Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 42:




“Hả?.” Trong phòng tư vấn yên tĩnh, Hứa Nguyệt Lượng nhẹ giọng đáp.
Nàng ngước mắt lên khỏi sách, nhẹ nhàng nói, "Không có kế hoạch a ~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, chỉ cười không nói gì, tiếp tục làm việc.
Hứa Nguyệt Lượng quan sát cô một lúc, không dám quấy rầy cô, lại nhìn xuống sách.
Trước đó là vì tiêu khiển thời gian trước, xem những hình ảnh đẹp bên trong. Hiện tại có câu dò hỏi của Lâm Ỷ Miên liền hoàn toàn khác.
Đây là con đường nàng thích sao? Đây là cần suy xét sao? Đối với hành trình phong phú như vậy, bốn ngày ba đêm có thực sự đủ không?
Cuối cùng, mắt nàng dừng trên một trang, nhìn rất lâu.
Bầu trời đầy sao ở vùng đất không người, rất đẹp a.
Lâm Ỷ Miên điều trị xong, tháo găng tay, đi rửa tay.
Trăn Trăn đi giải thích những điều cần lưu ý cho bệnh nhân, Lâm Ỷ Miên lau khô tay, cho đến khi bệnh nhân rời khỏi phòng khám, sau đó mới chậm rãi đến chỗ Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượnv vẫn đang đọc tài liệu tuyên truyền, Lâm Ỷ Miên đứng sau lưng nàng, liếc nhìn, nói: "Muốn đi Thanh Hải không?"
"A..." Hứa Nguyệt Lượng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cô, vành tai có chút đỏ lên, "Quá xa..."
Lâm Ỷ Miên: "Công ty em đều không nghỉ sao?"
Hứa Nguyệt Lượng rũ mắt, dùng đầu ngón tay lật vài trang sách: "Hẳn là, hẳn là không, chúng tôi... rất dễ tăng ca..."
"Ừm." Lâm Ỷ Miên nói, "Chúng tôi cũng vậy."
Cô cúi người, chống một tay lên bàn, tay kia lật trang sách: "Nếu trực ban, có thể ở lại ba bốn ngày hoặc bảy ngày là được rồi. Như thế này, thế này, quá xa là không được."
Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ nằm gọn trong tầm tay của cô, lời Lâm Ỷ Miên vừa nói, giọng cô đập vào tai nàng, gần đến mức làm người phát ngứa.
Nàng thu người lại, không thể rời mắt vào nội dung trang sách, luôn bị ngón tay thon dài xinh đẹp của Lâm Ỷ Miên hấp dẫn.
"Nhưng chúng ta có thể điều chỉnh ngày nghỉ, đổi với đồng nghiệp là được, cũng coi như thuận tiện." Lâm Ỷ Miên dừng đầu ngón tay lại, nghiêng đầu nhìn, "Cho nên nếu em muốn đi chơi Quốc khánh, chúng ta có thể đi cùng."
"A..." Hứa Nguyệt Lượng hoang mang rối loạn đối diện với ánh mắt của cô, khóe môi mấp máy, nói: "Được."
Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Hửm?"
“Được a.” Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, vỗ vỗ trang sách, “Khó khăn lắm mới được nghỉ, đương nhiên cùng nhau ra ngoài chơi là được rồi.”
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Vậy em muốn đi đâu?"
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm trang giấy, chớp chớp mắt: "Đúng vậy, đi đâu đây..."
Lâm Ỷ Miên đứng thẳng dậy, mỉm cười.
Cô đổi hướng, kéo ghế ra, ngồi vào bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng. Ngón tay vừa lật, cô lấy một tấm bản đồ ra khỏi ngăn kéo: "Kỳ thực, nếu muốn ngắm sao, em không cần phải chạy xa như vậy. Chúng ta có thể tự lái xe, bắt đầu từ đây..."
Cô chỉ cho Hứa Nguyệt Lượng, đầu ngón tay hướng lên trên: “Đi qua tỉnh H đến núi Bạch Sơn, độ cao ở đây cao hơn mặt biển, ô nhiễm ánh sáng thấp, sao trời cũng rất đẹp."
"Không phải danh lam thắng cảnh đặc biệt nổi tiếng nên dịp lễ Quốc khánh sẽ không có quá nhiều người. Dưới chân núi có mấy homestay, có thể đặt trước.
“Nếu em không sợ mệt, chúng ta có thể vác lều lên núi, ngắm mặt trời lặn cùng ngắm sao trên đỉnh núi."
"Đồ ăn dọc đường cũng ngon, hơn nữa tự lái xe lại miễn phí, nên em có thể dừng ở bất cứ đâu mình muốn..."
