào thê lương như sói hoang từ xa xa truyền đến:
“Ông bác? Lão đây năm nay mới hai mươi lăm! Con bé chết toi kia! ...Các cậu đừng có cản tôi...” Lúc này có mấy đồng sự đang bảy tay tám chân túm chặt lấy Vương Đạt, Vương Đạt thì như điên lên, miệng vẫn cứ gào: “Lăn về đây, con bé chết toi, dám bảo ông là ông bác, ông đây già đến như vậy sao? Đừng cản tôi, để tôi xài Thiên Lôi chém chết nó!”
Bên ngoài phòng, ‘tiểu ác ma’ rất cẩn thận rụt lại cái đầu đang chìa ra thăm dò, sau đó đắc ý che miệng lại cười một hồi lâu mới sực nhớ ra là Tần Nhược đang đứng bên cạnh, bèn thè lưỡi ra một cách đáng yêu, rồi hỏi Tần Nhược:
“Anh mập kia cũng chơi Vinh Quang à? Là kiếm sĩ phong lôi hả?”
“...”
Tần Nhược không nói gì, chỉ gật gật đầu. Hắn thầm nghĩ hai kẻ dở hơi này thật là xứng cặp quá, một người thì thích làm trò, người khác đức hạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, thấy có cọc là leo lên, bày bựa ghê lắm.
Hắn bèn thở dài một tiếng, rồi quay trở lại chủ đề:
“Sao em lại chạy qua bên này thế? Hôm nay không phải học à?”
“Trường cho nghỉ.”
Lý Hinh Thấm trả lời, tuy cô nàng mặt không đỏ hơi không ngượng, nhưng dựa theo tần suất đảo mắt của cô nàng, Tần Nhược cũng đoán ra đây phân nửa là một lời nói dối đầy những lỗ hổng. Nhưng hắn cũng lười vạch trần:
“Em tới tìm chị của em phải không? Chị ấy ở tầng trên, ra thang máy rồi quẹo trái...”
“Biết biết, nơi này em đến vài lần rồi.” Lý Hinh Thấm ngắt ngang lời Tần Nhược, sau đó chớp chớp mắt nhìn hắn: “Em đến tìm anh đó, lời đề nghị lần trước em nói với anh thế nào rồi? Có dùng đến không đấy?”
“...”
Tần Nhược nhất thời cúi gằm đầu xuống. Con bé này, còn chưa để yên, chạy tới đây dụ khị mình theo đuổi chị của nó luôn đấy, thiệt là tư tưởng vượt mức quy định quá mà. Chỉ vì cái chuyện này mà trốn học đi tìm mình sao? Nghĩ đến đây, Tần Nhược tức thì đặt hai tay lên vai Hinh Thấm, xoay người cô nàng lại, sau đó bàn tay rất tự nhiên trượt tới phần cổ mịn màng của cô nàng, đặt hờ đấy đẩy về phía thang máy, miệng thì uy hiếp:
“Con nít con nôi quan tâm nhiều như thế để làm gì? Chị của em đâu phải không kiếm được chồng đâu chứ, thể nào cũng tìm được một anh rể tốt cho em mà, không cần em phải rảnh rỗi sinh nông nổi đâu. Ngoan ngoãn trở về trường học đi, nếu còn dám trốn học nữa, xem xem anh có gọi điện báo chị em không nhé.”
“Người ta không phải rảnh rỗi sinh nông nổi đâu mà. Thầy cô dạy bọn em rồi, thứ nào tốt thì mình phải nỗ lực mới có được. Ây da, nhẹ thôi, anh làm em đau nè...”
Tần Nhược khóc cười không đặng, đành buông tay ra: “Nhưng anh lại không phù hợp, lại nói, chuyện chung thân đại sự của chị em thì cũng không đến lượt em phải quan tâm mà, nhân vật chính là chị của em, em thật là con nít quá.” Chị con bé còn chưa có ý đồ gì, mà nó đã... Còn không phải là ‘rảnh rỗi sinh nông nổi’ đấy sao?
