Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 40: Thôn ngoại thành. Từng vượt biển cả mà khó qua sông (1)




edit: Thủy Thanh beta: Ý Như & Hàn Phong Tuyết
Xuống thuyền gỗ, sóng sông triền miên, nắng mai chiếu lên những đám mây đang nghỉ trên đỉnh núi. Qua ngàn núi vạn hang, vượt bao khe suối sâu, sóng dữ cũng dần dần ngưng, chợt thấy mấy cành củi khô đang lênh đênh mặt nước.
Từng đợt sóng lớn cuồn cuộn vỗ bờ, thuyền của Ngưng Sương môn lướt trên thượng nguồn Long Giang trông giống như một phiến lá khô xuôi dòng nước mà chảy. Gió rất to, mấy người chèo thuyền tựa như chẳng cần dùng bao nhiêu lực cũng có thể khiến con thuyền trôi vô cùng nhẹ nhàng về phía trước. Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy dòng sông dài như đổ về chân trời, nơi ấy mênh mông tựa hồ đang hòa vào làm một với sóng nước. Nhìn sang bên bờ là cảnh núi cùng mây, sương trắng quẩn quanh, thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu của vượn khỉ lẫn tiếng chim bay xẹt ngang bầu trời như ai oán.
Làn gió mát lướt qua mặt, Huyền Sinh đứng ở trên khoang thuyền, vạt áo dài tựa cánh buồm no gió mà tung bay, chỉ nhìn thấy thần thái hắn trang nghiêm trấn tĩnh, dáng đứng lẻ loi, ánh mặt trời chiếu trên người nghiêng nghiêng đổ xuống. Hắn như đỉnh kim quang đạp gió rẽ sóng mà đi lên phía trước, lại như vị tiên nhân có thể cưỡi lên mây mà bay bất cứ lúc nào. Mấy người chèo thuyền nhìn sang thấy non xanh nước biếc không ngừng lùi về phía sau thân ảnh của hắn, cảnh đẹp tựa như bức tranh phong cảnh nên đều bất giác nhìn ngây người.
Huyền Sinh đứng ở trên khoang nhìn về phía sau thuyền, từng đợt sóng đang cuộn trào như dòng lũ.
Chốc chốc lại có lá cây theo gió cuốn rơi trên mặt nước, còn chưa hoàn toàn bị thấm ướt, trong nháy mắt đã bị sóng kéo đi, từ đó càng ngày càng xa, càng ngày càng xa. Sau đó hắn không tự chủ được mà ngẩng đầu, chỉ thấy núi xanh mênh mang, mây trắng ẩn hiện, ngay cả mấy ngọn núi lớn phía sau cũng đã cách bọn họ rất nhiều, chẳng cần nói cũng hiểu hắn đã sớm bỏ xa Kiếm Nhu sơn trang không biết bao nhiêu dặm.
Sau khi hắn gặp Mộ Dung Cận cùng ba vị đại phu ở sông Tam Tịch, bọn họ liền phi ngựa không ngừng, vội vàng đi tới chỗ Thiểu Hoa ở thôn Lệ Hoa.
Bán Nguyệt thành không tiếp đãi nhân sĩ giang hồ, vì vậy cho dù là thê tử tương lai của Huyền Sinh, trước khi thành hôn, cũng chỉ có thể ở ngoài thành.
Gia tộc Ân thị của Thiểu Hoa là gia tộc bảo hộ cho Bán Nguyệt thành, nửa ngoài sáng nửa trong tối, bề ngoài tuy trông vẫn giản dị bình thường, nhưng kỳ thực gia tộc này đã sớm đưa nơi này rời khỏi giang hồ, ẩn giấu cổng vào, hơn nữa họ cũng là những người duy nhất ở ngoài Bán Nguyệt thành nói được chính xác vị trí của tòa thành, nơi mọi người đang ở.
Hài tử của Ân thị gia tộc và Huyền gia đã cùng chơi với nhau từ nhỏ, Thiểu Hoa và Huyền Sinh cũng là thanh mai trúc mã.
Khi nhớ tới vị hôn thê, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Huyền Sinh là hình ảnh nữ hài tử kém mình vài tuổi, xinh đẹp lại tinh ranh kỳ lạ, mỗi khi tươi cười thì trên mặt lại hiện lên má lúm đồng tiền. Thế nhưng không biết vì sao, nụ cười xinh đẹp dịu dàng kia mơ hồ dần dần mờ nhạt, biến thành khuôn mặt thanh tú tái nhợt, có đôi mắt cong cong hình trăng non, giống như dáng vẻ chú mèo con ngây thơ nhõng nhẽo, lại như đang thầm cười trộm.
