Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 38:




Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng và Chu Dũng ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.
Ba nhân viên vây quanh họ, rất tận tâm, rót nước, đo huyết áp, quan sát tình trạng của ba người.
Bộ dạng sẵn sàng đón quân địch, giống như tiếp theo có thể nhấn 120 đi ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên cầm cốc nước, dùng ngón tay cái vẽ vòng tròn.
Hứa Nguyệt Lượng đang ngồi trên sô pha với cô, nhưng cách xa nửa thân, lưng thẳng, đang chuyên chú lắng nghe nhân viên nói.
Nói nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói với họ, nói trước đó có người bị tai nạn mới lo lắng như vậy. Nói hổ là giả, người giả hổ nên không nhất thiết phải xuất hiện trong mọi nơi, đó là nhiệm vụ ẩn.
"Oa..." Hứa Nguyệt Lượng khẽ cảm thán, "Vậy chúng ta thật may mắn a."
Khi nói chuyện, cổ sẽ có cơ tác động, bả vai chìm xuống là vẫn còn có chút khẩn trương.
Nhân viên cười nhìn Chu Dũng bên cạnh: "Này cũng không biết là may hay rủi."
Chu Dũng nằm trên sô pha, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tay chân như nhũn ra.
Hai nhân viên còn lại ở bên cạnh hắn, hắn còn đang nói chuyện vừa mới xảy ra: "Oa, các người thật sự quá đáng, thanh thiếu niên bị dọa sợ thành như vậy, đó thật sự là lồng sắt lớn a, cả đời này tôi chưa từng bị nhốt hóa ra cảm giác bị nhốt là như vậy... mấy người cho tôi nghỉ ngơi một chút, hiện tại tôi không muốn động đậy..."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn Chu Dũng, sau đó quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, tai Hứa Nguyệt Lượng đã đỏ lên.
Nàng vuốt tóc, phát hiện bị kẹp tóc kẹp, không có cách nào để xõa tóc che tai nên hoảng hốt bỏ tay xuống.
"Bác sĩ Lâm..." Nàng nhỏ giọng gọi Lâm Ỷ Miên.
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng trả lời nàng.
Hứa Nguyệt Lượng: "Thực xin lỗi, tôi, tôi không nên tới đây chơi, tôi thực sự rất nhát gan..."
Nàng cúi đầu: "Từ nhỏ tôi đã sợ những thứ này, sợ bóng tối, sợ ma, sợ sấm sét, sợ đủ thứ..."
Lâm Ỷ Miên cười: "Ừm, tôi biết rồi, em còn sợ nhổ răng."
“Đúng vậy!” Hứa Nguyệt Lượng đáp lại, mắt ngấn nước nhìn qua.
Lâm Ỷ Miên chờ nàng giải thích thêm, chẳng hạn như tại sao nàng sợ còn muốn chơi cùng bọn họ, nhưng Hứa Nguyệt Lượng lại mím môi tỏ vẻ rất kiên quyết, cứ như đề tài này sẽ kết thúc ở đây.
Lâm Ỷ Miên đương nhiên sẽ không ép nàng làm theo lời mình, hỏi: "Nếu bên kia có mọc răng khôn khác, nàng còn dám tới nhổ không?"
Hứa Nguyệt Lượng hơi nhướng mày: "Bác sĩ Lâm nhổ cho tôi sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng cười lắc đầu: "Vậy tôi không sợ."
Lâm Ỷ Miên thấy nàng cười, cũng không nhịn được cười rộ lên: "Ừm, cho nên, không biết mới là đáng sợ nhất. Hôm nay Nguyệt Lượng tới chơi mật thất, cũng đã biết mật thất, về sau sẽ không sợ nữa."
Hứa Nguyệt Lượng: "Mật thất này tôi biết, còn cái khác thì không."
Lâm Ỷ Miên: "Chúng ta vẫn chưa chơi xong mật thất này, đợi lát nữa hỏi Vi Vi cùng Tiểu Nghệ."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng!"
Hứa Nguyệt Lượng ngồi trở lại, thân thể dần dần thả lỏng, nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên cầm cốc lên nhấp một ngụm.