Lâm Ỷ Miêg giống như người bán hàng có tâm, mô tả hành trình hoàn hảo.
Nói xong lại ném quyền lựa chọn vào tay Hứa Nguyệt Lượng, nhưng kỳ thực rất khó làm người từ chối.
“Này tùy thuộc vào thời gian của em.” Cô nói, "Ba ngày liền có thể chơi thật vui vẻ, bốn ngày còn có thể sắp xếp nhiều hạng mục hơn.”
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, ngón tay đặt trên cuốn sách, vừa rồi đồng ý quá nhanh nhưng giờ lại có chút do dự.
“Sao vậy?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, “Có nơi nào không tiện sao?
Hứa Nguyệt Lượng vẻ mặt tự trách nhìn cô, thì thào nói: "Bác sĩ Lâm... Tôi không biết lái xe..."
Lâm Ỷ Miên sững sờ một lúc, không nghĩ tới nàng lo lắng cái này.
"Này không quan trọng", cô nói, "Tôi có thể lái xe, tôi cũng có xe. Ngày đó tôi đến gặp em lấy thẻ nghề, là lái xe của chính mình."
Hứa Nguyệt Lượng: "Nhưng một mình lái xe rất vất vả..."
Lâm Ỷ Miên: "Đường không dài, lại có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, không vất vả."
Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ như vậy: "Ngày thường công việc của bác sĩ Lâm đã rất vất vả, ngày nghỉ cũng phải trực, khi đi du lịch cũng phải lái xe, quá không ổn a."
Nàng ủy ủy khuất khuất nói, giống như người vất vả mới là chính mình.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng nhăn mày liền mềm lòng.
Cô thật sự không nhịn được, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Hứa Nguyệt Lượng: "Đau lòng tôi sao?"
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đỏ bừng, trong mắt hiện lên hơi nước, vặn vẹo thân thể, nhưng không có mở ra khoảng cách với Lâm Ỷ Miên.
Nàng không trả lời câu hỏi của Lâm Ỷ Miên, quay lại đề tài: "Bác sĩ Lâm ra ngoài chơi là để thư giãn, du lịch tự túc hẳn là nên tìm một đối tác có thể lái xe a..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên không ép nàng, cô ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hoàng Tiểu Nghệ, “Vậy tìm một đối tác khác có thể lái xe, được không?”
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, nhìn điện thoại của cô.
Chỉ trong vài giây, gần như thời điểm Lâm Ỷ Miên gửi tin nhắn, tin nhắn trả lời của Hoàng Tiểu Nghệ đã nhảy ra.
Hơn nữa nhảy rất kịch liệt, một chữ, kèm theo vô số dấu chấm than.
[Đi! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !]
Lâm Ỷ Miên đặt điện thoại xuống, nói: "Được rồi, Tiểu Nghệ đi cùng chúng ta, cậu ấy có thể lái xe, kỹ thuật lái xe cũng không tệ."
Mắt Hứa Nguyệt Lượng sáng lên.
Lâm Ỷ Miên, "Tiểu Nghệ và tôi thay phiên nhau lái xe, em chịu trách nhiệm quản lý đồ ăn, được không?"
Hứa Nguyệt Lượng được giao nhiệm vụ liền rất vui mừng, gật đầu lia lịa như cún con: "Được!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi sẽ sắp xếp lịch trình và chỗ ở. Đương nhiên, nếu em có ý tưởng mới nào coa thể cho tôi biết."
Hứa Nguyệt Lượng: "Được a!"
Hứa Nguyệt Lượng nhắc nhở: "Chi phí chia đều! Bao gồm cả chi phí đi đường a!"
Lâm Ỷ Miên cười: "Được."
Vấn đề đã được giải quyết như vậy, quá trình này được coi là đặc biệt thuận lợi.
Trong phòng tư vấn có bệnh nhân khác, Trăn Trăn ra ngoài pha trà rồi trở lại, Lâm Ỷ Miên tiếp tục làm việc, Hứa Nguyệt Lượng cầm điện thoại gõ chữ, trông cũng đang bận.
Nhưng khóe môi lại nhếch lên, giống như rất vui vẻ.
Việc này khiến Lâm Ỷ Miên cảm thấy công việc ngày thường trở nên thú vị hơn.
Vưu Vi Vi thay răng xong, đến chỗ Lâm Ỷ Miên ngồi với Hứa Nguyệt Lượng.
Nhìn thấy tập thông tin du lịch trên bàn, nàng giơ tay lật xem, thở dài: "Aiz, kỳ nghỉ của người khác nhưng lại là kỳ thịnh vượng của chúng ta a..."
Hứa Nguyệt Lượng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, hắng giọng, giả vờ nói: "Chúng ta... cũng có a, chỉ cần chúng ta bớt một chút là được."
