Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 41:




Lâm Ỷ Miên bấm vào gif, rồi lại bấm, luôn cảm thấy con mèo phóng ra tình yêu chính là Hứa Nguyệt Lượng.
Nàng cũng có đôi mắt to, mũi miệng tinh xảo, hai má tròn xoe khiến người ta muốn véo mấy lần.
Hầu như Wechat của Lâm Ỷ Miên không có biểu tượng cảm xúc nào, chứ đừng nói đến thứ gì đó đáng yêu.
Cô lật xem lịch sử trò chuyện, tìm kiếm một loạt biểu tượng cảm xúc từ lịch sử trò chuyện với Hứa Nguyệt Lượng, tất cả đều gửi cho riêng mình.
Sau đó, cô lướt chọn, chọn một cái thích hợp, gửi lại.
- [Trái tim mèo bị đánh trúng, che trái tim.gif]
Tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng gửi tin nhắn lại:
- [Bác sĩ Lâm lái xe chú ý an toàn ~]
- [Bác sĩ Lâm về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi~~]
- [Mèo che mặt chờ mong.gif]
Lâm Ỷ Miên cười, trả lời: [Được]
Cô khởi động xe, xoay vô lăng, lái ra khỏi bãi đậu xe.
Nếu nhà của Hứa Nguyệt Lượng thực sự gần đây, vậy thì vẫn còn khá xa nhà cô.
Này xem như là giờ cao điểm cuối tuần ra ngoài, Lâm Ỷ Miên đi nửa con phố cũng chưa về đến nhà, điện thoại liền phát ra tin nhắn nhắc nhở.
"Tiểu Nguyệt Lượng" mà bạn đặc biệt quan tâm đã bắt đầu live.
Cư nhiên live lại nhanh như vậy.
Lâm Ỷ Miên vào phòng live, đeo tai nghe.
Hứa Nguyệt Lượng đã thay lại quần áo trước đó, còn trang điểm thêm.
Không biết làn đạn hỏi cái gì, nàng cười đáp: "Không thay quần áo nữa, tôi khá thích bộ này."
"Đúng vây, trước kia tôi hiếm khi thử loại này a~"
"Bởi vì mặt tôi tròn tương đối đáng yêu, hehe... Không chê được, ăn mặc kiểu này phải có khí chất mới đẹp".
"Tôi không được, tôi thật sự không được, mọi người chưa thấy..."
Nói đến đây, giả ho một tiếng rồi nói tiếp: "Một số người mặc lên cũng rất đẹp".
Một số người mặc lên cũng rất đẹp, Lâm Ỷ Miên liếc xuống quần áo của mình.
Có người... bao gồm cả cô sao?
Có lẽ là bao gồm.
Dù sao Hứa Nguyệt Lượng khen cô đẹp không phải một hai lần, xem ra nàng rất thích gương mặt này.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi, quyết định tối nay sẽ chăm sóc da thật tốt.
Sau khi lái xe vào bãi đậu xe của tiểu khu, Lâm Ỷ Miên nới lỏng dây an toàn, chăm chú theo dõi live.
Hứa Nguyệt Lượng nhảy xong đang đọc danh sách cảm tạ, nhưng nàng vẫn tiếp tục nhìn vào góc dưới bên phải, vấp miệng, phát âm sai tên fans.
Hứa Nguyệt Lượng vội đặt tay lên ngực xin lỗi fans, khóe mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Fans cũng không làm nàng khó xử, nhưng có người phát làn đạn hỏi: [Chủ live đang nhìn điện thoại à?]
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "A..."
Chuyện buổi chiều đột nhiên chạy trốn nhanh chóng bị xoát lên:
[Nếu nhà chủ live có việc thì xử lý việc nhà trước đi, live cũng không vội]
[Đúng vậy, cảm giác gần đây hay thất thần]
[Tôi cảm thấy Nguyệt Lượng muốn xem thì trực tiếp xem đi, dù sao trong phòng live có rất nhiều người đang chơi điện thoại, không kém Nguyệt Lượng]
[Xem cô ấy cùng bạn trai tình chàng ý thiếp ăn cẩu lương sao?]