Hứa Nguyệt Lượng: "Không nghĩ tới bác sĩ Lâm cũng sợ."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, ánh mắt Hứa Nguyệt Lượng đảo qua: "Cũng sợ giống như tôi."
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi: "Tôi đã nói rồi, chúng ta không khác nhau."
Hứa Nguyệt Lượng mang thanh âm giống như làm nũng: "Đúng a ~"
Hai mươi phút sau, một đội nhân tài khác từ mật thất bước ra.
Dưới lãnh đạo của nữ sinh muội muội, Vưu Vi Vi và Hoàng Tiểu Nghệ đã thông quan thành công, giải cứu những con vật bị giam cầm và nhận phần thưởng.
Họ rất vui vẻ cùng phấn khởi, khi nhìn thấy Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng trong khu vực nghỉ ngơi liền cười phá lên.
Hoàng Tiểu Nghệ đi tới hỏi Lâm Ỷ Miên, "Rốt cuộc sao lại thế này a, chơi lại không thấy người."
Chu Dũng nghỉ ngơi xong đã rời đi, Lâm Ỷ Miên hùng hổ đẩy nàng: "Đại ca kia tự nhốt mình trong lồng, sợ tới mức màn hình báo động."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hahahahaha... chỉ có đại ca kia thôi sao?"
Lâm Ỷ Miên mặt không biến sắc, tim không đập: "Ừm."
Vưu Vi Vi hỏi Hứa Nguyệt Lượng: "Nguyệt Lượng, cậu có sợ không?"
Khi Hứa Nguyệt Lượng nói dối, trông nàng không có chút tự nhiên: "Không, không có..."
Hoàng Tiểu Nghệ vỗ tay: "Chúng ta xem giám sát được không, đi thôi, xem giám sát xem biểu đồ nhịp tim!!!"
Hứa Nguyệt Lượng lập tức nhìn Lâm Ỷ Miên, tìm kiếm giúp đỡ.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ tay Hứa Nguyệt Lượng, dẫn nàng đi về phía trước: "Đi xem."
Chân cô dài, sải chân lớn, Hứa Nguyệt Lượng chạy chậm vài bước mới đuổi kịp, hai người nhanh chóng đi đến trước quầy.
“Tôi vừa hỏi, video giám sát thuộc quyền riêng tư cá nhân của người chơi, em có thể tự quyết định có cho xem hay không.” Lâm Ỷ Miên nhỏ giọng nói với Hứa Nguyệt Lượng, “Chúng ta tiên hạ thủ vi cường, lấy phần của chúng ta, không cho bọn họ xem."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng gật đầu lia lịa.
Kế hoạch diễn ra thuận lợi, loại kế hoạch này ở Lâm Ỷ Miên sẽ luôn thuận lợi.
Cô có một khuôn mặt người lạ chớ đến gần, khi cô không cố ý bày ra biểu tình mềm mại, nhìn cô thập phần nghiêm túc cùng cao lãnh.
Cô thương lượng với nhân viên, nhân viên cũng chỉ liên tiếp gật đầu.
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu lên, ở một bên quan sát, trong mắt có vô số vì sao cùng ánh mắt ngưỡng mộ.
Sau khi Lâm Ỷ Miên nói chuyện với nhân viên xong, cô quay sang nàng cười nói: "Được rồi."
Hứa Nguyệt Lượng chỉ biết: "Vâng vâng vâng!"
Khi người khác bước vào phòng giám sát, Vưu Vi Vi và Hoàng Tiểu Nghệ đang xem máy, còn Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên đang xem máy khác.
Chờ Vưu Vi Vi và Hoàng Tiểu Nghệ xem xong đoạn xuất sắc của họ, quay đầu tìm Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên thì đoạn video sau cửa B đã nằm trên điện thoại của Lâm Ỷ Miên.
"Không có." Lâm Ỷ Miên nói, "Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cầu xin tớ, tớ có thể cho cậu biết."
Hoàng Tiểu Nghệ nắm chặt tay: "!!!"
Vưu Vi Vi nhìn Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyể Lượng ưỡn ngực, tự tin núp sau lưng Lâm Ỷ Miên: "Cầu xin tớ đi."
Vưu Vi Vi: "Cậu đi theo bác sĩ Lâm học hư a."
Hứa Nguyệt Lượng nghe vậy thì rất cao hứng: "Vốn dĩ đã hư rồi!"
