Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 26:




“Nín thở!”
Thời điểm nghe thấy Thương Hàn quát lên như vậy, Nghi Huyên vẫn không kịp nghe theo. Mùi hương ngọt ngào kia đã thấm vào phổi, xâm nhập vào tĩnh mạch, rồi sau đó toàn thân nóng rực lên như bị thiêu đốt, bằng một tốc độ vừa mãnh liệt vừa nhanh chóng khiến người ta không tưởng tượng nổi cướp đi toàn bộ khí lực. Nghi Huyên lập tức ngã xuống đất, thở dốc từng hơi.
Thương Hàn thấy thế, cau chặt mày, nhưng hắn không hề quan tâm đến cô, mà lại rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước, chờ kẻ địch hiện thân.
Quả nhiên, khi mùi thơm bay đi, một giọng nói lẳng lơ vang lên: “Không hổ là Thương Hàn Đàn Chủ, ngay cả ‘Hương Hòa Nhạc’ của ta cũng không đối phó được ngươi.”
Thương Hàn không đáp lại, nâng tay gọi bảo kính ra, sẵn sàng đón quân địch.
Ở ngay trước mắt, một gốc cây chui từ dưới đất lên, hoa thơm nở đầy cành. Giữa muôn vàn sắc hoa đó, bỗng xuất hiện ma nữ Cức Thiên quyến rũ xinh đẹp vô cùng, đôi môi đỏ xinh nhếch lên ý cười.
“Muốn gặp một mình ngươi thật khó đấy.” Nữ tử cười nói.
“Muốn đánh thì mau xuất chiêu, ta không muốn phí lời với ngươi.” Thương Hàn nói.
“Nói cũng phải.” Nữ tử gật đầu, vươn tay nhổ gốc cây xinh đẹp kia ra, quát, “Tang lâm hóa vật! Sâm La loạn!”
Trong khoảnh khắc đó, tiếng quỷ đồng loạt kêu gào thảm thiết vô cùng. Một đám yêu ma chui từ dưới đất lên, vây quanh Thương Hàn cùng Nghi Huyên.
“Ha ha ha, cuối cùng thì ta cũng có lý do danh chính ngôn thuận để giết ngươi …” Nữ tử nở nụ cười, nhưng vẻ mặt thì độc ác, ra lệnh cho đám yêu ma kia, “Xé xác hắn cho ta!”
Ngay lúc đám yêu ma kia đánh tới, Thương Hàn xoay người, quay bảo kính về phía Nghi Huyên, quát: “Khai giải kính giới.”
Bên trong mặt gương tối đen như mực kia, ánh sáng bỗng nở rộ như hoa sen, nháy mắt bao phủ lên Nghi Huyên. Nghi Huyên mặc dù bị ma hương chi phối, ý thức cũng hơi mê man, nhưng cô vẫn biết, Kính Giới chỉ có thể mở ra một cái. Nếu hắn dùng Kính Giới để bảo vệ cô, thì chính bản thân hắn sẽ lộ ra bên ngoài, như thế làm sao có thể chống lại đám yêu ma đông đảo đó? Trong lòng cô khẩn trương vô cùng, nhưng chẳng thể mở miệng nói, dù chỉ là một câu.
Khuôn mặt Thương Hàn vẫn bình tĩnh, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nghi Huyên, hắn chỉ hờ hững dặn một câu: “Bình tĩnh điều hòa hơi thở.” Dứt lời, hắn xoay người đi, xuất chiêu Hải Nạp nghênh tiếp đoàn quân yêu ma kia.
Kiếm khí dâng lên, như sóng dữ cuồn cuộn ngập trời, chỉ một đòn, đã tiêu diệt hơn mười yêu ma.
Nữ tử kia nhìn thấy cảnh đó chỉ khinh miệt nói: “Hừ… Nếu không có ma chủng trong người, thì ngươi làm gì có sức mạnh này!” Vừa dứt lời thì cô ta cũng cầm kiếm gia nhập cuộc chiến.
