Không khí trong phòng chìm vào im lặng đến nỗi cảm thấy ngột ngạt, hai tay Mạc Nguyệt Lãng giữ vai Lục Phong Thanh, không nói gì hạ mắt nhìn Lục Phong Thanh.
Sau một lúc lâu, hắn lui về phía sau vài bước, ngồi trên giường lớn, chậm rãi mở miệng nói: "Người vừa nãy không phải fan của tôi."
Lục Phong Thanh không nói gì, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Nguyệt Lãng.
Nếu không phải fan của Mạc Nguyệt Lãng, vì sao lại mắng cậu không xứng với anh bọn họ cơ chứ?
Mạc Nguyệt Lãng nói tiếp: "Người kia là học sinh mà Tống Ninh thuê đến."
"Tống Ninh?" Lục Phong Thanh hơi giật mình, "Sao anh biết?"
"Cậu ta vẫn muốn hẹn gặp tôi, tôi không trả lời cậu ta." Mạc Nguyệt Lãng nói, "Vừa nãy cậu ta gọi điện cho tôi nói chuyện này, nói rằng cậu ta không nhịn được muốn làm tổn thương em, khiến tôi phải gặp mặt cậu ta."
Lục Phong Thanh nhất thời yên lặng.
Đẳng cấp của Tống Ninh quả nhiên không như với người khác, vừa tìm người hại cậu, vừa biện minh vì mình "không thể nhịn được", giả làm nạn nhân.
Cậu ta uy hiếp Mạc Nguyệt Lãng, lý do là không cố ý, giải vây cho chính mình, giống như Khương Tuệ nói, tâm tư người này thật sự rất đáng sợ.
"Vậy anh sẽ đi gặp cậu ta sao?" Lục Phong Thanh hỏi.
Kỳ thật chuyện của Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh thế nào, cũng không liên quan đến Mạc Nguyệt Lãng, nhưng cậu không hi vọng Mạc Nguyệt Lãng sẽ đi gặp Tống Ninh.
Nếu Mạc Nguyệt Lãng thỏa hiệp, vậy thì không phải cậu sẽ trở thành công cụ bị Tống Ninh lợi dụng sao?. Có gì hot? Chọt thử t𝒓ang -- t𝒓umt𝒓u yen﹒Vn --
"Không đi." Mạc Nguyệt Lãng không chút do dự phun ra hai chữ, dường như với sự uy hiếp đó của Tống Ninh, hắn còn lười nâng mắt nhìn, "Cậu ta không liên quan đến tôi."
Lục Phong Thanh nhẹ nhàng thở ra, hơi lo lắng hỏi: "Cái kia..."
"Tôi sẽ bảo vệ cho cậu thật tốt." Mạc Nguyệt Lãng đứng thẳng, ánh mắt khinh thường khi nhắc đến Tống Ninh đã biến mất, đổi thành biểu cảm nghiêm túc, "Hôm nay là do tôi không tốt."
Mạc Nguyệt Lãng thẳng thắn thành khẩn xin lỗi, ngược lại làm cho cậu chân tay luống cuống. Cậu thật sự không trách Mạc Nguyệt Lãng, hơn nữa sau khi biết cậu học sinh kia là do Tống Ninh thuê, cậu cũng không còn khó chịu nhiều nữa.
Ban đầu cậu nghĩ cậu học sinh kia là fan của Mạc Nguyệt Lãng, đứng dưới góc độ của Mạc Nguyệt Lãng, cảm thấy cậu là đối tượng không đủ tư cách.
Nhưng mà nếu những chuyện này đều do Tống Ninh sắp xếp, mục đích cũng không phải vì muốn tốt cho Mạc Nguyệt Lãng, chỉ muốn nhắm vào cậu, chuyện này không có gì phải làm cậu khó chịu.
"Tôi, tôi cũng không giận." Lục Phong Thanh hơi mất tự nhiên nói. cậu thật sự không am hiểu cách nói chuyện như vậy, đến nỗi hai má đỏ ửng lên.