Mấy người làm ầm ĩ, nói cười một lúc.
Nhân viên phát biểu đồ nhịp tim cho mọi người, nhưng Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng không giấu.
Hoàng Tiểu Nghệ và Vưu Vi Vi nhất trí kinh người, nhiều thời điểm tim hai người cùng nhau giao động nhỏ.
Hoàng Tiểu Nghệ vươn hai tay về phía nàng, Vưu Vi Vi đập tay: "Không hổ là chiến hữu tốt cùng đồng cam cộng khổ!!!"
Tần suất của Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn duy trì ở tần suất tương đối cao, trong một số giai đoạn không xác định, sẽ có gia tăng mạnh mẽ.
Đương nhiên, đoạn cuối cùng của biểu đồ nhịp tim là thời điểm lên cao nhất.
Vưu Vi Vi chỉ vào điểm cuối cùng: "Đây là đoạn cậu vào cổng B, cậu sợ quá nên nhân viên cứu ra trước thời hạn."
Hứa Nguyệt Lượng: "Đúng vậy."
Không chờ Vưu Vi Vi mở miệng, Hứa Nguyệt Lượng nói: "Cầu xin tớ đi!"
Vưu Vi Vi: "..."
Vưu Vi Vi chọc chọc cánh tay của nàng: "Cậu đừng vội."
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt, cuộn biểu đồ nhịp tim rồi nhét vào cặp.
Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Nhịp tim của em có thường cao không?"
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên chỉ vào túi của nàng: "Tăng có chút nhanh, tôi lo cho sức khỏe của em."
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, tóc bị hất lên đánh vào cánh tay của Lâm Ỷ Miên: "Không, không có, khỏe mạnh, khỏe mạnh."
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu: "Xem của chị, xem của chị thế nào."
Vưu Vi Vi và Hoàng Tiểu Nghệ lập tức bao vây hai người, mấy cái đầu rất gần nhau.
Biểu đồ nhịp tim của Lâm Ỷ Miên mở ra, rất ổn định cùng đều đặn, chỉnh tề tựa như một cuốn sách giáo khoa.
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Vưu Vi Vi: "????"
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt.
Hoàng Tiểu Nghệ lay tay cô: "Ngọa tào, toàn bộ hành trình tim cậu không hề đập quá gia tốc? Còn đoạn cuối đâu? Đoạn cuối vào cửa B đâu? Có phải cậu xé rồi hay không? Có phải giấu ở nơi nào hay không?"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, dang rộng đôi tay của mình.
“Ngọa tào!” Hoàng Tiểu Nghệ vỗ vào mu bàn tay cô, “Chắc chắn cậu đã tiêu hủy trước...”
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng cao đầu, biện hộ cho Lâm Ỷ Miên: "Có lẽ là... sức khỏe của bác sĩ Lâm tốt a!"
Lâm Ỷ Miên "phụt" một tiếng, cúi đầu cười.
Hoàng Tiểu Nghệ hận sắt không thành thép: "Nguyệt Lượng a Nguyệt Lượng, em ngốc sao? Này sao có thể là thân thể khỏe mạnh? Chơi trò chơi kích thích như vậy mà tim không đập loạn, nhất định là người máy. Hơn nữa này còn có...."
Nói đến đó, miệng vướng rồi đột nhiên dừng lại.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, Hoàng Tiểu Nghệ gãi gãi đầu: "Không có gì, không có gì."
Nàng chỉ tay ra bên ngoài: "Chạy một hồi rồi, khát quá, đi uống chút gì đi."
“Được.” Mọi người đều đồng ý với đề xuất này.
Mấy người lại đi thang máy, đến quán cà phê ngoài trời trên tầng thượng.
Đã gần cuối tháng 9, cái nóng mùa hè gần như tan biến, ngồi ngoài trời hóng gió, ngắm cảnh đêm rất thoải mái.
Ánh đèn của thành phố lộng lẫy, rải rác như những vì sao.
Hoàng Tiểu Nghệ lười biếng duỗi tay và eo: "Đã lâu không chơi thoải mái như vậy."