Đương nhiên ma đạo của nữ tử này hơn hẳn lũ yêu ma kia mấy lần, huống chi cô ta còn nắm bảo kiếm Tang Uyển trong tay, càng như hổ thêm cánh. Thương Hàn đối chiến cùng cô ta, thế lực ngang nhau. Hai người đánh nhau kịch liệt, uy lực còn càn quét sang cả đám yêu ma xung quanh. Cho nên cảnh tượng lúc bấy giờ thảm khốc vô cùng.
Thương Hàn thì không nói, nhưng nữ tử kia thân là kiếm thị phủ Cức Thiên, nhưng lại không hề để tâm đến thuộc hạ của chính mình, thực sự làm cho người ta thấy ghê sợ. Máu tươi văng ra, vấy bẩn dung nhan tuyệt sắc của cô ta, nhưng miệng thì vẫn tươi cười thậm chí càng cười quyến rũ hơn, khiến khuôn mặt cô ta vừa hung tàn vừa điên cuồng.
Bên trong lớp bảo vệ của gương, Nghi Huyên dần dần tỉnh táo lại, lo lắng nhìn chăm chú vào cuộc chiến trước mắt. Đột nhiên, vài vết màu đỏ lan ra. Đó chính là những bụi gai đỏ thẫm như những con rắn trườn trên mặt đất, từ bốn phương tám hướng quy tụ về. Nghi Huyên thấy đám bụi gai lặng yên không một tiếng động tấn công về phía sau lưng Thương Hàn, thì dùng hết khí lực, hô một tiếng: “Cẩn thận sau lưng!”
Thương Hàn nghe thấy tiếng cô, lập tức cúi mình xuống, chặt đứt đám bụi gai vừa vọt lên tấn công bất ngờ. Nhưng một sơ hở này, đủ để cho nữ tử kia xuất kiếm. Thanh bảo kiếm Tang Uyển giống như một thân cây bình thường kia, nay đã vấy đầy máu tươi, nở ra những nụ hoa đỏ tươi như máu. Màu máu cùng ma khí, ngưng kết thành một thực thể, lả lướt quấn quanh kiếm phong.
Thương Hàn phát hiện cô ta công kích, giương kiếm đón đỡ. Nhưng không ngờ, những nụ hoa trên bảo kiếm Tang Uyển chợt nở bung ra, những cây châm như rắn độc phóng ra từ nhụy hoa, đánh bất ngờ về phía hắn. Cùng lúc đó, đám bụi gai đỏ thẫm lại tiếp tục vây lấy hắn. Trước sau đều bị tấn công, Thương Hàn không thể chống đỡ kịp thời, một cây châm phòng từ trong nhụy hoa vượt qua kiếm phong của hắn, găm thật sâu vào thắt lưng của hắn.
Thương Hàn nhướn mày, nhảy bật ra lui lại vài bước. Hắn cúi đầu nhìn thấy cây châm đó đã ngập sâu vào da thịt, không thể nhổ ra. Trên cây châm có tẩm độc, nên chỉ trong nháy mắt đã khiến cơ thể hắn đau đớn.
“Ha ha ha…” Nữ tử cười nói, “Sao rồi, châm độc của ta thế nào?”
Thần sắc của Thương Hàn vẫn thản nhiên lạnh lùng, nói: “Ta đã hấp thụ ma chủng nên chẳng ngại ma độc. Chỉ là một cây châm độc mà có thể làm khó được ta sao?” Hắn nói xong, đưa kiếm áp ra sau lưng, rồi cất cao giọng nói, “Xích Cức, không cần trốn nữa, xuất hiện đi.”
Hắn vừa dứt lời thì bụi gai đang trườn đầy đất bỗng phóng lên, đan vào nhau như mạng nhện. Ở giữa mạng, xuất hiện nam tử áo đỏ, hắn lãnh đạm nói: “Thương Hàn, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Trong mắt Thương Hàn hiện lên một chút khinh miệt, hắn không để ý tới Xích Cức, chỉ quay ra nói với nữ tử kia: “Hồng Lộ, ngươi là kiếm thị của Cức Thiên, vậy mà chỉ có từng đó năng lực thôi sao? Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao.”
