Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 117: Phiên ngoại 12 Tuyến vườn trường




Thời điểm bắt đầu câu chuyện này, Lâm Ỷ Miên nghĩ bức thư tình cuối cùng mà Hứa Nguyệt Lượng trao cho cô đã đến kỳ hạn. Trước thời hạn đó, cô cần phải làm quen với Hứa Nguyệt Lượng, giải quyết mâu thuẫn mà nàng bỏ chạy khi nhìn thấy chính mình, có được tin tưởng và trở thành bằng hữu hoặc bằng hữu đặc biệt với nàng.
Ảo tưởng đẹp đẽ nhất của hai người khi còn ở tuổi thanh xuân đã được thực hiện.
Nhưng hiện tại, mối quan hệ với Hứa Nguyệt Lượng đang tiến triển rất thuận lợi, và điểm số thường xuyên vượt quá, nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học đã trở thành kỳ hạn của Lâm Ỷ Miên.
Kỳ thi tuyển sinh đại học, thật là một mệnh đề đứng đắn.
Lâm Ỷ Miên thực sự không nghĩ tới cư nhiên mình không thể thoát khỏi mệnh đề này khi nhắc lại tuổi của mình.
Câu chuyện này cũng quá đứng đắn đi!!!
Thế giới này cũng quá phú cường dân chủ hài hòa văn minh đi!!!
Lâm Ỷ Miên yên lặng bóp nắm đấm của mình, nhưng sau khi đưa Hứa Nguyệt Lượng về nhà, cô chỉ có thể mở sách vở.
Vì Hứa Nguyệt Lượng rất coi trọng vấn đề này, vì Hứa Nguyệt Lượng đã cho cô sự tin tưởng cùng dũng cảm như vậy, nên cô tự nhiên không thể phụ lòng nàng.
A, kỳ thi tuyển sinh đại học khó thật.
Lâm Ỷ Miên cũng ở trong tình trạng khó khăn như tất cả các học sinh cao trung.
Hứa Nguyệt Lượng đã làm theo những gì cô nói, ngày hôm sau lại đến giúp cô ôn tập.
Lâm Ỷ Miên không phải lo lắng về việc tìm cách mới để tiếp cận Hứa Nguyệt Lượng, bởi vì Hứa Nguyệt Lượng sẽ nắm bắt mọi cơ hội để có thể xuất hiện trước mặt Lâm Ỷ Miên.
Xuất hiện trước mặt cô, lôi ra một cuốn sách giáo khoa và sách bài tập.
Lâm Ỷ Miên, "..."
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp của nàng, cúi đầu, cúi đầu lướt qua các câu hỏi.
Chỉ còn hai tuần nữa là tính hết kỳ thi đại học, trong hai tuần này, cô đã thu thập kiến ​​thức của mười năm trước và tích hợp lại, bận rộn ngày đêm.
Cô thậm chí còn hơi tức giận vì lúc trước cô thi đại học quá nhẹ nhàng, cho nên không ghi nhớ nhiều thứ, để đề thi đại học năm đó chỉ là hình bóng mơ hồ trong đầu cô.
Nhớ lại nhớ đến buổi tối, khi cô ngã trên giường ngủ thiếp đi, cô nghĩ, khi câu chuyện này xuất hiện, cô phải ôm Hứa Nguyệt Lượng trong ngực, hỏi nàng có cố ý làm vậy không.
Nếu cố ý cô sẽ hôn nàng 100 lần, không cố ý sẽ là 150 lần.
Hình như năm đó cô đã đạt 150 điểm môn toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ngọa tào, Lâm Ỷ Miên lại mơ mơ màng màng siết chặt nắm đấm.
Khi ta tập trung vào một nhiệm vụ khó khăn, thời gian sẽ nhanh chóng trôi qua.
Như mọi lão sư cao trung đã nói, thời gian trôi nhanh, một ngày, hai mươi bốn giờ, chẳng bao lâu nữa sẽ hết.
Đếm ngược trên bảng đen chuyển từ màu phấn trắng sang màu đỏ, dừng lại trên số "3" lớn.
Sau khi Lâm Ỷ Miên ghi nhớ một tập tài liệu nhỏ về điểm kiến ​​thức "Sinh lý hóa" mà Hứa Nguyệt Lượng chuẩn bị cho cô, cô nhìn lên, thấy một nữ sinh có lẽ là cán bộ lớp đang đứng trước mặt mình, đang câu ngón tay, do dự lại ngại ngùng.
Thần kinh của Lâm Ỷ Miên được kết nối, những ngày này, lớp sẽ viết thư cho một đồng học hoặc chụp ảnh chung, bí mật thanh xuân nhiều năm liên tiếp bị vạch trần, tựa như năm đó... thời điểm Hứa Nguyệt Lượng trao cho cô bức thư cuối cùng, trong lòng cô giống như xao động.