Vưu Vi Vi nói, "Tiểu Nghệ tỷ thường rất bận sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ nhăn mặt: "Cũng không bận lắm, đều có ngày nghỉ nên nghỉ. Chỉ là Lão Lâm thật sự rất khó gọi ra ngoài chơi, cho nên không ai đi chơi với tôi a."
Vưu Vi Vi nhìn Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng cũng đang nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên đang ngồi trên ghế tre đan, áo sơ mi trắng của cô bị gió thổi lên, rõ ràng là một tư thế rất bình thường, nhưng lại giống như một bức tranh không nên xuất hiện ở chỗ này.
Một lọn tóc xõa ở trên má, cô đưa tay lên vén sau tai.
Mọi người im lặng một hồi, Lâm Ỷ Miên nâng cằm, tầm mắt rơi vào phương hướng xa xăm.
"Nhìn kìa, mặt trăng." cô nói.
Mấy cặp mắt dời qua, một nửa vầng trăng màu cam xa xa lọt trong ánh đèn thành phố, giống như một ngọn đèn ngủ.
“Mặt trăng rất đẹp.” Lâm Ỷ Miên nói.
Cô không nhìn lại, nhưng giọng nói của cô nhẹ nhàng đánh vào lòng người: “Muốn nhìn trăng nhiều một chút."
Khi đồng hồ trên tường của quán cà phê chỉ đến mười giờ rưỡi, bốn người tạm biệt rồi giải tán.
Hoàng Tiểu Nghệ lên xe của Lâm Ỷ Miên, vẫn được đưa về nhà trước. Hứa Nguyệt Lượng và Vưu Vi Vi gọi taxi, sau khi lên xe, hai người nhất trí im lặng hồi lâu.
Vưu Vi Vi nhìn chằm chằm cảnh đường phố náo nhiệt ngoài cửa kính xe: "Bác sĩ Lâm và Hoàng Tiểu Nghệ thật sự không phải loại bạn học cũ này."
“Ừm.” Hoàng Tiểu Nghệ nhẹ giọng nói, “Bọn họ rất tốt.”
“Đúng là rất tốt.” Vưu Vi Vi quay đầu nhìn nàng, “Thật không nghĩ tới, tốt đến không chân thật, tốt đến giống như diễn ra trên TV.”
“Bác sĩ Lâm từ nhỏ đã như vậy rồi.” Hứa Nguyệt Lượng kéo chiếc đinh tán trên túi, “Lúc đó tớ chưa nói, thật ra gia cảnh của chị ấy cũng rất tốt, hồi cao trung mọi người đều đồn nhà chị ấy có lâu đài, còn cha chị ấy là tổng tài bá đạo có quan hệ với hắc đạo bạch đạo... "
Vưu Vi Vi bị chọc cười.
Hứa Nguyệt Lượng cũng cười.
Vưu Vi Vi: "Chuyện chúng ta lo lắng hoàn toàn không xảy ra."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ừm."
Vưu Vi Vi: "Vừa rồi tớ nói rất tốt còn có một phần, là chị ấy rất tốt với cậu."
Hứa Nguyệt Lượng ngước mắt nhìn nàng.
Vưu Vi Vi: "Đặc biệt quan tâm cậu, luôn quan tâm đến cậu, quan tâm đến từng nhất cử nhất động của cậu... Căn bản không giống không có giao thoa như cậu nói, tớ hoài nghi cậu có chuyện quan trọng không nói với tớ."
“Không có không có, thực sự không có.” Hứa Nguyệt Lượng liên tục xua tay, “Chúng ta thật sự… chưa nói qua mấy câu.”
"Chính là..." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, "Chị ấy rất tốt. Mặc dù nhìn thanh lãnh, nhưng chị ấy rất tốt, cho nên đối xử tốt với tớ."
Vưu Vi Vi nhíu mày: "Cũng đúng, hai người thật sự giống như không quen biết nhau lắm. Cảm giác không phải là bạn học cũ quen thuộc, cũng không có nói chuyện phiếm về tập thể..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ừm."
Vưu Vi Vi: "Vậy lần này cậu đã trả ân tình, cậu có định kết giao với chị ấy không?"
“Kết giao?” Ánh mắt Hứa Nguyệt Lượng xẹt qua.