Bị hắn gọi thẳng tên, nữ tử kia hiển nhiên bực tức, “Hừ! Đến giờ vẫn còn cứng mồm sao? Vậy để ta tới giúp ngươi vĩnh viễn không mở mồm nói được nữa!” Cô ta nói xong, cổ tay khẽ xoay trường kiếm, quát, “Lê hoa phúc tuyết!”
Một tiếng ra lệnh, những đóa hoa màu đỏ trên thân kiếm đồng loạt rụng xuống như tuyết rơi. Kiếm phong vừa động thì những đóa hoa đang tung bay kia, trong nháy mắt đã hóa thành trăm ngàn mũi kiếm, đồng loạt phóng về phía Thương Hàn.
Thần sắc Thương Hàn vẫn lạnh nhạt, nâng kính ra lệnh: “Tiềm Tịch! Kính ảnh chiếu song!”
Thanh âm rơi xuống, bảo kính trên bàn tay hắn tràn ra một bóng ma tối đen, bóng đen đó đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng xoay vòng hóa thành một Thương Hàn khác. Cũng cầm trường kiếm cùng bảo kính, ngay cả thần sắc ngạo nghễ cũng giống nhau. Rồi sau đó, hai người đồng thời cử động, tấn công về phía kẻ địch.
Đừng nói Hồng Lộ chưa từng thấy chiêu này, ngay cả Nghi Huyên tu luyện tâm pháp Ngưng Kính, cũng chỉ nhìn thấy lần đầu. Những thứ do pháp thuật của gương tạo nên, đều là thứ không có thật, chỉ là những phương pháp che mắt người khác. Nhưng Thương Hàn thứ hai trước mắt này lại chân thật làm cho người ta thấy kinh ngạc. Động tác tấn công của hai người tuy đồng nhất, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, mà có hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác ăn ý khăng khít với nhau.
Chẳng lẽ, sau khi hấp thụ được ma chủng thì có thể làm được như vậy?
Ngay lúc Nghi Huyên đang nghi hoặc thì Hồng Lộ đã bị hai Thương Hàn kia tấn công theo thế gọng kìm. Cô ta mới đầu cũng nghĩ nhất định một trong hai người là ảo ảnh. Nhưng thử nửa ngày, lại không phát hiện ra chút sơ hở nào. Sau mấy chiêu liên tiếp, cô ta bắt đầu thấy hoảng hốt. Nếu đây thật sự là hai Thương Hàn giống nhau như đúc, thì trận chiến này chỉ sợ…
Ngay khi Hồng Lộ đang dần xuống thế hạ phong, thì Xích Cức lập tức ra chiêu, muốn trợ giúp cô ta. Nhưng ngay lúc ngàn vạn bụi gai kia hành động thì một Thương Hàn xoay người đi qua, vung trường kiếm lên, quát: “Huyền Bộc!”
Kiếm khí thỏa sức chém giết, nháy mắt đã chặt đứt đám bụi gai. Xích Cức thấy thế, vội né tránh sang một bên. May mà chiêu Huyền Bộc này tấn công theo đường thẳng, muốn tránh cũng không khó. Đang lúc hắn thấy may mắn thì một bóng người bỗng nhiên áp sát, kiếm phong lành lạnh ngay sau lưng.
Xích Cức chưa kịp quay đầu thì đã bị chém trúng sau lưng. Hắn hoảng hốt nâng nhìn, chỉ thấy Thương Hàn vừa đánh ra chiêu Huyền Bộc vẫn đang đấu cùng Hồng Lộ, còn kẻ ra chiêu chém thương hắn, lại là một Thương Hàn khác. Điều đáng sợ là, đạo hạnh của hai người này tựa hồ hoàn toàn giống nhau, hắn không thể địch nổi.