Lần này, Lâm Ỷ Miên đã sớm lấy tư thái thuần thục để chuẩn bị. Chuẩn bị thẳng thắn thành khẩn lại ôn hòa mà cởi áo choàng của Hứa Nguyệt Lượng, cùng cô bước vào một giai đoạn mới. Đối với những tâm tư khác đưa tới trước mặt cô... chỉ có thể lễ phép nói một tiếng xin lỗi.
Cô nhìn về phía nữ sinh, chờ nàng nói.
Khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng cùng thấy rõ hết thảy của cô, nữ sinh bất giác lùi lại một bước, càng khẩn trương hơn.
Lâm Ỷ Miên không có lựa chọn nào khác, nhanh chóng phụ trợ, "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
Môi nữ sinh khẽ run lên, trong ánh nắng ấm áp và tiếng ve kêu, cuối cùng cũng bật ra vài chữ: "Lão sư kêu cậu chụp ảnh chung."
Nói xong liền xoay người bỏ chạy, nhanh như một cơn gió, mặt đất bị quét sạch.
Giống như Lâm Ỷ Miên là một loại quái thú tránh không kịp.
Lâm Ỷ Miên, "..."
Hiểu nhầm rồi.
Tự cho mình là đúng.
Nghĩ đến một chuyện lẽ ra không nên nghĩ đến.
Nhất định là việc học làm cho cô trở nên ngu ngốc.
Lâm Ỷ Miên xoa xoa mặt, quay đầu nhìn xung quanh.
Tất cả đồng học đã đi chụp ảnh, cô là người duy nhất còn lại trong lớp.
Yên tĩnh đến khó tin, có thể nghe thấy rõ tiếng một cơn gió thổi qua và thổi tung các trang sách.
Lâm Ỷ Miên đứng lên, dừng lại.
Đây không phải là lần Hứa Nguyệt Lượng gửi cho cô bức thư cuối cùng vào lúc chụp ảnh tốt nghiệp sao?
Đó là cảnh tượng mà cô đã nhớ lại vô số lần, hiện tại đã được khôi phục lại.
Có vẻ như thần kinh của cô đã đúng.
Hiện tại quả thực đã đến lúc phải nghĩ đến những chuyện khác ngoài việc học, những thứ không nên nghĩ tới, tự cho mình là đúng, bắt lấy con thỏ nhỏ thuộc về mình.
Lâm Ỷ Miên lại ngồi xuống.
Lần này, cô không đột nhiên xuất hiện để bắt người, cô liền ở đây, Hứa Nguyệt Lượng đã quen biết cô rồi, cô đợi Hứa Nguyệt Lượng đi qua.
Thời gian trôi chậm lại từng phút từng giây.
Mỗi giây đủ để Lâm Ỷ Miên nghĩ về Hứa Nguyệt Lượng vô số lần, bộ dáng non nớt, bộ dáng trưởng thành, bộ dáng thẹn thùng, bộ dáng nở nụ cười, bộ dáng rơi nước mắt.
Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên khẽ nhúc nhích, xoa lên tờ giấy có kết cấu ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng, khi mọi thứ đã yên ắng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên hành lang, đến cửa lớp.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, chuẩn bị tốt một bộ dáng ôn nhu lại vô tội.
Tiếng bước chân nhảy vào phòng học, rất sống động, giống như một con thỏ đang tung tăng.
Nàng nhảy nhanh đến Lâm Ỷ Miên nhướng mắt liền bắt được nụ cười rạng rỡ của Hứa Nguyệt Lượng.
Nàng vẫn đeo kính nhưng này không ảnh hưởng đến khả năng nhìn thấy đôi mắt như ánh trăng của Lâm Ỷ Miên.
Hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi môi tươi tắn nhếch lên, rực rỡ như nắng hè lập tức bao lấy Lâm Ỷ Miên thật chặt.
Cảnh tượng không đúng lắm, có vẻ như bị đảo ngược vị trí, người bắt được thỏ không phải là cô, mà là Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên mấp máy môi, còn chưa kịp nói, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên cúi xuống, kéo khoảng cách giữa hai người họ đến một khoảng nâng cằm lên liền có thể hôn được, sau đó nàng đột nhiên chớp đôi mắt to tròn nhìn vào Lâm Ỷ Miên, hỏi cô: "Sao chị vẫn ở đây?"
Tất cả ánh sáng đều ở trong tầm mắt của Lâm Ỷ Miên, tinh thần nàng hoảng hốt, trong ngực thật sự có thỏ, tim đập nhanh.
Một lúc lâu sau, cô chỉ có thể trả lời bằng một âm tiết ngắn "À..."
