Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 31:




Lâm Ỷ Miên gửi tin nhắn xong, cô nhìn vào hộp thoại, chờ tin nhắn trả lời của Hứa Nguyệt Lượng.
Hôm nay không phải ngày cô đi làm nên phòng hội chẩn không có đồng nghiệp hay bệnh nhân nào khác, trống vắng khiến cô phát ngốc.
Một lúc lâu sau, cuối cùng một tin nhắn mới đến điện thoại:
- [Thực sự là trùng hợp]
- [Tôi chính là xem răng ở chỗ bác sĩ Lâm, cảm thấy chị ấy rất tốt]
- [Xin đừng nói hành vi hoa si của tôi cho chị ấy biết nha~ Thật quá mất mặt~~]
Lâm Ỷ Miên: [Được]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Cảm ơn 11!]
- [Gặp lại lần thứ hai thứ ba thật sự rất xấu hổ a ~]
- [Sau này tôi sẽ không nói đến bác sĩ Lâm trong live nữa, xin đừng nhắc đến tên chị ấy nữa, tôi sợ sẽ gây phiền phức cho chị ấy]
Lâm Ỷ Miên: [Được]
Hứa Nguyệt Lượng:
- [Cảm ơn 11 lần nữa!]
- [Miêu miêu khom lưng.gif]
Nhìn vào biểu tượng cảm xúc chú mèo đang ngoan ngoãn cúi đầu này, Lâm Ỷ Miên biết cuộc trò chuyện nên kết thúc ở đây.
Mối liên hệ giữa z92565611 và Lâm Ỷ Miên cũng nên tạm thời kết thúc.
Hôm qua cô mất kiểm soát cảm xúc, hôm nay nhiệt tình quá mức xúc động, dọa đến Hứa Nguyệt Lượng.
Trước đó Hứa Nguyệt Lượng đến khám răng, nàng không muốn tiết lộ nghề nghiệp của mình trước mặt người lạ, huống chi là với bạn học cũ từng quen biết?
Một bạn học chung trường, từng có một cuộc giao thoa xấu hổ, đột nhiên chạm mặt trong phòng live, dùng thái độ cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài thực tế, ngày nào cũng đập những món quà khổng lồ, đồng thời cũng tỏ thái độ hảo cảm rõ ràng, bất cứ ai cũng sẽ sợ đến mức lông tơ đứng thẳng, né xa ba thước.
Như Hứa Nguyệt Lượng đã nói, chạm mặt lần thứ hai thứ ba quá xấu hổ.
Ngay cả khi Hứa Nguyệt Lượng nhắc đến mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ cả trăm lần trong live, nàng cũng không bao giờ tiết lộ mỹ nữ bác sĩ tỷ tỷ này đang ở bệnh viện nào, tên là gì, chính là để ngăn cách hai thế giới.
Trong thực tế và Internet, mỗi người đều có những mức độ ngụy trang cùng tung hoành khác nhau để tìm cho mình một nơi an toàn.
Bất kể 11 có nói về Lâm Ỷ Miên hay không, Hứa Nguyệt Lượng tin tưởng bao nhiêu, Lâm Ỷ Miên nhất định phải bảo vệ nơi an toàn này.
Hiện tại nàng không có quyền xâm phạm.
Đối với giao thao thuần túy trong thế giới thực, vậy đơn giản hơn nhiều.
Bác sĩ Lâm có quy tắc riêng để làm mọi việc, Hứa Nguyệt Lượng cũng có thái độ riêng đối với các bạn học cũ.
Lâm Ỷ Miên lùi lại một bước, Hứa Nguyệt Lượng lập tức quay trở lại tại chỗ, mặc dù Lâm Ỷ Miên không thể trực tiếp nói chuyện với nàng, nhưng cô vẫn cảm nhận thư thái của nàng.
Loại thư thái này khiến Lâm Ỷ Miên cảm thấy có chút khổ sở, nhưng vì khổ sở đã xâm nhập cô từ lâu, cho nên hiện tại, cô đã thích nghi tốt, chỉ cảm thấy bình thường.