Lý Hinh Thấm xoay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tựa như đang viết dòng chữ ‘Em không đồng ý với quan điểm của anh’ vậy, cô nàng phản bác:
“Nhưng nếu anh theo đuổi chị em thì tốt biết mấy, vậy anh sẽ là anh rể của em! Vậy làm sao lại bảo em là rảnh rỗi sinh nông nổi được chứ? Hừ, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không tốt bằng anh đâu, cho nên em tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, nhất định phải nỗ lực gán anh cho chị của em mới được.” Ngay lúc cô nàng dùng thanh âm thanh thúy dễ nghe của mình tuyên bố luận điệu ‘dũng mãnh’ ấy, cửa thang máy chợt mở ra!
Hinh Thấm xoay người lại nhìn, chỉ thấy bên trong thang máy đang có chừng chục người há hốc mồm ra, nhìn chằm chằm vào cô nàng. Cũng giống như Tần Nhược, họ đều bị ‘luận điệu dũng mãnh’ vừa rồi của cô nàng làm cho chấn động thật mạnh.
Từ trong đám người đó lại đi ra một người, tiếng giày cao gót chạm đất thật là dễ nghe...
Những người còn lại thì được thang máy chậm rãi đưa lên mấy tầng lầu cao hơn, mang theo ánh mắt khâm phục Tần Nhược.
“Em gái, chị của em là ai nè?”
Người nữ từ trong thang máy bước ra nhìn Tần Nhược một cái thật là sâu, rồi trong ánh mắt xấu hổ và động tác nhún vai của Tần Nhược, cô quay sang hỏi cô nàng Hinh Thấm tinh nghịch quỷ quái kia. Người này không phải Trịnh Hiểu Hiểu, đồng sự của Tần Nhược thì là ai nữa chứ?
“Vì sao phải nói cho chị biết chứ?”
Nhìn thấy một cô gái diện mạo xinh đẹp bước ra khỏi thang máy, mà vẻ xinh đẹp đó không lại hề thua kém mình, hơn nữa còn có vẻ rất là quen thuộc với Tần Nhược, Lý Hinh Thấm chú ý ngay, đồng thời cũng lộ ra vẻ cảnh giác.
“Bởi vì...”
Dưới ánh mắt sửng sốt của Lý Hinh Thấm, Hiểu Hiểu bước tới bên cạnh Tần Nhược, nắm lấy cánh tay của hắn, trông bộ dạng không có vẻ gì là giả vờ cả...
Thoáng chốc này, không chỉ Tần Nhược cảm thấy căng thẳng hơn, mà trái tim của tiểu ác ma Lý Hinh Thấm cũng trôi lên đến tận cổ họng, cô nàng rất sợ từ miệng Hiểu Hiểu thốt ra những lời hầu như chỉ xuất hiện trên phim, khiến người ta phải xấu hổ như ‘Chị là vị hôn thê của anh ấy’, ‘Chị là bạn gái của anh ấy, đương nhiên phải có quyền biết ai đang theo đuổi bạn trai của mình chứ’, v.v...
Nếu đúng là như vậy, Lý Hinh Thấm chắc chắn sẽ bối rối lắm lắm.
Nhưng cũng còn may...
Trịnh Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay của Tần Nhược, cười với Hinh Thấm rồi chớp chớp mắt: “Tên này là tiểu đệ do chị tự thân kèm cặp đó, nếu muốn giúp chị của em theo đuổi hắn ta, vậy có phải là nên xã giao tốt với chị không nè? Nói không chừng chị cao hứng lên sẽ cung cấp một ít thông tin nội bộ thì sao? Hưm, thế nào?”
“Thật sao?”
Ánh mắt của Hinh Thấm mãnh liệt sáng lên.
Còn Tần Nhược thì ánh mắt tối hù, lòng thầm cười khổ: không hổ là người phụ nữ có năng lực ‘dũng mãnh’ nhất phòng nhân sự chúng ta đấy, chỉ một câu nói thôi mà đã dẹp yên được con bé ranh đang tràn đầy địch ý kia rồi. Còn mình, những ngày gian khổ chỉ sợ sẽ chóng tới rồi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.