Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 29: Nhu Kiếm sơn trang. Giang hồ chớ khinh người trẻ tuổi (2)




edit: Thủy Thanh
beta: Ely + Hàn Phong Tuyết
Một nhóm người đi tới đại môn của Nhu Kiếm sơn trang lúc ráng chiều buông, hoàng hôn dần xuống.
Thiên hạ đệ nhất thâu trang này nằm trên một sườn núi không cao không thấp, đường từ cửa vào đến sơn trang không hề dài, nhưng nghe nói có vô số ám khí và những nhóm trộm nhỏ ẩn trong bóng tối, sẵn sàng đánh lén bất kỳ đoàn khách nào tới với mục đích thăm dò bất thiện. Hoa Mai và Huyền Sinh thương lượng một lát, cảm thấy chuyện nửa đường gặp phải con mèo kia là rất kỳ lạ, vẫn nên có sự phòng bị thì hơn, quyết định mang vũ khí đi lên.
Xe ngựa lắc lư lắc lư đi đến trước cửa chính. Lúc đi qua thảo nguyên đất bằng thì khá tốt, mặc dù trên đường thi thoảng cũng có vài hố nhỏ lõm xuống nhưng cũng coi như là bằng phẳng, nhưng càng đến gần Nhu Kiếm sơn trang thì đường càng lúc càng khó đi. Huyền Sinh và Mai Hoa đi được nửa đường thì thiếu chút nữa không giữ vững được để xe ngựa lăn chệch đường, không còn cách nào khác là đánh thức hai vị đang ngủ trong xe, cõng Song Tịnh, đẩy Triệt Thủy đi về phía trước.
Lúc đi tới trước cửa, Song Tịnh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một con đường quanh co cho người đi hướng từ dưới núi lên, bên rìa đường có vô số cột đá thẳng treo đèn lồng, từng dãy đèn phát ra ánh sáng yếu ớt trong màn đêm, hệt như ánh sáng nơi âm phủ nối nhau chạy dài mãi lên tận đỉnh núi. Trước cửa treo một tấm bảng hiệu lớn, bên trên có khắc bốn chữ cứng cáp: “Đại đạo chi hành*”.
*Đại đạo chi hành: hướng tới lẽ phải
“Đại đạo chi hành?”, Huyền Sinh nhìn mấy chữ đó, có chút kinh ngạc: “Đại đạo chi hành, tiếp đó là, thiên hạ vi công*?”.
*Thiên hạ vi công: Thiên hạ công bằng
“Đúng vậy”, Triệt Thủy ngáp nói: “Nếu như thiên hạ này quả thực công bằng thì Nhu Kiếm sơn trang hẳn sẽ không tồn tại phải không? Vì kế hoạch vạch sẵn bế tắc không thành, đành làm trộm cắp loạn tặc mà. Cho nên thiên hạ đệ nhất thâu trang cũng là do thế nhân tạo ra thôi”.
“Phốc…”, Mai Hoa không nhịn được bật cười: “Thật là dày mặt, nói như vậy, chẳng lẽ thế nhân ép bọn họ đi trộm đồ sao?”.
“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ mà”, Triệt Thủy tủm tỉm cười đáp.
Huyền Sinh bất giác cũng khẽ nở nụ cười. Hang ổ trộm cắp này cũng thật dễ thương, lại có thể thẳng thắn tự bào chữa cho mình như vậy, mặc dù nghe thì cảm thấy quả là dày mặt, nhưng không cảm thấy chút thẹn nào, cũng không khiến người ta ghét, ngược lại bên trong còn có mấy phần ý tứ vừa bất đắc dĩ lại vừa căm phẫn. Nếu suy nghĩ kỹ, mấy chữ viết trên biển này rất có tác dụng châm chọc và khiến cho người ta phải trầm tư.
“Meo meo…”. Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu truyền đến. Tiếng mèo vang lên trong đêm tại một nơi an tĩnh u ám thế này, không khỏi gợi cảm giác lạnh lẽo, quỷ dị.
“A…”, Triệt Thủy vừa nghe tiếng kêu thì giật mình, cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, cơn buồn ngủ thoáng chốc tiêu tan, thân mình khẽ run lên, nói: “Đây là nơi phương quỷ quái nào chứ?”.
“Nhìn đi!”, Mai Hoa chỉ sang bên cạnh, hạ giọng: “Một con mèo”.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cột đá phía sau tấm biển có một con mèo toàn thân đen nhánh đang ngồi dưới đất, dáng vẻ tò mò mà ưu nhã như đang đánh giá bọn họ. Toàn bộ lông trên cơ thể nó đều đen một màu, như thể tiến thân từ bóng đêm, một đôi mắt lục bích trong vắt, dưới ngọn đèn phát ra tia sáng khác lạ. Nó lại kêu một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, như thể bĩu môi với người tới, chỉ lối vào cho họ.
“…”.
“…”.
“…”.
“Chỉ có một mình ta cảm thấy tình cảnh này rất kỳ quái thôi sao?”, Triệt Thủy đánh giá con mèo đen có điểm dễ thương kia, lặng lẽ hỏi.
“Nghe nói trang chủ Nhu Kiếm sơn trang thích mèo, đây chẳng lẽ là sủng vật nhà hắn nuôi?”, Mai Hoa nhíu mày hỏi.
“Những thứ kia là sao?”, Song Tịnh giơ tay, chỉ về phía trên sườn núi.