“À cái gì.” Hứa Nguyệt Lượng lại gần, kéo khoảng cách giữa hai người về một giá trị âm, nàng đi đến bên người Lâm Ỷ Miên, nắm cổ tay cô, “Những người khác đều đi chụp ảnh, lớp của chị đều xếp hàng dài, nếu chị không đi thì sẽ không có mặt trên ảnh tốt nghiệp."
Giọng Lâm Ỷ Miên trầm xuống, "À..."
“Học đến ngốc rồi sao?” Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm, kéo cô đi, “Không còn thời gian nữa, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Lâm Ỷ Miên tiếp bước nàng.
Hứa Nguyệt Lượng bước nhanh, gần như là chạy chậm.
Miệng cũng chuyển động nhanh, lầm bà lầm bầm rơi vào tai Lâm Ỷ Miên, tất cả đều là nốt nhạc vui sướng.
“Chúng ta tự học, nên em đổi giờ cùng đồng học trực rồi chuồn ra ngoài tìm chị."
"Chị không biết hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp sao? Không ai thông báo cho chị sao? Em còn biết, em cũng biết thứ tự của lớp chị a."
"Phải chuẩn bị trước, khi chụp lớp thứ nhất, lớp thứ ba đã xếp hàng, thứ tư và thứ năm đang chờ, thứ sáu đã ra khỏi lớp học."
"Bất quá, thời gian này lãng phí lâu như vậy, có thể làm được nửa bộ đề."
"Đúng rồi, chị có xem mấy câu làm sai không? Em có khoanh đỏ trong đó..."
Nói như vậy, cuối cùng nàng cũng phải quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên bước xuống bậc thang cuối cùng, dung tiến vào ánh nắng, "Có xem."
"Giỏi quá!" Hứa Nguyệt Lượng tăng thanh âm khích lệ cô.
Lâm Ỷ Miên, "Tôi cũng đã ghi nhớ các điểm kiến ​​thức của sinh lý hóa."
Hứa Nguyệt Lượng khen cô đã có một bộ kinh nghiệm tốt, "Oa, chị cũng quá lợi hại rồi!"
Lâm Ỷ Miên giật giật khóe môi, "Tôi cũng xem tiếng Anh, sẽ không sai ngữ pháp nữa."
Hứa Nguyệt Lượng, "Vậy rất đúng! Lâm Miên Miên của chúng ta không bao giờ phạm sai lầm lần thứ hai, lúc em cho chị đề sai cũng không quá nhọc lòng, chị đã thực sự làm em bớt lo..."
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng, "Em gọi tôi là gì?"
Khóe môi Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên lắp bắp.
Dưới chân cũng loạng choạng, liền ngã nhào về phía trước.
May mà hai người kề nhau, Lâm Ỷ Miên trở lòng bàn tay, nắm lấy cánh tay của Hứa Nguyệt Lượng, kéo nàng lại.
Cả người Hứa Nguyệt Lượng chấn động, tóc tai rũ rượi, ánh mắt như có một vũng nước, gợn sóng lăn tăn.
Cả hai dừng lại một lúc, Lâm Ỷ Miên hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Dọa tới rồi?"
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu nguầy nguậy, nhưng giọng nói thực sự rất hoảng loạn, nàng xin lỗi Lâm Ỷ Miên, "Xin lỗi xin lỗi, học tỷ, em, em..."
Lâm Ỷ Miên thúc giục "Hửm?"
Hứa Nguyệt Lượng, "Em... em lỡ lời."
Đây là cái cớ vụng về, Lâm Ỷ Miên bật cười.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, không nói chuyện, chỉ đỏ mặt, màu sắc càng ngày càng đậm.
Bóng cây đổ trên tay áo ngắn trong bộ đồng phục học sinh màu trắng, Lâm Ỷ Miên nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy thời gian cuối cùng cũng đã đáp xuống điểm mà cô đang nghĩ tới.
Không hoàn toàn giống như trước, nhưng không sao.
Dù sao quá khứ cũng là quá khứ, lãng phí thời gian cũng không tính là uổng phí, cô và Hứa Nguyệt Lượng đã cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, tất cả hối hận cũng không cần thay đổi.
Mỗi khoảnh khắc của hai người đều mới mẻ và hạnh phúc.
“Không sao.” Lâm Ỷ Miên cười nói, cô nắm lấy tay Hứa Nguyệt Lượng, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay rồi dẫn nàng đi về phía trước, “Em gọi tôi cái gì cũng đều có thể."
Hứa Nguyệt Lượng đi sau cô một bước, nàng chỉ có thể nhìn lên, thấy một luồng sáng nhẹ nhàng lướt qua vai Lâm Ỷ Miên, bao trùm lấy cô.