Nóng vội là không thành công, Lâm Ỷ Miên chỉ có thể từ từ mưu tính.
Hai giờ chiều, Hứa Nguyệt Lượng live không đúng giờ.
Lâm Ỷ Miên ngồi trong phòng tư vấn, đeo tai nghe, phân loại tài liệu công việc.
Cánh cửa đóng lại, căn phòng yên tĩnh.
Cuối cùng, lúc ba giờ, Orange phát ra tiếng "ding dong", gửi lời nhắc bắt đầu phát sóng.
Lâm Ỷ Miên nhấp vào live, thấy Hứa Nguyệt Lượng tươi cười chào mọi người: "Xin chào ~~~ Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi lên muộn~~~"
Có người hỏi nàng đã làm gì, có người có trí nhớ tốt hơn đã trả lời thay Hứa Nguyệt Lượng, chủ live đi cùng bạn đến bệnh viện gặp mỹ nữ bác sĩ.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn lướt qua quầy rượu, nói: "Không phải, là tôi có chút việc trì hoãn."
Lâm Ỷ Miên đặt điện thoại lên giá đỡ, kéo khoảng cách giữa nàng và màn hình.
Có người đang hỏi điểm mấu chốt Hứa Nguyệt Lượng đã thu thập quần áo và đầu tóc. Hôm nay, quần áo của nàng màu xanh lá cây tươi mát dịu dàng, trang điểm màu hồng, thập phần đáng yêu.
Nàng thúc đẩy công kích đáng yêu, đến trước camera, giơ tay che miệng, thì thào nói: "Thật ra là tôi ngủ quên ~~~"
Chiêu này vừa ra, phong cách trong phòng live lập tức thay đổi, không ai quan tâm đến lý do thực sự.
Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười, mi mắt cong cong, xoay người theo nhịp điệu của âm nhạc.
Thật là nói được làm được.
Nói sẽ không nhắc đến Lâm Ỷ Miên trong live, cho nên ngay cả đề tài đến bệnh viện cũng bị xóa khỏi nội dung live.
Lâm Ỷ Miên ngưỡng mộ cách nàng làm việc nhanh nhẹn, không cẩu thả. Ngay cả loại nhanh nhẹn này cũng được dùng để xử lý ở trên người cô.
Lâm Ỷ Miên ném ra một món quà, một "xin chào" quy củ khách khí.
Hứa Nguyệt Lượng chắp tay, đọc danh sách cảm ơn. Khi đến 11, nàng không chút vướng víu, cũng là bộ dáng quy củ khách khí.
Lâm Ỷ Miên xem live xong, ra khỏi phòng live.
Vi Vi không giống như Hứa Nguyệt Lượng, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có thể bắt kịp, nàng nhất định sẽ bắt đầu live.
Nếu nàng xin nghỉ chính là xin nghỉ, ngay cả khi việc điều trị buổi sáng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của nàng.
Cả buổi chiều, nàng đều bồi fans chơi game.
Khi Lâm Ỷ Miên lên game, tin nhắn mời lập tức gửi đến.
[Đạo lão, đại lão, tổ đội không?]
Lâm Ỷ Miên gia nhập đội.
Vi Vi: "Đại lão, hôm nay lên sớm a."
Lâm Ỷ Miên: [Cuối tuần]
Vi Vi: "À, xem tôi này, tôi quên mất."
Nàng chào hỏi mọi người tiến vào game, nhân tiện nói chuyện phiếm: "Cuối tuần này còn làm việc, ngoại trừ giới giải trí của chúng ta còn có mấy bác sĩ và cảnh sát phải không?"
Các đồng đội trò chuyện với nàng, sau mười phút trôi qua, Lâm Ỷ Miên không nhận được thông tin hữu hiệu nào.
Chỉ gửi đi, nói: [Ngày mai Vi Vi có live không?]
Nhìn thấy tin nhắn của cô, Vi Vi rất kinh ngạc: "Sao đột nhiên đại lão quan tâm đến tôi thế?? A a a, thật là có chút thụ sủng nhược kinh."
