Nguyệt Lãng Phong Thanh

Chương 24:




Mạc Nguyệt Lãng đi từ sàn diễn xuống, đi thẳng tới chỗ Lục Phong Thanh.
Lúc này, Lục Phong Thanh mới bừng tỉnh, cúi đầu nhìn hai tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, nhanh chóng giấu máy ảnh ra sau lưng.
Nhưng mà hành động này của cậu chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, Mạc Nguyệt Lãng đi đến trước mặt cậu, xòe tay ra nói: "Đưa tôi."
Còn muốn phê bình ai...
Lục Phong Thanh lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi còn chưa kịp chụp."
Mạc Nguyệt Lãng không thu tay lại, nhíu mày nói: "Tại sao lại không kịp?"
"Bởi vì, cái kia..." Lục Phong Thanh thực sự không hợp để kiếm cớ, cậu cắn răng, không giải thích, trung thực thừa nhận nói: "Anh có chút đẹp, tôi bị ngây người."
"Có chút?"
"... Rất đẹp trai."
Mạc Nguyệt Lãng cúi người xuống, tựa như nói thầm, ở bên tai Lục Phong Thanh thấp giọng nói: "Biết tôi đẹp là được rồi, chụp một tấm đẹp đi."
Hành động thân mật này làm Lục Phong Thanh tưởng tượng tới những tác phẩm nhạy cảm. không tự chủ được lùi về sau.
Mạc Nguyệt Lãng híp hai mắt, khó chịu nhìn lướt qua Lục Phong Thanh: "Cậu trốn cái gì?"
Lục Phong Thanh hít sâu một hơi, cố gắng lấy dũng khí nói: "Sau này lúc anh nói chuyện đừng kề sát tai tôi."
Mạc Nguyệt Lãng dường như thích chọc cậu như thế, mỗi lần Mạc Nguyệt Lãng xuất chiêu, tim cậu liền không tự chủ được đập nhanh hơn.
Cậu tự nhận thấy lực miễn dịch của mình cũng không tệ, nhưng lực sát thương của Mạc Nguyệt Lãng thật sự quá mạnh mẽ, cho nên không thể để "yêu nghiệt" này muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Lục Phong Thanh suy nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ đến sau khi cậu nói rõ ràng, Mạc Nguyệt Lãng sẽ không làm vậy với cậu nữa.
Nhưng mà không nghĩ tới, cậu vừa dứt lời, Mạc Nguyệt Lãng tiến lại ôm cậu, nghiêng đầu, dường như cố ý, nói bên tai: "Sao lại không được?"
"Anh làm gì vậy?" Lục Phong Thanh bị hơi thở của Mạc Nguyệt Lãng làm ngứa ngáy, cậu hơi rụt cổ, bàn tay chống trên ngực Mạc Nguyệt Lãng, nhỏ giọng nói: "Anh chú ý đi được không, bên cạnh có người nhìn thấy kìa?"
Lục Phong Thanh nói không sai, Mạc Nguyệt Lãng ôm cậu sẽ rước lấy không ít ánh mắt không tốt.
Mạc Nguyệt Lãng đứng thẳng lên quét mắt ra bốn phía, nhưng tay vẫn không buông Lục Phong Thanh ra. Hắn cười khẽ, hơi rút cằm lại, nhìn đỉnh đầu Lục Phong Thanh nói: "Anh ôm vợ anh, có gì không được?"
Âm thanh của hắn không lớn không nhỏ, mọi người xung quanh hẳn đều có thể nghe thấy.
Lục Phong Thanh biết Mạc Nguyệt Lãng ỷ vào chuyện hai người đã muốn "công khai chuyện tình cảm", cố ý chọc cậu, lại vì bận tâm mặt mũi của bị này, mà cậu không có biện pháp gì.
Cuối cùng cậu chỉ có thể buông bỏ, không giãy dụa nữa, mặt lộ vẻ khó chịu nói: "Anh mau thả tôi ra."
Mạc Nguyệt Lãng cuối cùng cũng buông tay, không làm cậu khó xử.