Điều hòa trong phòng để hai mươi độ, Lục Phong Thanh không mặc áo, lúc nãy trong lòng cậu rất tiêu cực, cũng không để ý đến độ ấm trong phòng. Lúc này cảm xúc tiêu cực đã tan biến, cậu mới bất giác cảm thấy lạnh, không nhịn được ôm lấy cánh tay chà xát.
Mạc Nguyệt Lãng thấy cậu như thế, chủ động đến tủ quần áo tìm áo choàng tắm, sau đó đưa đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn." Lục Phong Thanh nhỏ giọng nói, nâng cánh tay định lấy áo, nhưng lúc này Mạc Nguyệt Lãng lại tránh tay cậu, hai tay mở cổ áo, rõ ràng là muốn mặc giúp cậu.
Tay Lục Phong Thanh dừng ở giữa không trung, cậu khó hiểu nhìn Mạc Nguyệt Lãng nói: "Tôi tự mặc được rồi."
Mạc Nguyệt Lãng không nói gì cũng không làm gì, biểu tình viết hai chữ "nghe lời".
Lục Phong Thanh bất đắc dĩ, xoay người, đưa lưng về phía Mạc Nguyệt Lãng, ngoan ngoãn xỏ hai tay vào ống tay áo.
Sau khi mặc vào, cậu kéo hai vạt áo lại, định đeo dây lưng, nhưng mà không ngờ hai tay Mạc Nguyệt Lãng trực tiếp vòng qua eo cậu, ấn cậu vào ngực, sau đó chủ động đeo thắt lưng cho cậu.
"Anh..." Lục Phong Thanh chống cự vung tay, lại bị ôm lại. Sau lưng cậu dựa vào lồng ngực rắn chắc, bên tai là đỉnh đầu Mạc Nguyệt Lãng, không khí mập mờ, cậu mất tự nhiên nhéo cánh tay, xấu hổ vì chuyện đã xảy ra.
Khăn tắm quấn quanh hông không chịu được sức ép, thuận lợi tuột xuống đất.
Cơ thể Lục Phong Thanh cứng đờ, tay Mạc Nguyệt Lãng cầm thắt lưng cũng dừng động tác.
Bây giờ dưới lớp áo choàng tắm của cậu đã không còn gì, nếu Mạc Nguyệt Lãng cởi áo cậu ra, ngay cả cái khố cậu cũng không có.
Mạc Nguyệt Lãng dừng động tác trên tay, hắn dường như đang do dự - nếu không hắn cũng sẽ không... dừng lại.
"Để tôi tự làm." Lục Phong Thanh nhanh chóng giành thắt lưng trên tay Mạc Nguyệt Lãng lại, thuần thục thắt chặt dây, sau đó tránh thoát khỏi hai tay Mạc Nguyệt Lãng.
Bây giờ Lục Phong Thanh lại phải đối mặt với một chuyện xấu hổ nữa -
Nếu cậu nhặt khăn tắm dưới đất lên quấn lại, thì lại quá khác người rồi, làm gì có người nào đã mặc áo choàng tắm rồi, mà bên trong còn quấn thêm khăn tắm? Vả lại nếu muốn quấn lại, thì còn phải giở áo lên, như vậy cũng không có tác dụng gì.
Nhưng nếu cậu không quấn khăn lại, người anh em nhỏ ở dưới sẽ lạnh lẽo, không có cảm giác an toàn, hơn nữa kiểu áo choàng tắm này chỉ khoác lên người, bước chân quá lớn sẽ có cảm giác trống rỗng.
Lục Phong Thanh do dự, không biết nên làm gì, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra, kéo chăn đắp lên người
Sau khi đắp chăn, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi hơi lạnh."