"Nhưng ngày mai tôi phải đến bệnh viện, tôi chưa khám xong, không có live."
Lâm Ỷ Miên: [Ừm]
Vi Vi: "Thứ Ba, thứ Ba hẳn là có thể, thứ Ba tôi sẽ chơi bản đồ mới, có sự kiện hộp kho báu. Đại lão, tôi live sẽ nhắc anh."
Lâm Ỷ Miên: [Ừm]
Vi Vi phấn khích một lúc, nhưng hoàn toàn không đề cập đến thông tin cụ thể về việc đến bệnh viện.
Lâm Ỷ Miên muốn hỏi xem nàng có người đi cùng hay không, nhưng cô cảm thấy trong tình huống hiện tại, nói ra những lời như vậy thật sự rất nguy hiểm.
Hiện tại cô đã lùi lại phía sau, không thể dễ dàng lộ ra cái đuôi cáo.
Chịu đựng như vậy cho đến khi trận đấu kết thúc, Vi Vi ăn gà cao hứng đến nhảy nhót.
Lâm Ỷ Miên đã tặng nàng một skin xe mới, một chiếc Maserati màu hồng, hy vọng ngày mai Vi Vi tới bệnh viện có thể kéo Hứa Nguyệt Lượng theo.
Vi Vi rời khỏi trò chơi, thuận tay đăng lên vòng hảo hữu, tag Lâm Ỷ Miên để cảm ơn đại lão vì món quà hào phóng.
Cơ hồ trong nháy mắt, một cảnh báo chấm đỏ xuất hiện trên điện thoại của Lâm Ỷ Miên, "Tiểu Nguyệt Lượng" đã thích bài đăng này.
Lâm Ỷ Miên nhìn sang phòng live của Hứa Nguyệt Lượng, nàng không ở trước camera, hẳn là đang nghỉ ngơi.
Lâm Ỷ Miên nghĩ.
Hôm thứ Hai, Lâm Ỷ Miên đến bệnh viện như thường lệ.
Vừa bước vào phòng tư vấn, Trăn Trăn đã hét lên: "Lâm lão sư! Đã hai ngày không gặp, sao ngài đẹp như vậy!"
Lâm Ỷ Miên: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Ngày thường tôi khó coi sao?"
Trăn Trăn: "A, ngày thường cũng đẹp, không giống, hôm nay phá lệ không giống."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên khá hài lòng với hiệu quả này.
Thấy cô ngồi xuống mà không đeo kính, Trăn Trăn nghi hoặc hỏi: "Lâm lão sư, kính của ngài bị hỏng rồi sao? Ngài có nhìn thấy rõ không?"
“Tôi có thể nhìn rõ.” Lâm Ỷ Miên nói, “Kính trước đây là kính không độ, ngăn ánh sáng xanh.”
Trăn Trăn sững sờ một hồi, sau đó chợt nhận ra: "Tôi hiểu rồi, ngài lớn lên xinh đẹp giống như nữ minh tinh trong phim truyền hình muốn làm xấu, sau đó nữ chính tháo kính ra khiến mọi người kinh diễm a!!!"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười.
Trăn Trăn thu hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi: "Còn nam chính thì sao?"
Lâm Ỷ Miên xoay nhẹ cây bút quanh đầu ngón tay, sau đó cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho đồng nghiệp.
- [Vưu Vi Vi ngày hôm qua, cô ấy đến nói với tôi]
- [Cô ấy phối hợp với các hoạt động phổ cập khoa học của tôi, tôi lại phổ cấp cho cô ấy một chút]
Trong bệnh viện thực sự có hoạt động này, nhằm mở rộng nguồn khách hàng đã qua thời điểm nóng nhất hiện nay.
Loại chuyện này không cần Lâm Ỷ Miên làm, nhưng mặc dù đồng nghiệp của cô thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi thêm.
Bởi vì với thân phận của Lâm Ỷ Miên, có lẽ đó là cho kinh nghiệm cùng nghiên cứu hình thành nội dung của hoạt động tiếp theo.