Làn đạn này nhanh chóng bị quản trị viên xóa đi.
Nhưng quản trị viên phản ứng càng nhanh thì một số người càng cảm thấy nghi ngờ.
"Không đúng, không đúng..." Hứa Nguyệt Lượng dùng sức xua tay, trả lời rất dứt khoát, "Tôi không có yêu đương."
"Không có bạn trai, không có."
"Tạm thời sẽ không nói chuyện này nữa, được không?"
"Gần đây tôi thực sự có việc riêng nên trì hoãn công việc. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tối nay tôi sẽ nhảy thêm vài đoạn nữa cho mọi người xem..."
Một vài từ này thành công trấn an fans, làn đạn sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cũng thành công làm trái tim Lâm Ỷ Miên thăng trầm một trận.
Hứa Nguyệt Lượng có độc thân hay không, cô chưa từng hỏi, Hoàng Tiểu Nghệ cũng không hỏi.
Công bằng mà nói, cô và Hứa Nguyệt Lượng không đủ quen biết để hỏi chuyện riêng tư này.
Nguyên nhân chân thật hơn chính là - cô cũng không muốn biết đáp án cho câu hỏi này.
Với xác suất 50%, nếu Hứa Nguyệt Lượng không còn độc thân, cô phải làm sao bây giờ.
Cô có thể nhịn được không đến gần nàng, không gặp nàng, không nhận được nguồn năng lượng mà chỉ có Hứa Nguyệt Lượng mới có thể mang lại hay không?
Lâm Ỷ Miên biết mình không thể làm được.
Cho nên, Lâm Ỷ Miên thà quên đi vấn đề này.
Hiện tại, Hứa Nguyệt Lượng đã trực tiếp đưa ra đáp án.
Không có yêu đương, không có bạn trai, thậm chí hiện tại cũng không có kế hoạch yêu đương.
Việc này khiến Lâm Ỷ Miên cảm thấy khá an toàn.
Hứa Nguyệt Lượng nói xong, lại liếc nhìn xuống phía dưới màn hình.
Nàng nhìn đủ nhanh, nhưng dưới camera, hết thảy đều không thể che giấu.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên phản ứng lại, có phải Hứa Nguyệt Lượng đang chờ tin nhắn về nhà của cô hay không?
Tim hung hăng đập mấy lần, Lâm Ỷ Miên nhấc chiếc điện thoại khác, gõ nhanh rồi gửi đi.
- [Tôi tới rồi]
Lần này Hứa Nguyệt Lượng xem đến trắng trợn.
Ánh mắt vừa rũ xuống liền nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng mới vừa phạm sai lầm, nàng không dám đáp lại ngay, đột nhiên đứng dậy nói: "Buổi biểu diễn đêm khuya hôm nay sẽ cho mọi người xem trước!"
Lâm Ỷ Miên thật sự là chiếm tiện nghi hai đầu.
Gặp Hứa Nguyệt Lượng sẽ làm trì hoãn thời gian của nàng, việc này xen lẫn với người xem trong live, tận hưởng phúc lợi bồi thường của nàng.
Cho nên, khi Hứa Nguyệt Lượng nhảy xong, bầu không khí hừng hực, cô ném một vài món quà lớn ra.
Nhưng không phát làn đạn nào.
Đêm đó, nghe giọng nói ngọt ngào của Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên nghiên cứu chiếc kính viễn vọng thiên văn mới mua, chụp được một bức ảnh mặt trăng xinh đẹp.
Khi Hứa Nguyệt Lượng live xong, Lâm Ỷ Miên nhìn vào bức ảnh một lúc lâu, đăng khoảnh khắc.
Vòng bằng hữu chặn những người khác, chỉ hiển thị bên Trăng Sáng.
Các từ không có gì đặc biệt, chỉ nói: [Trăng đêm nay]
Một bức ảnh thiên hà lạnh giá, mặt trăng bị che khuất một nửa trong bóng tối, một nửa gồ gề lòi lõm.