Để lồng ngực nóng lên như có nắng đốt.
Trước tòa nhà dạy học đoan chính nhất, nhiều tầng tầng lớp lớp học sinh đang xếp hàng ngay ngắn chờ chụp ảnh quan trọng nhất trong năm cấp ba của mình.
Lớp của Lâm Ỷ Miên chuẩn bị bước vào sân, lão sư của tất cả các môn đã đến, chủ nhiệm lớp nhìn thấy cô từ xa, dùng sức vẫy tay với cô.
Cho dù gần đây học sinh này có chút nổi loạn, hơi ngỗ ngược lại có chút kỳ quái, nhưng hắn vẫn dành vị trí chính giữa cho cô, vẫn đặt cho cô kỳ vọng rất lớn là sẽ trúng tuyển trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Tôi qua đó.” Lâm Ỷ Miên nói.
"Vâng." Hứa Nguyệt Lượng chủ động buông tay.
Lâm Ỷ Miên không vội, cô quay lại nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nghiêm túc mà nhìn nàng, "Em còn muốn nói gì với tôi không?"
"Cố gắng thi đại học a!," Hứa Nguyệt Lượng lập tức nói.
Lâm Ỷ Miên vui mừng, "Vẫn chưa đến lúc nói tới chuyện này."
Hứa Nguyệt Lượng, "A... cố gắng chụp ảnh a"
Lâm Ỷ Miên, "... này hẳn là không có gì phải cố gắng."
Lâm Ỷ Miên có vẻ không thỏa mãn, còn Hứa Nguyệt Lượng thì rơi vào suy nghĩ.
Nàng cau mày, nàng thật sự không biết nói gì với Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên nâng cằm lên, chỉ vào vị trí túi quần, "Đây."
Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác cúi đầu, phản ứng lại, lập tức lấy ra.
Quả thật có thứ gì đó nhét trong túi quần của nàng một vài viên kẹo, một cây bút và một tờ giấy nháp chuẩn bị vứt đi.
"A" Hứa Nguyệt Lượng lấy một viên kẹo ngon nhất, để tỏ lòng thành khẩn, nàng lấy giấy gói ra đưa cho Lâm Ỷ Miên, "Vốn dĩ là chuẩn bị thưởng cho chị vì đã xem lại câu hỏi sai."
“Tôi xứng đáng.” Lâm Ỷ Miên cúi đầu, ngậm lấy viên kẹo.
Hai mắt Hứa Nguyệt Lượng lấp lánh, Lâm Ỷ Miên cong mắt nhai, "Hóa ra là kẹo cao su."
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng, "A, nhai kẹo cao su khi chụp ảnh thật không tốt đi, chị nhổ ra đi, chị..."
"Không." Lâm Ỷ Miên thổi bong bóng màu hồng, "Cứ như vậy đi, rất cá tính."
Hứa Nguyệt Lượng, "..."
Lâm Ỷ Miên lại nắm lấy nàng, kéo nàng tới trước mặt lớp mình, "Hay là em chụp với tôi đi, dù sao kể từ lần trước chúng ta đến phòng y tế, trong miệng của đồng học đã không còn coi em là người ngoài nữa."
“Không được không được không được,” Hứa Nguyệt Lượng lê từng bước, nhìn thấy toàn bộ đồng học của Lâm Ỷ Miên, cả ánh mắt của lão sư đều đổ dồn về phía họ, cuối cùng nàng đột ngột phanh gấp, vòng qua tay của Lâm Ỷ Miên.
“Học tỷ học tỷ cầu xin chị~ không thể a” Nàng đáng thương nói với Lâm Ỷ Miên, trong mắt có chút ngấn nước, “Em có cách khác, biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng.
Hứa Nguyệt Lượng thoát khỏi tay cô, bỏ chạy thật nhanh, khiến trái tim của Lâm Ỷ Miên choáng váng, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Nhưng may mà Hứa Nguyệt Lượng đã không bỏ chạy nữa.
Nàng chỉ chạy đến phía sau khung ảnh tốt nghiệp, nơi mọi người sẽ chặn lên sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm nhất, vẫy tay với Lâm Ỷ Miên.
Nàng cười, mặt mày thẳng thắn xán lạn, Lâm Ỷ Miên hiểu ý nàng cũng không cần hỏi thêm.
Nàng đã cùng cô chụp ảnh tốt nghiệp, ở ngay phía sau cô, trong bức ảnh, trong quãng thời gian cao trung buồn tẻ nhưng đầy nhiệt huyết của cô, trong thanh xuân không bao giờ phai nhạt của cô.
Thật yêu em.
Lâm Ỷ Miên bù lại nhịp đập trống rỗng của trái tim, nhẹ nhàng nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.