Đó không phải là chuyện họ nên nhọc lòng với mức lương chết của họ.
Cho nên, khi Vưu Vi Vi bước vào cửa phòng tư vấn, tin nhắn đã được gửi đến điện thoại của Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên ước lượng thời gian, đọc bệnh án trên tay, rời khỏi phòng khám.
Vưu Vi Vi nằm trên bàn điều trị, tay nắm chặt lấy góc áo.
Lâm Ỷ Miên đi vào, đứng bên cạnh bàn điều trị, mắt Vưu Vi Vi sáng lên, nàng mang vẻ mặt đáng thương chào hỏi cô.
Lâm Ỷ Miên cười nói: "Chào."
Đồng nghiệp đang điều trị dừng động tác, kêu Vưu Vi Vi súc miệng, nói: "Bác sĩ Lâm, ngài đến rồi, tôi có chút khẩn trương."
“Không cần khẩn trương, tôi tới chào hỏi một chút.” Lâm Ỷ Miên thuận tiện hỏi: “Hôm nay Vi Vi đến đây một mình sao?"
Vưu Vi Vi: "Aiz, tôi vẫn đến cùng bằng hữu, ở bên ngoài!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, có vẻ bạn của cô thực sự rất nhát gan."
Vưu Vi Vi: "Đúng vậy, tới cũng tới rồi lại không dám vào, kéo cũng không vào, nơi nào có đáng sợ như vậy a!"
Lâm Ỷ Miên hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy, nơi nào có đáng sợ như vậy."
Vưu Vi Vi tiếp tục điều trị, còn Lâm Ỷ Miên rời phòng tư vấn, đi quanh hành lang, ra khỏi thang máy.
Hứa Nguyệt Lượng sẽ chờ ở đâu?
Hứa Nguyệt Lượng theo Vưu Vi Vi đến hai lần, trốn tránh hai lần, khả năng cao là nàng thậm chí còn không dám vào tòa nhà.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng vô cùng chân thành cùng nhiệt tình với mọi người, muốn đi cùng thì phải đi cùng với Vưu Vi Vicàng gần càng tốt.
Tương giao hai điều kiện này, phạm vi được vẽ ra.
Lâm Ỷ Miên bước ra khỏi tòa nhà, men theo vành đai xanh xung quanh tòa nhà, rẽ trái đến Hữu Hải, nhìn thấy người trong hành lang có mái che từ xa.
Không phải là Hứa Nguyệt Lượng không ẩn nấp, chỉ là trong tầm nhìn của Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì.
Nàng mặc váy ngồi trên hành lang có mái che trong vườn, giống như nàng mặc đồng phục học sinh giữa đám đông náo nhiệt, nàng đều có thể đập vào trong tầm mắt của Lâm Ỷ Miên dễ như trở bàn tay.
Lâm Ỷ Miên không bước tới, cô lùi lại, nấp vào bóng cây.
Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng từ xa, một chút bóng dáng, nắm chặt điện thoại, cúi đầu.
Giống như cô đã từng nhìn Hứa Nguyệt Lượng ở vô số góc.
Chỉ là khi còn niên thiếu là hoàn toàn vui sướng, là vui thích âm thầm, hiện tại là ôm cây sào dài, bước lên sợi cáp thép treo cao.
Hứa Nguyệt Lượng sợ cô, tránh cô.
Nàng xuyên thủng lớp giấy cửa sổ đó, thậm chí nàng không có đủ dũng khí đến gặp cô, kêu một tiếng bác sĩ Lâm.
Như vậy đủ thấy sự kiện năm đó đối với Hứa Nguyệt Lượng mà nói, mức độ xấu hổ chỉ tăng không giảm.
Thật lâu sau, điện thoại của Lâm Ỷ Miên vang lên, cô quay đầu nghe điện thoại.
Đồng nghiệp thông báo cho cô việc điều trị của Vưu Vi Vi đã kết thúc, cô có thể đi qua phổ cập khoa học.