Mạc Nguyệt Lãng cúi đầu cười nhẹ, như là cảm thấy bất đắc dĩ, hắn nhặt khăn tắm lên treo trên ghế, sau đó chậm rãi ngồi xuống giường, nhìn lướt qua Lục Phong Thanh: "Tôi cũng đâu có ăn em."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng lại không như thế. Con người lười biếng mang theo sự ngả ngớn, giống như giây sau đó sẽ xốc chăn lên vậy.
Nhưng mà trên thực tế, Mạc Nguyệt Lãng thực sự xốc chăn lên.
Lục Phong Thanh bị dọa sợ, khẩn trương túm chăn lại: "Anh làm gì?"
"Sợ tôi như vậy à?" Mạc Nguyệt Lãng hạ mi mắt, có vẻ hăng hái, một tay hắn bắt được cánh tay Lục Phong Thanh, tay kia giữ chặt chăn, dường như muốn xốc chăn lên, nhưng mà Lục Phong Thanh lại bày ra bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, dùng sức giãy dụa, cuối cùng Mạc Nguyệt Lãng cũng không xốc chăn lên, ngược lại chỉ kéo vạt áo trước ngực Lục Phong Thanh xuống, lộ ra hơn nửa đầu vai.
Trước ngực Lục Phong Thanh bị lạnh, cậu sững sờ nhìn lồng ngực bị lộ ra của mình, hạt đậu phấn hồng nửa che nửa hở có vẻ mê người.
"Anh làm gì đó." Lục Phong Thanh tức giận nhìn Mạc Nguyệt Lãng, sau đó kéo vạt áo lên.
"Thật xin lỗi." Hầu kết Mạc Nguyệt Lãng trượt lên xuống, "Tôi muốn sấy tóc cho em, đừng để bị cảm."
Tuy rằng nước bẩn chỉ dính trên quần áo Lục Phong Thanh, nhưng cậu đã tắm sạch một lần. Điều hòa trong phòng thổi tới thật sự có hơi lạnh, cậu đỏ mặt xốc chăn lên, cũng không biết do tức giận hay ngại ngùng: "Để tôi tự sấy."
Trong phòng tắm khách sạn có máy sấy trên tường, Lục Phong Thanh vào nhà tắm, nhưng mà cậu còn chưa kịp lấy máy sấy xuống, vị siêu mẫu thân cao chân dài đã theo vào, phải chen nhau đứng trong không gian nhỏ hẹp.
Lục Phong Thanh quay đầu lại nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng, vẻ mặt cậu vô cùng kỳ diệu, tuy rằng cậu không nói gì, nhưng trong ánh mắt tràn đầy ý tứ "anh muốn làm cái gì".
Mạc Nguyệt Lãng lướt qua đầu vai Lục Phong Thanh, lấy máy sấy xuống. sau đó ấn cậu đến bồn rửa mặt, tay kia nhẹ nhàng đặt trên đầu cậu nói: "Tôi sấy cho em."
"Không cần, tôi tự..." Lục Phong Thanh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng máy sấy.
Đôi khi Mạc Nguyệt Lãng thật sự ngang ngược, hoàn toàn không cho Lục Phong Thanh cơ hội phản kháng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên đầu cậu, làm trái tim Lục Phong Thanh ngứa ngáy. Cậu cúi đầu tự hỏi vì sao Mạc Nguyệt Lãng lại giúp cậu mặc quần áo, lại còn giúp cậu sấy tóc, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra một kết luận: Mạc Nguyệt Lãng đang cảm thấy tự trách.
Tuy rằng chuyện này cũng không phải là lỗi của Mạc Nguyệt Lãng, nhưng đều bắt nguồn từ hắn.
Lục Phong Thanh thích sạch sẽ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng cẩn thận không để dính vào người, chứ đừng nói là dính của người khác.
Tưởng tượng như vậy, cậu cũng thoải mái hơn một chút, tùy ý để Mạc Nguyệt Lãng hầu hạ cậu.