Vưu Vi Vi: "Là không có việc gì liền nhắn tin WeChat tâm sự, nghỉ phép ăn một bữa cơm gì đó. Tôi không biết sau này cậu định làm gì, cho nên Tiểu Nghệ hẹn ăn chơi tớ cũng không dám nói lần sau lại chơi."
"WeChat..." Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, "Bác sĩ Lâm thường rất bận. Chị ấy thường trực ở bệnh viện vào những ngày cuối tuần như thứ bảy chủ nhật. Mỗi lần tớ đến bệnh viện đều thấy chị ấy ở đó, khẳng định là không có thời gian nói chuyện phiếm."
Vưu Vi Vu: "Ừm, dù sao cũng là bác sĩ."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tiểu Nghệ học tỷ cũng có nói ngày thường kêu bác sĩ đi ăn cơm rất khó. Trước kia... lúc tớ không nhận ra chị ấy, tớ hẹn bác sĩ Lâm đi ăn cơm, chị ấy cũng từ chối. Hẳn lad chị ấy không thích những tương tác này, hôm nay chơi mật thất cũng không quá hứng thú..."
Hứa Nguyệt Lượng hít sâu một hơi: "Lần này chơi với chúng ta lâu như vậy... Hẳn là nhìn mặt mũi của bạn học cũ."
Vưu Vi Vi: "Cậu nói vậy... giống như là..."
Ngữ khí Hứa Nguyệt Lượng mơ hồ: "Cho nên hẳn là không có lần sau."
"Aiz..." Vưu Vi Vi thở dài một hơi.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, phát ngốc.
Xe rẽ cua, ánh đèn xung quanh mờ đi nhiều, vầng trăng treo trên bầu trời cũng dễ thấy hơn.
Xe lao về phía trước, giống như đến gần mặt trăng.
Điện thoại của Hứa Nguyệt Lượng rung hai lần, có tin nhắn mới.
Hứa Nguyệt Lượng mở điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn là "Bác sĩ Lâm".
“A.” Nàng không nhịn được, có chút kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Vưu Vi Vi thò đầu tới.
Hứa Nguyệt Lương mở màn hình, ngón tay khẽ run: "Bác sĩ Lâm gửi tin nhắn."
Vưu Vi Vi trở nên phấn khích: "Nhìn xem nói gì, có phải hỏi chúng ta tới chưa hay không? Bác sĩ Lâm thực sự quá săn sóc a..."
Hứa Nguyệt Lượng ngây người nhìn chằm chằm màn hình: "Chị ấy nói, chị ấy để quên cái gì đó..."
Vưu Vi Vi: "Hả?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Trong túi của tớ..."
Nàng lập tức lật ngược chiếc túi trên tay, lần lượt sờ vào các túi bên ngoài, lấy ra một tấm thẻ.
[Khoang miệng Hữu Hải, bác sĩ điều trị, Lâm Ỷ Miên]
Mấy chữ nho nhỏ, những dòng chữ này lấp lánh trong môi trường tối.
Hứa Nguyệt Lượng há hốc miệng, không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra với chính mình.
“Đồ của bác sĩ Lâm?” Vưu Vi Vi cũng rất kinh ngạc, “Ở trong túi của cậu?
Hứa Nguyệt Lượng: "A."
Vưu Vi Vi nhìn điện thoại của nàng: "Chị ấy còn nói gì nữa? Chị ấy còn nói gì nữa?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Chị ấy nói, thứ này rất quan trọng, chị ấy đi làm phải dùng, hỏi tớ cuối tuần khi nào rảnh, chị ấy đến lấy."
Vưu Vi Vi: "A..."
"Đồ của chị ấy," Vưu Vi Vi nói từng chữ, "tại sao lại rơi vào túi của cậu?"
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu: "Chị ấy không nói."
Vưu Vi Vi ngồi phịch xuống ghế: “Dù sao lần sau sẽ lại gặp mặt."
“Dù sao cũng còn rất sốt ruột."
“Không phải cuối tuần là ngày mai với ngày kia sao?"
"Thậm chí hiên tại tớ còn bắt đầu hoài nghi có phải chị ấy cố ý làm cái này hay không..."
“Nhưng kịch bản này của chị ấy quá cao tay rồi!” Vưi Vi Vi mở to mắt, nhảy dựng lên, “Cao đến làm tớ  không biết này có phải là kịch bản hay không a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.