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên bước vào tòa nhà, đến phòng nghỉ trước.
Cô lấy đồ ăn nhẹ đặc biệt, sau đó dùng cùng một phương pháp vụng về để tặng, coi như phần thưởng phổ cập khoa học cho Vưu Vi Vi.
Vưu Vi Vi đang cầm một túi kẹo lớn, vui vẻ nói.
“Bác sĩ Lâm, chị thật tốt a” nàng khen ngợi - “Hoạt động này ở bệnh viện của chị thực sự rất tốt”.
“Ừm,” Lâm Ỷ Miên nhắc nhở nàng, “Hiện tại không thể ăn được.”
"Không ăn không ăn, răng rất đau a." Vưu Vi Vi nói, "Hôm qua đồ ăn vặt của tôi đều bị bằng hữu lấy hết rồi."
Lâm Ỷ Miên khẽ nhướng mày, trong lòng khẽ rung động: "Bị bằng hữu lấy hết?"
Vưu Vi Vi: "Vâng! Cậu ấy là một người thích ăn, nhìn thấy đồ ăn liền đi không nổi. Hôm qua cậu ấy cùng tôi đến đây, còn chưa ăn sáng."
Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên khẽ run: "Vậy... bạn của cô có muốn tới đây nghe phổ cập khoa học không? Nếu đi cùng bạn thân, giải thưởng sẽ nhân đôi."
Vưu Vi Vi: "Oa!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Hẳn là không thể, cô ấy nhìn thấy bác sĩ liền sợ đi?"
Vưu Vi Vi xua tay: "Sẽ không sẽ không sẽ không, nào có nhát gan như vậy."
Nàng lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Hứa Nguyệt Lượng.
Hai gói đồ ăn vặt này cũng không có gì hiếm lạ, chủ yếu là vì đồ ăn vặt không những là miễn phí, lại còn gặp được đại mỹ nữ bác sĩ ôn nhu săn sóc, liền đặc biệt muốn chia sẻ với mọi người.
Nếu không, chẳng khác nào tấm da trâu bị thổi đi, không hạ cánh xuống đất.
Nhưng Lâm Ỷ Miên ngăn nàng lại, nói: "Đừng để cô ấy vào, vạn nhất nghe được âm thanh lại sợ hãi."
Vưu Vi Vi: "A..."
Lâm Ỷ Miên từ trong ngăn kéo lấy ra thêm hai gói kẹo, ánh mắt rơi vào chiếc khẩu trang trong góc ngăn kéo, do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy ra một gói.
Cô mở gói ra, đeo khẩu trang: "Tôi cùng cô ra ngoài, mau chóng phổ cập khoa học, mau chóng kết thúc."
Vưu Vi Vi bị tinh tế tỉ mỉ săn sóc của cô làm cho ấn tượng: "A—"
Hai người bắt đầu đi ra ngoài, bước chân Lâm Ỷ Miên không ngừng, bước chân của Vưu Vi Vi cũng không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết là ai đang sốt ruột.
Ngay bên ngoài tòa nhà, Lâm Ỷ Miên xoay người, Vưu Vi Vi cũng tự nhiên xoay người.
Khu vườn ở trước mặt, hành lang có mái che ở trước mặt. Vưu Vi Vi vẫy tay hướng hành lang có mái che, người ở đó cuối cùng cũng xoay người.
"Nguyệt Lượng—" Vưu Vi Vi hét lên, chạy về phía trước, "Mau tới đây! Bác sĩ Lâm muốn phổ cập khoa học cho cậu!! Phần thưởng là túi đồ ăn vặt a!!!"
Hứa Nguyệt Lượng sững người tại chỗ, Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, từng bước đến gần nàng, không chút sợ hãi, cuối cùng, đứng trước mặt nàng, có thể nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt nàng.
“Hóa ra là em a.” Lâm Ỷ Miên cười đến ôn hòa, giống như dáng vẻ thường ngày của bác sĩ Lâm, “Tiểu Nguyệt Lượng, đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.