Cơ hồ vừa được đăng lên, Lâm Ỷ Miên liền nhận được một chấm đỏ nhỏ.
Hứa Nguyệt Lượng đã thích, khi Lâm Ỷ Miên nhìn thấy lượt thích, lại thêm một bình luận khác.
[Bác sĩ Lâm chụp sao? Đẹp quá a!!!]
Lâm Ỷ Miên quay lại khung thoại, thực hiện một bước quan trọng.
Đó chính là không cần phải tìm lý do, tìm lấy cớ, tại đêm muộn này, trắng ra gửi một lời vô nghĩa cho Hứa Nguyệt Lượng.
- [Chưa ngủ sao?]
Tin nhắn nhanh chóng được phản hồi: [Vâng!]
Lâm Ỷ Miên giống như một nam nhân trung niên nhàm chán: [Thức khuya không tốt cho sức khỏe]
Hứa Nguyệt Lượng rất tích cực:
- [Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!]
- [Tôi đang rửa mặt, sẽ ngủ ngay!]
- [Bác sĩ Lâm cũng không được thức khuya nga!]
Lâm Ỷ Miên:
- [Được]
- [Chỉ là đêm nay muốn nhìn Nguyệt Lượng một chút]
Bên kia gõ, xóa, rồi lại gõ.
Cuối cùng, phản hồi rất thẳng thắn thành khẩn, thậm chí hộp thoại giống như có bong bóng màu hồng ngượng ngùng.
- [Bác sĩ Lâm nói như vậy, tôi rất xấu hổ nha~]
- [Hehe, đều do tôi kêu cái tên như vậy~~~]
- [Bức ảnh chụp trăng của bác sĩ Lâm rất đẹp a! Có phải là dùng thiết bị chuyên nghiệp không?]
Lâm Ỷ Miên chụp ảnh kính thiên văn gửi cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng rất hâm mộ, hỏi vài câu về kính thiên văn.
Lâm Ỷ Miên học đến đâu dùng đến đó, cũng đều là kiến ​​thức cô chỉ học được tối nay, chính là cô nói ra cảm giác của người yêu thích kính thiên văn.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Giống như một mối quan hệ phổ biến, như bằng hữu bình thường nhất.
Trước khi nói lời chúc ngủ ngon, có lẽ là buổi tối quá yên tĩnh, hoặc có lẽ là bầu không khí quá đẹp, Lâm Ỷ Miên ngo ngoe rục rịch, cuối cùng đầu ngón tay đáp xuống bàn phím, hỏi Hứa Nguyệt Lượng:
- [Đoạn video phía sau cửa B ngày hôm qua, em có muốn không?]
Em có muốn xem không?
Hình ảnh em hoảng sợ trốn trong vòng tay tôi.
Bằng chứng nhịp tim em hoảng loạn.
Sau một lúc, Hứa Nguyệt Lượng trả lời: [Muốn]
Muốn.
Một chữ đơn giản, không có biểu tượng mềm mại hay biểu tượng cảm xúc đáng yêu thể hiện ngữ khí.
Đoạn video được gửi đi, nằm trong điện thoại của hai người.
Nội dung trong video một lần nữa đến với giấc mơ của Lâm Ỷ Miên, một cảnh tượng đáng sợ mà chính cô biến thành một cơn gió xuân mềm nhẹ.
Ngày hôm sau, Lâm Ỷ Miên mở điện thoại, thấy một tin nhắn mới từ Trăng Sáng.
Không có việc gì phải làm, không có yêu cầu gấp gáp, chỉ là, vào một buổi sáng cuối tuần, một lời chào tiếp tục chủ đề của đêm qua.
- [Bác sĩ Lâm, chào buổi sáng!]
- [Tối qua chị ngủ muộn như vậy, chị thức chưa?]
Khoảng năm phút, nàng lại nói:
- [Để xem bác sĩ Lâm có thể dậy trước khi mặt trời chiếu vào mông của chị không nhé!]