Sau khi sấy được một nửa, Mạc Nguyệt Lãng bắt đầu hất ngược tóc mái của Lục Phong Thanh lên để sấy, Lục Phong Thanh không quen để lộ cái trán ra, nên hơi ngẩng đầu lên, khiến phần tóc mái đang được nâng lên che cái trán lại.
Làm mấy lần, Mạc Nguyệt Lãng không kiên nhẫn tắt máy sấy, nhìn Lục Phong Thanh trong gương hỏi: "Làm loạn hả?"
"Tôi nào có.'' Lục Phong Thanh bị Mạc Nguyệt Lãng nhìn đến đỏ mặt, "Thả tóc mái của tôi xuống."
"Tôi biết." Mạc Nguyệt Lãng lại hất tóc mái của Lục Phong Thanh ra phía sau, "Lộ trán ra đẹp lắm."
"Tôi không muốn để lộ." Lục Phong Thanh nhíu mày phản kháng nói: "Không đẹp."
"Em không tin mắt thẩm mỹ của tôi à?" Mạc Nguyệt Lãng khó chịu hỏi.
"... Được rồi." Lục Phong Thanh không chống cự nữa, tùy ý để vị siêu mẫu quốc tế này tạo hình cho mình.
Dường như Mạc Nguyệt Lãng làm tóc rất có tâm, hắn điểu chỉnh cho cậu một lúc lâu, cuối cùng hất một nửa mái lên, một nửa mái rũ xuống, lộ ra phân nửa cái trán trơn bóng, khiến cho Lục Phong Thanh thoại nhìn đẹp hơn không ít.
Lục Phong Thanh bị người nọ đánh giá nên không được tự nhiên, cố ý chuyển đề tài nói: "Vấn đề vừa nãy của tôi..."
Mạc Nguyệt Lãng cất máy sấy lại trên tường, thờ ơ trả lời: "Vấn đề gì?"
"Chính là chuyện giả làm bạn trai anh..."
Lục Phong Thanh muốn nói nếu người nhắm vào cậu không phải là fan của Mạc Nguyệt Lãng, thì cậu cũng không để ý nữa tiếp tục giả làm bạn trai.
Nhưng mà cậu còn chưa nói hết, Mạc Nguyệt Lãng đã ngắt lời cậu.
"Không thể đổi ý, chúng ta đã thỏa thuận rồi." Mạc Nguyệt Lãng chậm chạp hạ người, hai tay chống lên bồn rửa vây quanh Lục Phong Thanh, nhìn thẳng vào cậu, "Em phải có trách nhiệm với tôi."
Nghe nói như thế, Lục Phong Thanh hơi sửng sốt, cậu như có cảm giác bị chơi xấu.
"Sao tôi phải có trách nhiệm với anh?" Lục Phong Thanh cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng người trước giờ cứ ôm ấp cậu là Mạc Nguyệt Lãng, cậu chưa từng đụng chạm vào Mạc Nguyệt Lãng, sao trong lời nói của Mạc Nguyệt Lãng, cứ như cậu khi dễ hắn vậy?
"Cho nên cậu không muốn chịu trách nhiệm hả?" Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày hỏi.
"Không phải," Lục Phong Thanh trung thực giải thích, "Chỉ là tôi không có đụng chạm vào anh, vì sao lại phải chịu trách nhiệm chứ?"
Mạc Nguyệt Lãng đứng dậy khoanh tay trước ngực, bộ dáng như đang tự hỏi, dường như cảm thấy Lục Phong Thanh nói rất hợp lý.
Sau một lúc lâu, hắn cúi người, dựa vào bồn rửa tay, sau đó tay trái kéo áo mình lên, tay phải cầm tay Lục Phong Thanh đặt lên cơ bụng mê người của mình, mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ đụng rồi."
Lục Phong Thanh: "..." Anh là lưu manh à?
- -----
Mạc tử: Đãi ngộ đặc biệt.