Vưu Vi Vi liếc nhìn Lâm Ỷ Miên: "Đúng vậy, chúng ta cũng có, chúng ta cũng đều có các ngày lễ theo luật định của quốc gia..."
Lâm Ỷ Miên quay lưng lại, mỉm cười.
Hai người đợi Lâm Ỷ Miên tan sở rồi ba người cùng nhau đi ăn cơm.
Rốt cuộc, gần đây mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, cũng vừa mới quyết định một hành trình chung, Hứa Nguyệt Lượng hoạt bát cùng nhiệt tình hơn trước rất nhiều, gắp rau và đồ ăn cho Lâm Ỷ Miên, nói về đồ ăn ở thành phố S, nói không ngừng.
Sau khi ăn xong, trò chuyện một lúc, cuối cùng họ phải luyến tiếc chia tay.
Kết quả, khi Lâm Ỷ Miên trở lại bệnh viện, cô chưa kịp ngồi xuống, tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng lại gửi đến, hỏi cuối tuần cô có rảnh không, nói là bữa cơm lần trước hứa mời cô mà không được.
Hoàn toàn không tính bữa cơm hôm nay.
Đương nhiên, Lâm Ỷ Miên sẽ không giảm khả năng hai người gặp nhau, nhưng lần trước đã bị trì hoãn khiến buổi live của Hứa Nguyệt Lượng không diễn ra thuận lợi, khiến fans bất mãn. Sắp tới, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh còn muốn trì hoãn, cho nên lần này, dù có thế nào côncũng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của Hứa Nguyệt Lượng.
- [Cuối tuần này có mở họp, không phải ở thành phố S]
- [Tôi cũng không quên bữa cơm của em, chúng ta có thể hẹn nhau bất cứ lúc nào]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng vui vẻ đáp lại, "Được!"
Vưu Vi Vi nhìn Hứa Nguyệt Lượng, gõ điện thoại xong, nụ cười trên khóe môi gần như tới mang tai, cho nên hỏi nàng: "Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì a, vui vẻ như vậy."
Hứa Nguyệt Lượng ôm điện thoại vào ngực, nhưng không giấu diếm: "Tớ mời bác sĩ Lâm ăn cơm, bác sĩ Lâm nói cuối tuần chị ấy có việc, cho nên tớ có thể hẹn gặp chị ấy bất cứ lúc nào a."
Vưu Vi Vi: "Tốt quá rồi, vậy sẽ không ảnh hưởng đến live cuối tuần của cậu a."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ừm!"
Vưu Vi Vi: "Gần đây hai người tán gẫu rất tốt nhỉ? Vừa rồi ăn cơm, nói chuyện làm tớ không cắm miệng vào được."
Hứa Nguyệt Lượng vặn người, thu mình vào chỗ ngồi: "Hehehe, khá tốt."
Vưu Vi Vi đột nhiên nói, "Cậu rất thích bác sĩ Lâm nga."
Hứa Nguyệt Lượng mở to mắt.
Vưu Vi Vi giơ tay căng hai mắt mình: "Rất hâm mộ người ta nga, lúc nhìn người ta đôi mắt không linh hoạt, còn giống như đèn laze..."
"Nào có..." Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm hai chữ, sắc mặt bất ngờ đỏ lên.
Vưu Vi Vi bỏ tay xuống, lãnh khốc nói: "Nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu."
Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"
Vưu Vi Vi: "Tình bạn đôi khi cũng giống như tình yêu vậy, đòi hỏi thẳng thắn cùng thành khẩn, chúng ta không được hạ thấp thân mình, đi dán mặt vào mông lạnh của người khác, nếu không đến lúc đó sẽ bị thương".
Hứa Nguyệt Lượng: "Mông của bác sĩ Lâm... Ai nha! Bác sĩ Lâm không lạnh... chị ấy rất tốt với tớ."
Vưu Vi Vi: "Hiện tại xem là như thế này, nhưng cậu cũng nói đó là bởi vì chị ấy là người tốt..."
Hứa Nguyệt Lượng ngồi thẳng dậy, đến gần Vưu Vi Vi, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Chị ấy mời tớ Quốc Khánh đi du lịch tự túc."
Vưu Vi Vi: "????!!!!!!"
Hứa Nguyệt Lượng: "Không phải Quốc Khánh cậu sẽ tham gia sự kiện tinh quang sao, cho nên tớ không gọi cậu đi ~"
Vưu Vi Vi vô cùng kích động: "Tớ cảm ơn cậu vì đã không gọi cho tớ a! Tớ muốn tham gia sự kiện tinh quang a! Cậu cũng biết sự kiện tinh quan rất quan trọng, cho nên cậu không tham gia vì đi chơi cùng chị ấy sao????!!!"