- [Con vịt nhỏ cười cạp cạp cạp.gif]
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, cảm giác buổi sáng êm dịu giống như giấc mơ, đủ để trái tim đình trệ của cô hoàn chỉnh.
Hai người trò chuyện rất tự nhiên.
Buổi sáng nói vài câu, khi Hứa Nguyệt Lượng đi làm, Lâm Ỷ Miên hạn chế gửi tin nhắn, đi tìm việc gì đó để làm.
Buổi chiều Hứa Nguyệt Lượng nghỉ ngơi lại nói vài câu nữa.
Hứa Nguyệt Lượng thích kính thiên văn, thích những bức ảnh Lâm Ỷ Miên chụp.
Đêm nay Lâm Ỷ Miên chụp, đêm mai lại chụp, ngay cả khi điều kiện thời tiết không tốt, chụp không đẹp, cô cũng nên đăng lên vòng bằng hữu mà chỉ Hứa Nguyệt Lượng mới có thể nhìn thấy.
Như vậy, sẽ luôn có nhiều đề tài để kết nối.
Chỉ là không nói chuyện muộn như vậy.
Ban đêm Hứa Nguyệt Lượng cần phải làm việc, trong khi công việc của Lâm Ỷ Miên đòi hỏi phải dậy sớm.
Lâm Ỷ Miên không muốn ảnh hưởng đến công việc của Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng cũng sợ thời gian của Lâm Ỷ Miên sẽ bị trì hoãn.
Hai người tự nhiên bày tỏ sự quan tâm cho nhau, tự nhiên chia sẽ sinh hoạt của nhau.
Đồ ăn Lâm Ỷ Miên cho, cái nào đến hạn sử dụng ngắn thì Hứa Nguyệt Lượng ăn trước, còn hạn sử dụng dài thì nàng để từ từ ăn.
Ăn xong luôn phản hồi cho Lâm Ỷ Miên, việc này làm Lâm Ỷ Miên cũng trở nên giống Hứa Nguyệt Lượng, nghĩ đến đồ ăn liền cảm thấy vui vẻ.
Sau những ngày lâu dài cùng ngắn ngủi như vậy, đã đến ngày Vưu Vi Vi đến thay răng.
Vẫn là thứ sáu, thời tiết vẫn ấm áp, nhưng không tràn ngập do dự như khi gặp nhau.
Hứa Nguyệt Lượng đã sớm nói với Lâm Ỷ Miên là nàng muốn đi cùng Vi Vi, Lâm Ỷ Miên cũng sớm trả lời, nói cô đang chờ nàng trong phòng tư vấn.
Kết quả là, phòng khám được bố trí không khác với các phòng khám khác, trở nên độc nhất vô nhị, sáng rạng rỡ.
Lâm Ỷ Miên đang khám bệnh cho bệnh nhân thì một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa.
Tóc vàng nhạt chuyển sang nâu trà mật ong, uốn nhẹ.
Đôi mắt của nàng cũng chứa đầy màu sắc như mật ong, khi nàng mím môi, đối diện tầm mắt của Lâm Ỷ Miên, lập tức biến thành mặt trăng gợn sóng trong làn nước.
"Vào đi." Lâm Ỷ Miên nói với nàng.
Hứa Nguyệt Lượng từng bước nhỏ tiến vào, bởi vì có người ở đó nên không dám nói.
"Pha cho Nguyệt Lượng trà tôi mang theo." Lâm Ỷ Miên nói với Trăn Trăn."
Trăn Trăn lớn tiếng đáp lại: "Vâng!"
Lâm Ỷ Miên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, bên cạnh bàn của cô còn một chỗ nữa: "Em ngồi đi."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng di chuyển, yên lặng ngồi xuống.
Lâm Ỷ Miên cười với nàng: "Trên bàn có sách, xem tạm đi."
Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn cầm sách du lịch màu xanh lên, lật xem.
Lâm Ỷ Miên tiếp tục làm việc, một lúc lâu sau, cô mới vô ý hỏi: "Quốc khánh sắp đến rồi, chuẩn bị đi đâu chơi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.