Ngay khi Xích Cức đang sợ hãi thì kiếm phong vô tình của Thương Hàn cũng đồng thời hạ xuống, bất ngờ đâm vào trái tim của hắn. Sau khi kêu rên lên một tiếng thảm thiết, thân mình Xích Cức hóa thành khói đen rồi tiêu tán.
Hồng Lộ ở một bên nghe thấy tiếng kêu rên, càng kinh hãi hơn, chiêu thức cũng bắt đầu loạn. Mà lúc này, Thương Hàn kia cũng gia nhập cuộc chiến của bọn họ, lấy một chọi hai, đương nhiên cô ta hoàn toàn không có ưu thế. Cô ta thầm nghĩ phải chạy trốn, nhưng trước mặt sau lưng đều bị tấn công, đường lui hoàn toàn bị chặt đứt. Mọi sự không theo dự kiến, sau một lát, cô ta không ngừng lộ ra sơ hở, cuối cùng bị đánh ngã xuống đất, bảo kiếm Tang Uyển cũng tuột khỏi tay.
Cô ta vừa bại trận thì đám yêu ma xung quanh cũng biến mất. Thương Hàn thấy thế, thu lại pháp thuật, lấy mũi kiếm chĩa vào cổ họng của cô ta, lạnh giọng hỏi: “Bây giờ Phương Thanh đang ở đâu?”
Hồng Lộ nhìn hắn, cười vô cùng yêu kiều, “A, không phải ngươi đã giết cô ta sao? Sao giờ lại muốn cứu cô ta? Chẳng lẽ, ngươi cố tình giết sư muội của ngươi, để cô ta cũng biến thành ma vật để cùng ngươi song túc* song…” (ngủ cùng nhau)
Hồng Lộ còn chưa nói xong, Thương Hàn đã vung kiếm lên, vẽ lên mặt cô ta một vết thương. Vẻ mặt Thương Hàn vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không có chút khoan hồng, “Trả lời ta.”
Hồng Lộ ôm bên má, vô cùng giận dữ. Nhưng ánh mắt của cô ta kiêu ngạo như trước, nói một cách khiêu khích: “Thương Hàn, đã quá muộn rồi. Ngươi nghĩ rằng ta và phủ Cức Thiên vì sao lại muốn phục sinh ‘Tuyệt Cảnh’ ? Ha ha, ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ có cô ta mới có thể nhổ đinh Phục Ma cho lệnh chủ sao?”
Vẻ mặt Thương Hàn khẽ biến, tay cầm kiếm siết chặt thêm vài phần. Nhưng ngữ khí của hắn vẫn cường ngạnh như cũ, chỉ nói: “Cô ấy ở đâu?”
“Ha ha ha…” Vẻ mặt Hồng Lộ càng vui vẻ hơn, vẫn không trả lời, mà chỉ tiếp tục lời nói vừa rồi, “Muốn khống chế bảo kính Cửu Hoa, thì ngươi cũng có thể, nhưng sao lệnh chủ lại chỉ muốn ‘Tuyệt Cảnh’ làm…” Thần sắc của cô ta cực kỳ khinh miệt, “Thương Hàn, ngươi vĩnh viễn đều kém hơn sư muội của ngươi. Cho dù là người hay là ma, cô ta luôn luôn mạnh hơn ngươi!”
Thương Hàn đã hao hết tính nhẫn nại, kiếm phong lại chuyển động, đâm thẳng vào bả vai Hồng Lộ.
Hồng Lộ kinh hãi kêu lên một tiếng, mặt mày đầy căm hận. Cô ta thở phì phò, nói: “Ngươi giết ta xong thì sao? Ngươi phản bội Cức Thiên, lệnh chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ha ha, ngày đinh Phục Ma bị phá hủy, thì cũng chính là ngày ma đạo chúng ta thống nhất thiên hạ!” Cô ta càng nói càng hả hê, “Nói thật cho ngươi biết, sở dĩ phủ Cức Thiên bắt trẻ con, cấy ma chủng, thật ra đều là muốn chọn cơ thể cho lệnh chủ. Mỗi một lần chiếm cơ thể của chúng, là công lực của lệnh chủ lại mạnh thêm một phần. Bây giờ, có cơ thể của ‘Tuyệt Cảnh’, thì sẽ chẳng còn Cửu Nhạc bất diệt nữa!”