Hình ảnh rõ ràng, tựa hồ ngay trước mắt.
Trong lòng căng thẳng, Huyền Sinh không tự chủ được mà lui một bước, ngoài ý muốn đụng phải người đứng ở phía sau.
“Thứ lỗi”. Hắn hờ hững nói, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Cận mỉm cười nhìn hắn, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
“Ai cũng nói nước sông này chảy cuồn cuộn như có rồng ở dưới đáy không ngừng quay cuồng gầm thét, quả là danh bất hư truyền”. Ngưng Sương môn môn chủ chắp hai tay sau lưng nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Một vùng sông lớn, đúng là một vùng sông lớn a…”. Rồi xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt chợt lóe: “Chuyến đi lần này cuối cùng đã kết thúc, Nhị thiếu chủ chắc hẳn đã chịu nhiều vất vả rồi?”.
“Cũng tạm”. Huyền Sinh lạnh nhạt nói, hắn biết tên hồ ly này muốn chuyển đề tài tới chuyện gì.
Quả nhiên, Mộ Dung Cận thấy hắn không tiếp lời, hết lần này đến lần khác muốn đổi đề tài nói về Song Tịnh, vì vậy dày mặt cười một tiếng: “Cực khổ nữa cũng có thể bằng tiểu Tịnh nhà chúng ta sao? Ta nghĩ đã có A Triệt chăm sóc cho nàng cho nên mới không phái du y đến Kiếm Nhu sơn trang bên kia a, nhưng nếu có chuyện gì…”. Hắn cố ý nói lấp lửng, tự nhiên nở một nụ cười.
Nếu thật sự ngươi làm như lời nói, không chừng sẽ bị môn chủ phu nhân đánh cho bán sống bán chết. Huyền Sinh không nói gì, chỉ nhìn hắn ngẫm nghĩ. Bất quá vẫn ngẩng đầu, nhìn về phía xa xăm: “Thất Thạch môn môn chủ là người hiền tất có trời giúp, chắc chắn sẽ không có chuyện gì”.
“Thật không?”. Mộ Dung Cận như đăm chiêu, cười nói: “Vết thương trên người thực ra không ngại, có A Triệt bao bọc, ta rất yên tâm. Nhưng… còn trong lòng thì sao?”. Lại bất giác lắc đầu: “Huyền Sinh a Huyền Sinh, ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy đi, nhưng liệu ngươi có thể kiên trì bao lâu đây?”. Hắn lại đứng bên cạnh Huyền Sinh, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời cùng nước sông cuồn cuộn đến khôn cùng: “Có thể tự dối gạt chính mình cả đời sao? Đến khi già đi, bất chợt quay đầu nhìn lại, ngươi có dám khẳng định là ngươi không hối hận?”.
Huyền Sinh im lặng, nhìn thủy triều không ngừng gầm thét, bỗng nhiên không tìm được lời nào để phản bác.
Kỳ thực hắn muốn nói, nếu biết sẽ hối hận, vậy thì cứ để thế đi.
Là hắn tự mình gây nghiệp chướng không thể tha thứ, là hắn tự mình rời bỏ những con người đó.
Là hắn, ở giữa khó khăn và đơn giản, đã lựa chọn con đường dễ dàng nhất.
Bởi vậy, bất luận là trước đây hay bây giờ, hoặc có thể là sau này hối hận, tất cả đều là xứng đáng.
Huống hồ, những đớn đau này so với bi thương của Song Tịnh, hắn lấy tư cách gì để mà oán trách.
Ngực chợt cảm thấy đau xót, Huyền Sinh bất giác đưa tay ôm ngực.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ở trong mộng hắn thường cảm thấy nghẹt thở không thể giải thích nổi, bao giờ người cũng đầy mồ hôi mà giật mình tỉnh giấc, trong lòng buồn bực đau đớn, thống khổ như vừa từ ranh giới sinh tử trở về.
Những lúc như vậy hắn luôn luôn hoảng hốt, bởi vì thói quen ở ngoài núi hàng đêm, sau khi dậy tìm thêm củi cho vào đống lửa bên cạnh để giữ ấm, hắn luôn nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn Song Tịnh đã ngủ say, đến tận khi mắt thấy bên ngoài từng đợt sóng nối nhau cùng ánh trăng chiếu trên mặt nước thì mới ý thức được, nàng đã không còn ở đây.
Giang hồ mênh mang sâu tựa biển, từ nay về sau tiêu lang chỉ là người qua đường.
Hắn luôn luôn là trang nam tử hán dù có phải đi ba ngàn dặm biển cô độc vẫn ung dung cầm một bầu rượu, thật không ngờ, từng qua biển cả lại khó vượt dòng sông.
Ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ rằng, ngày này lại gian nan như vậy.
Bấy giờ, mấy người chèo thuyền sau lưng họ bắt đầu thét to khẩu lệnh, hai người ngoảnh đầu nhìn lại thấy con thuyền đang chậm rãi lệch ra khỏi lòng sông lớn, hướng về phía nhánh sông.
Chợt thấy trên bờ sông phía xa, nhà cửa phố xá bắt đầu xuất hiện, từ xa nhìn lại chỉ thấy thị trấn kia như nằm lọt giữa hai ngọn núi lớn, vô số căn nhà bằng đất sét ở trên sườn núi, bên cạnh còn có từng hàng cây cối xanh tốt, một vài đường bờ ruộng nhỏ ngang dọc đan chéo nhau trên thảm cỏ xanh, ven sông có mấy chiếc cối xay theo làn nước chảy róc rách mà chuyển động xoay tròn.
Trên bến sông có mấy đứa trẻ đang bơi lội chơi đùa ầm ĩ, nhác thấy có thuyền lớn đến gần, tất cả đều bắt đầu reo hò hoặc vẫy tay chào hỏi, những người phụ nữ giặt quần áo ven sông cũng đứng dậy, tò mò đánh giá hai người đang đứng trên khoang thuyền.
Trong gió mang theo tiếng gà gáy chó sủa, hương thơm của bùn đất cùng những đóa hoa. Thêm vào đó, chẳng biết gia đình nào đang nấu canh, một hương vị nồng đượm bay đến, xóa nhòa cả đao quang kiếm ảnh lẫn âm mưu giang hồ trong quá khứ.
Huyền Sinh có chút ngẩn ngơ, hắn hoài nghi chính mình vừa từ một giấc mộng dài tỉnh lại, hoặc là, có giấc mộng quá hão huyền đã đưa hắn vào cái huyễn cảnh nào đó, bây giờ mới được trở lại với cõi trần.
Con thuyền dần dần tới gần, Huyền Sinh lúc này mới phát hiện có một nam một nữ đang đứng ở trên bờ mỉm cười nhìn hắn, bất giác trong lòng vui mừng, không chờ con thuyền cập bến đã chuẩn bị lao đi theo hướng đó, lại bị Mộ Dung Cận nắm lấy ống tay áo kéo lại, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng: “Người trong thôn này, hình như không biết người thủ hộ cho Bán Nguyệt thành chính là gia tộc của vị hôn thê của ngươi phải không? Ngươi cứ thế nhảy ra ngoài, không sợ hù chết những đứa trẻ và mấy người phụ nữ kia sao?”.
Nghe vậy, Huyền Sinh sững sờ, lúc này mới nghĩ đến việc mình sắp là con rể của Ân thị, từ kinh thành vội vàng đến nơi đây để chữa bệnh, đành miễn cưỡng đứng yên tại chỗ, đợi thuyền tới gần bờ mới sải bước tiến lên.
Nữ tử kia ung dung cao quý, nét mặt hiền lành mang theo vẻ lạnh nhạt rất tao nhã cùng một chút sầu bi, khi nhìn thấy Huyền Sinh thì đáy mắt mới có chút ánh sáng thoáng qua; nam tử đứng bên cạnh nàng cùng Huyền Sinh có mấy điểm tương đồng về dung mạo, đường nét khuôn mặt và hình dáng đều là nghiêm trang tuấn mỹ, nhưng người này lại đang cười, không phải kiểu cười nhạt, vừa lạnh lùng vừa dửng dưng như Huyền Sinh, mà là kiểu tươi cười so với nụ cười Triệt Thủy hồn nhiên trong suốt thì càng giống hơn, vừa nhìn liền có cảm giác như được mặt trời xuân tháng ba chiếu rọi, toàn thân đều ấm áp theo.
Hai người này, một là mẫu thân của Huyền Sinh, Bán Nguyệt thành thành chủ phu nhân, Ninh Phong; cùng với bào huynh của Huyền Sinh, người kế vị của Bán Nguyệt thành, Huyền Mộc.
“Mẫu thân, ca ca”. Huyền Sinh cười nghênh đón, đang định bái hạ thì lập tức bị Ninh Phong phu nhân kéo lên.
“Đứa nhỏ này… Để ta nhìn xem, quả nhiên, xem ra đoạn đường vất vả này đã khiến ngươi vừa gầy vừa đen rồi”. Ninh Phong phu nhân nửa thương tiếc nửa tự hào nhìn hắn nói: “Chờ khi về nhà ta sẽ giúp con bồi bổ thân thể. Đều đã trưởng thành lại sắp thành thân, để thân thể kém như vậy làm sao lập gia thất chứ?”.