"Cái kia... Thầy Lục." Một người ghi chép ở trường quay do dự tiến đến chỗ hai người, nhìn Lục Phong Thanh: "Vừa rồi còn cần chụp một tắm, anh có thể cho chúng tôi mượn thầy Mạc một chút được không?"
Lục Phong Thanh không ngờ cậu cũng được gọi là "thầy", cậu hơi giật mình, chưa kịp nghĩ đã trả lời: "Có thể."
Nhưng mà vừa nói xong, Lục Phong Thanh thấy hơi không ổn, người khác không biết mối quan hệ thật sự của cậu và Mạc Nguyệt Lãng, trưng cầu ý kiến của cậu cũng dễ hiểu.
Nhưng cậu hiểu rất rõ địa vị của mình, Mạc Nguyệt Lãng có đi hay không, còn đến lượt cậu đồng ý? Câu này của cậu, khiến cậu như bà quản gia của Mạc Nguyệt Lãng vậy.
Cậu giương mắt nhìn Mạc Nguyệt Lãng, chỉ thấy khóe miệng Mạc Nguyệt Lãng lộ ý cười, nghiễm nhiên cũng cảm thấy buồn cười.
"Anh mau đi đi." Hai má Lục Phong Thanh có chút phiếm hồng, mất tự nhiên thúc giục Mạc Nguyệt Lãng.
"Chụp tôi cho đẹp." Mạc Nguyệt Lãng nâng tay, nhéo má Lục Phong Thanh, "Còn chụp không đẹp nữa..."
Nói tới đây, Mạc Nguyệt Lãng tạm dừng hồi lâu, cũng không nói tiếp nửa câu sau. Lục Phong Thanh cảm thấy không ổn, nhìn Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Chụp không đẹp...?"
Mạc Nguyệt Lãng hơi cúi đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: "Sẽ bị phạt."
Lục Phong Thanh không biết trừng phạt mà Mạc Nguyệt Lãng nói chính xác là gì, nhưng dù có bị phạt hay không, cậu cũng không thể dễ dàng bỏ qua sai lầm của mình."
Cũng may đã thích ứng được từ lần trước, lần này Lục Phong Thanh có thể bình tĩnh đối diện với Mạc Nguyệt Lãng khi đi trên sàn diễn, thành công hoàn thành nhiệm vụ quay chụp.
Mạc Nguyệt Lãng thay đồ xong thì đến bên cạnh Lục Phong Thanh, cầm máy hình của cậu, mở xem hình, thoáng tiếc nuối nói: "Chụp không tệ."
Lục Phong Thanh chưa bao giờ được Mạc Nguyệt Lãng khen, cậu biết Mạc Nguyệt Lãng sẽ không khen để làm cậu vui, nếu Mạc Nguyệt Lãng nói không tồi, thì hẳn thật sự không tồi. Cậu gãi gãi cổ nói: "Tôi sẽ cố gắng học."
"Ừ." Mạc Nguyệt Lãng trả cameras lại cho Lục Phong Thanh, "Khi nào thì chụp ảnh riêng tư?"
"..." Lục Phong Thanh yên lặng đeo cameras lại trên cổ, nhỏ giọng nói: "Tôi vẫn chưa được."
Mạc Nguyệt Lãng cười khẽ, không chọc cậu nữa.
"Đúng rồi, điện thoại của anh." Lục Phong Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra trả lại cho Mạc Nguyệt Lãng, kết quả không ngờ tay phải Mạc Nguyệt Lãng cầm lấy điện thoại, tay trái trực tiếp dắt tay cậu.
"Đi thôi, đưa cậu về." Mạc Nguyệt Lãng nói.
Động tác của hắn quá tự nhiên, khiến cho Lục Phong Thanh sinh ra một loại ảo giác, giống như quan hệ của bọn họ vốn là nắm tay nhau đi.
Nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay, theo mạch máu đi vào trái tim, đây là lần đầu tiên Lục Phong Thanh, cậu thề tuyệt đối là lần đầu tiên, cậu bắt đầu tưởng tượng nếu Mạc Nguyệt Lãng thật sự là bạn trai thì sẽ thế nào.