Người lạnh lùng như Thương Hàn, cũng bị những lời này khiến cho chấn động. Hắn nhíu mày, hỏi: “Chiếm cơ thể… Ngày đó phủ Cức Thiên cứu ta, cũng là vì mục đích này?”
“Đúng vậy.” Hồng Lộ đáp sảng khoái, “Nhưng mà, ta đã nói rồi. Ngươi kém sư muội ngươi, vĩnh viễn kém hơn cô ta!”
Thương Hàn nghe đến đây, vẻ mặt đã lạnh như băng giá, hắn chỉ nhìn chăm chú mà không nói, giống như đang trầm tư.
Chớp được cơ hội này, đối với Hồng Lộ mà nói cầu còn không được. Cô ta cố chịu đau đớn ở bả vai, thân mình khẽ chuyển, nắm lấy bảo kiếm Tang Uyển. Giờ này khắc này, cô ta vốn không còn ý nghĩ phản kháng nữa, mà chỉ muốn chạy trốn. Lúc này chỉ thấy một làn hương màu đỏ bay lên, bụi phấn mù mịt, thân thể của cô ta hóa thành những cánh hoa phiêu tán, biến mất không dấu vết.
Thương Hàn vẫn lẳng lặng đứng, không hề truy kích. Vẻ mặt hắn ba phần mờ mịt, nhìn bóng đêm tối tăm trước mắt, thấp giọng tự hỏi: “Ta thật sự kém cô ấy sao…”

Một ngày mệt mỏi, cuối cùng sắc trời dần dần tối, chỉ còn vài tia hoàng hôn nhuộm nơi chân trời, sắc màu diễm lệ giống y như trong trí nhớ.
Lâm Xuyên bế Phương Thanh đi trở về khoảng sân nhỏ lúc trước, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Có lẽ quá mệt mỏi nên cô chỉ nói chuyện với hắn một lát, rồi thiếp đi.
Hắn ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô. Chần chừ trong chốc lát, cuối cùng hắn vẫn còn vươn tay ra, xoa hai má của cô. Dưới bàn tay, làn da của cô thật lạnh lẽo, khiến người ta vô cùng thương xót.
Từ ngày xưa, hắn đã nhận ra rằng, “Tuyệt Cảnh” hay “Ngũ hiền” cũng chỉ là hư không. Hắn nhận ra rằng cô chỉ là một người con gái mảnh mai. Cái cô cần, chưa bao giờ là vinh quang bách chiến bách thắng. Mà cô cần được quan tâm chăm sóc cẩn thận, cô xứng đáng được yêu thương được chiều chuộng…
Với hắn mà nói, cũng giống như vậy. Hắn không cần cô trảm yêu trừ ma, cũng không yêu cầu cô văn thao vũ lược. Cô chỉ cần đến đúng giờ thì ăn cơm, biết mặc quần áo chỉnh chu, ngủ những giấc ngủ bình yên… Vậy là đủ.
Chỉ cần, còn sống là tốt rồi…
Hắn suy nghĩ thật kỹ, nhẹ nhàng chuyển bàn tay vuốt lên tay cô, đôi mắt ánh lên niềm vui. Hồi lâu, hắn đứng dậy, ra khỏi cửa đi tìm Dạ Điệt.
Dạ Điệt tựa hồ như đoán được hắn sẽ đến, ý cười đầy tràn ngập trong giọng nói, “Xem ra ngươi đã có quyết định .”
Lâm Xuyên gật đầu, thần sắc hờ hững quyết tuyệt.
“Còn lại hai chiếc đinh Phục Ma, ta sẽ nhổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.