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu nhéo nhéo ngón tay: "Khu vực vũ đạo của chúng ta trong sự kiện tinh quang tiếp xúc không lớn, nếu không tham gia cũng thật đáng tiếc..."
Vưu Vi Vi nắm vai nàng bắt đầu điên cuồng lắc lư: "Hứa Nguyệt Lượng, cậu tỉnh táo lại đi, mau tỉnh táo lại đi, ai nói với cậu khu vũ đạo tiếp xúc sự kiện tinh quang không lớn! Cậu là phần trong khu vũ đạo, còn là hạng nhất a!!" Đến lúc đó mở màn toàn bộ người xem có mặt ở đó đều sẽ đến xem phần trình diễn của cậu đó!!!”
Hứa Nguyệt Lượng bị lay đến hoa chi loạn chiến, mái tóc dài màu nâu trà lắc lư như hồ xuân thủy.
Vưu Vi Vi nhìn chằm chằm vào tóc của nàng: “Sao lại nhuộm tóc màu này?"
"Vốn dĩ tớ không chú ý, nhưng hiện tại tớ cảm thấy có chút không đúng."
"Lại liên quan đến bác sĩ Lâm đúng không? Màu vàng nhạt chính là biểu tượng của cậu a đồng chí!!! Cậu làm việc với màu tóc đó, giờ đổi màu, nhiều người sẽ không nhận ra a!!!"
"Không có..." Hứa Nguyệt Lượng co rụt lại, thì thào nói: "Thời gian trước tớ cũng muốn đổi... Tẩy tóc quá đau... sẽ, sẽ gây ung thư a!"
Câu cuối cùng thực sự đúng lý hợp tình.
Vưu Vi Vi: "..."
Vưu Vi Vi: "Được rồi, tớ biết rồi, tuyết đối có liên quan đến bác sĩ Lâm."
Vưu Vi Vi: "Tớ không chỉ biết streamer yêu đương sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng không nghĩ tới gặp lại một bạn học cũ cũng có thể hồng nhan họa thủy, còn là bác sĩ Lâm, a a a..."
Vưu Vi Vi nói xong, Hứa Nguyệt Lượng mấp máy môi, muốn tận lực giải thích nhưng không thể mở miệng.
Cho đến khi Vưu Vi Vi phát tiết xong, xe cũng đã tới tầng dưới của tiểu khu, Hứa Nguyệt Lượng trả tiền, vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay của Vưu Vi Vi.
“Vi Vi, cậu nghe tớ nói.” Nàng vội vàng nói câu này, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhìn lên, hai tòa nhà cao chót vót với mặt tiền màu sắc rực rỡ chọc trời.
Hứa Nguyệt Lượng cong môi cười có chút khó coi: “Vi Vi, sau khi lọt vào bảng xếp hạng của Orange tớ mới chuyển đến tiểu khu của chúng ta."
"Giá thuê khá đắt, môi trường tốt. Nhưng tớ không dám nói cho mọi người biết nơi tớ sống."
"Người khác không biết chúng ta làm gì, bọn họ chỉ nói hai tòa nhà này là nơi ở của những người nổi tiếng trên mạng, dùng loại ngữ khí đó..."
"Tớ làm tốt trong vòng càng kiếm được nhiều tiền, tớ càng cảm thấy bị thế giới bên ngoài vòng bỏ rơi."
"Nhưng không có cách nào tránh thoát, bởi vì không có nơi nào để một người không có kinh nghiệm làm việc gì lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy..."
"Đôi khi tớ nghĩ có lẽ mình sẽ mắc kẹt trong đó cả đời. Dù có già đi nữa thì khuôn mặt này cũng sẽ sụp đổ, không còn cách nào để live nữa..."
Hứa Nguyệt Lượng trong nháy mắt đột nhiên cười ra tiếng, nụ cười lần này là sâu trong đáy mắt, chính là dáng vẻ tỏa sáng được mọi người yêu thích.
"Cho đến khi tớ gặp bác sĩ Lâm."
“Cho đến khi tớ xin nghỉ vì chị ấy, bỏ qua buổi live vì chị ấy."
“Từ bỏ sự kiện tinh quang vì muốn đi du lịch cùng chị ấy."
"Tớ đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình có một điều gì đó mới mẻ, có thể sẽ không bao giờ thuộc về tớ, nhưng tớ đã tiếp cận, còn đã làm càn."
“6 năm, tớ đã live được sáu năm.” Hứa Nguyệt Lượng thở ra một hơi dài, mỉm cười nói, “Cuối cùng thì tớ cũng có kỳ nghỉ của riêng mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.