Đầu tiên ngoại hình của Mạc Nguyệt Lãng không cần phải nói, căn bản không thể bắt bẻ, hơn nữa nổi tiếng như thế, điều kiện kinh tế đương nhiên không tệ.
Lục Phong Thanh nhớ tới tin nhắn kia Mạc Nguyệt Lãng gửi cho cậu, không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh bạc, không có ham mê xấu, không quan hệ nam nam bừa bãi, như vậy thoạt nhìn, quả thực là bạn trai hoàn hảo.
Trong đầu vào phút chốc hiện ra chữ "hoàn hảo", Lục Phong Thanh bừng tỉnh.
Vào thời điểm cậu vừa xác định quan hệ với Quan Diệc Huy, Quan Diệc Huy thoạt nhìn cũng hoàn hảo. Cậu mới quen Mạc Nguyệt Lãng hai tháng, trước mắt xem ra Mạc Nguyệt Lãng là một A ấm áp, nhưng cậu không thể tự tin đoán Mạc Nguyệt Lãng cũng có một mặt xấu khác?
Lục Phong Thanh không tin trên thế giới này thật sự có người hoàn hảo, hoặc nói chính xác hơn là cậu không dám tin.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, tràn ngập chờ mong với một người, nếu ngay từ đầu đã chuẩn bị tâm lý, như vậy nếu có một ngày hình tượng của đối phương sụp đổ, cũng sẽ không quá thất vọng.
Nghĩ đến đây, nhiệt độ lòng bàn tay dần lạnh lại.
Lục Phong Thanh vô cùng bình tĩnh bị Mạc Nguyệt Lãng nắm tay, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười.
Cậu và Mạc Nguyệt Lãng chỉ giả vờ làm người yêu, mỗi ngày đều bị sự phấn khích của Tạ Di Nhiên làm ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, bắt đầu đánh giá nếu Mạc Nguyệt Lãng làm bạn trai thì sẽ thế nào.
Chỉ cần hơi động não một chút sẽ biết, Mạc Nguyệt Lãng làm sao có thể để ý đến cậu?
Lục Phong Thanh thật sự không tự xem nhẹ mình, cậu hiểu rất rõ sự chênh lệch giữa mình và Mạc Nguyệt Lãng lớn thế nào, giống như cư dân mạng đều nghĩ cậu là người thứ ba theo đuổi Mạc Nguyệt Lãng, không ai coi trọng cậu cả.
Cậu cũng có suy nghĩ như vậy, nếu cậu và Mạc Nguyệt Lãng ở cùng một chỗ, cậu chỉ có thể nghĩ đến sáu chữ: không biết tự lượng sức mình.
Lục Phong Thanh thu lại tưởng tượng không thực tế, thành thật theo sát Mạc Nguyệt Lãng đến chỗ đỗ xe.
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng quát của bảo vệ, Lục Phong Thanh theo bản năng quay đầu lại, phát hiện có một nam thiếu niên đi thẳng đến cậu, trên tay còn cầm một bong bóng nước.
Phản ứng của Lục Phong Thanh vốn chậm chạp, cậu khó hiểu nhìn nam thiếu niên cách mình ngày càng gần, chờ đến khi cậu ý thức được cậu ta muốn làm gì mình thì đã quá muộn rồi.
"Mày là người thứ ba, không xứng với anh tao!" Nam thiếu niên rống lớn, đồng thời dùng sức ném bong bóng nước vào mặt Lục Phong Thanh.
Mạc Nguyệt Lãng phản ứng lại trước, kéo mạnh Lục Phong Thanh, nhưng bong bóng nước bay với tốc độ quá nhanh, tuy rằng tránh được mặt nhưng vẫn đập vào người cậu.
Bong bóng nước bể ra, bọt nước nhanh chóng văng khắp nơi.
Lục Phong Thanh ngơ ngác nhìn áo quần mình, phảng phất ngửi được mùi khai.
Cậu khó tin nâng cánh tay bị nước văng trúng lên, cách một khoảng ngửi thử, là nước tiểu.
- ------
Tác giả: Lục tử bị bắt nạt, Mạc tử sẽ dỗ dành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.