“Phụt…”. Lúc này Huyền Mộc ở bên cạnh bật cười: “Ý mẫu thân là nói thân thể của đệ yếu như vậy làm sao vào động phòng!”. Hắn thẳng thắn nhìn về phía đệ đệ toét miệng cười nói.
“Huynh…”. Huyền Sinh hơi hơi nhíu mày quay đầu sang chỗ khác.
“A a a a …”. Huyền Mộc lập tức một tay ghì lấy cổ hắn, cười nói: “Đệ đệ a, mấy ngày này không được trêu chọc đệ ta quả thực rất buồn chán, nào nào nào, buổi tối vi huynh cùng đệ hàn huyên tâm sự, uống vài chén!”.
“Tốt lắm tốt lắm, huynh đệ hai người các ngươi sẽ có nhiều thời gian để ôn chuyện”. Ninh Phong phu nhân hé miệng cười, nhìn về phía Mộ Dung Cận đang chậm rãi rời thuyền, vẫn giữ lễ mà thản nhiên mỉm cười: “Đây chính là vị thần y được mệnh danh “Hoa đà tái thế”, Ngưng Sương môn môn chủ sao?”.
“Phu nhân”. Mộ Dung Cận chắp tay hành lễ, nói.
“Đa tạ tiên sinh đến đây chữa bệnh cho Thiểu Hoa, dọc đường bôn ba, người đã vất vả nhiều”. Ninh Phong cười dịu dàng, hơi hơi khom người, lại được Mộ Dung Cận đỡ lấy.
“Không dám nhận, phu nhân đa lễ rồi”.
Lúc này Huyền Sinh vô tình quay đầu nhìn lại một chút, thấy Ngưng Sương môn môn chủ vẫn đang cười như phong đạm vân thanh, nhưng bên trong đôi đồng tử lại sâu khôn lường, đen như mực như đêm, lại giống như một đầm nước tù, thâm trầm nhìn không thấy đáy.
Tuy rằng mới quen hắn không lâu, Huyền Sinh biết từ Song Tịnh và Triệt Thủy rằng người này phóng khoáng vô tâm, nhưng lại không biết sau nụ cười ngụy trang kia cùng sự lãnh đạm mà hắn thể hiện rốt cuộc là có tâm tình gì.
Có lẽ cũng là vì quan hệ với Song Tịnh.
Vượt nghìn dặm xa xôi vì Thiểu Hoa mà trị bệnh, thực sự là đã gây khó dễ cho kẻ khác, hắn bất giác thật lòng khâm phục khí phách của Mộ Dung Cận.
Thấy Mộ Dung Cận và Huyền Mộc cũng đã hàn huyên được một lúc, Huyền Sinh liền nói: “Mẫu thân, ca ca, phải ngồi thuyền suốt quãng đường đến đây, môn chủ hẳn cũng mệt mỏi, chi bằng chúng ta tới Ân phủ nghỉ ngơi một chút đã, thuận tiện ghé thăm Thiểu Hoa rồi trở lại nói chuyện sau”.
“A, cũng đúng, xem đầu óc ta này, mới nghĩ đến con dâu sẽ mau khỏi bệnh liền phấn chấn như vậy”. Ninh Phong phu nhân không khỏi lắc đầu bật cười, rồi xoay người gọi mấy tiểu nha hoàn, phu xe: “Mau lại xách hành lý cho Nhị thiếu gia và Mộ Dung tiên sinh”. Rồi ngoảnh lại: “Tiên sinh, mời”.
Nhưng Mộ Dung Cận lại quay đầu cười nói: “Vẫn là người bệnh quan trọng hơn, không biết phu nhân có để bụng chuyện ta cưỡi ngựa tới Ân phủ trước? U Doanh thảo tốt nhất là nên ăn càng sớm càng tốt, bằng không dược tính không đủ, đến lúc đó bệnh khó có thể vãn hồi”.
Mọi người nghe thế đều bất giác lo lắng, càng thêm vui mừng vì thấy Mộ Dung Cận rất tích cực lại có trách nhiệm, Huyền Sinh cũng vội vàng gật đầu: “Vậy thì, mời tiên sinh đi trước một bước, ta sẽ đi trước dẫn đường. Mẫu thân, ca ca, mọi người từ từ đi, không cần phải lo”.
“Chúng ta cũng sẽ lên đường ngay thôi, đến lúc đó nhiều người vội vội vàng vàng cùng xông vào Ân phủ đúng là không hay lắm, hai người mau đi đi”. Huyền Mộc cũng gật đầu nói, đỡ Ninh Phong phu nhân đi tới xe ngựa.
“Được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.