Cách đó không xa, một vầng trăng tròn hiện lên, trên con đường nơi sườn núi bỗng hiện ra vô số bóng dáng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào bọn họ đã bị vây quanh. Xung quanh là hàng trăm con mèo với đôi mắt sáng, mang vẻ tối tăm nhìn lên bọn họ. Tiếng mèo kêu khóc buồn thảm thiết xen nhau vang lên, khiến người nghe sởn gai ốc, da đầu tê rân rân. Huyền Sinh và Mai Hoa liếc nhìn, không tự chủ được mà đưa tay chạm vào vũ khí, chuẩn bị ứng chiến.
Đột nhiên, có một chuỗi tiếng cười uyển chuyển từ bốn phương tám hướng truyền tới.
“Ánh trăng đẹp như vậy, không nên xuất môn hành động, nói không chừng người tới cũng là muốn gia nhập cùng huynh đệ tỷ muội chúng ta phải không?”. Thanh âm kia lạnh lùng mị hoặc, lại trong vắt ríu ran. Mọi người nhìn ra xung quanh, lại thấy một nữ tử đang ngồi trên tấm bảng hiệu, nhưng vì ánh sáng nhạt mà không nhìn rõ khuôn mặt nàng.
“Nhu Kiếm sơn trang đêm nay không tiếp khách, mời các vị về cho”, nàng dựa trên tấm bảng hiệu, bày ra bộ dạng mệt mỏi, cười nói, thuật tay vuốt ve một con mèo không biết bằng cách nào đã nhảy tới bên cạnh đó: “Nếu không, để miêu nhi nhà ta tức giận, móng vuốt sẽ không chừa người đâu”.
Nghe vậy, Mai Hoa bất giác bĩu môi: “Hừ… Cũng chỉ là một đám mèo mà thôi”, nói xong vung tay áo lên, ‘xoát’ một tiếng rút ra hai thanh đoản kiếm. Lưỡi kiếm lóe lên sáng bóng dưới ánh trăng. Nàng nhướng mi mỉm cười: “Nghe nói Nhu Kiếm sơn trang mấy năm trước đã lấy trộm được trà Tẩm Lục ngự dụng* trong cung, bản thân ta cũng muốn thưởng thức”.
*Ngự dụng: thứ vua dùng
“Làm sao ngươi biết?…”, nàng kia hơi kinh ngạc hỏi, sau đó hiểu ra, cười: “Các hạ chính là Mai Hoa Đường Đường chủ của Thiên Hạ Sạn, Lâm Mai Hoa?”. Nàng khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy ánh trăng chiếu trên gương mặt nàng, mọi người chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện gương mặt nàng được che bởi một chiếc mặt nạ tinh xảo. Chiếc mặt nạ màu tím đậm có khắc hoa văn màu bạc và màu đỏ che phủ từ gò má của nàng hắt lên trên. Tóc nàng buộc cao phía sau đầu, thân mặc y phục dạ hành, lúc nói chuyện, ba chuỗi khuyên tai bạc phát ra tiếng kêu thanh thúy.
“Đúng là tại hạ”.
“Ồ? Cũng chỉ là thám tử của Thiên Hạ Sạn mà dám xông vào thiên hạ đệ nhất thâu trang?”, nàng hơi lạnh lùng cười, hỏi.
“Ngươi!”, Mai Hoa tức giận, nhất thời không nghĩ ra lời nào để nói, liền chỉ về phía nàng ta: “Hừ, bất quá cũng chỉ là một miêu nữ mà dám nói như vậy với thiên hạ đệ nhất do thám ta?”.
Dứt lời, mũi chân liền khẽ điểm một chút, nhảy lên thật cao, thân thể thoáng chốc đã bay qua tấm bảng hiệu, lúc lướt ngang qua nữ tử kia còn nhẹ nhàng nói một câu: “Tẩm Lục trà của quý trang, tối nay ta nhất định phải uống rồi!”.
“Ngươi!”. Đồng tử nàng kia căng ra, ắt hẳn là không thấy được thân ảnh Mai Hoa. Đang định kéo nàng lại thì đã thấy Mai Hoa ở cách đó mấy trượng, đang hướng xông thẳng vào trong. Nàng hừ lạnh một tiếng, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện vài cây ngân châm nhỏ dài, đang muốn phóng châm ra thì cổ tay lại bị một ai đó ngăn lại. Nàng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt không chút biểu tình của Huyền Sinh xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy trên lưng có vài chỗ đau nhức, đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.
“Cô nương, đắc tội”, Huyền Sinh hơi áy náy nói, sau đó theo Mai Hoa, chạy vào bóng đêm mờ mịt khôn cùng, hướng thẳng lên trên sườn núi.
“Các ngươi!”, nàng kia bị bắt ngồi thẳng đứng không nhúc nhích trên tấm bảng hiệu, chỉ có thể trừng mắt tức giận nhìn họ.
“A…”, Song Tịnh và Triệt Thủy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, Triệt Thủy còn đang giơ tay như muốn ngăn cản bọn họ.
“Chuyện này…”, hai người cùng liếc mắt nhìn.
“Hai từ miêu nữ này nên hình dung như thế nào nhỉ?”, Song Tịnh suy nghĩ chốc lát rồi hỏi.
“Chắc là có bộ dạng không khác nàng cho lắm”, Triệt Thủy chỉ vào thiếu nữ cứng đờ trên tấm bảng hiệu, gật đầu trả lời..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.