Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 6: Trọng Trọng Lâu. Cảnh xuân tươi đẹp thiếu niên không hề lưu tâm (3)




edit & beta: Phong Tuyết
Đại sảnh tiếp khách của Trọng Trọng Lâu xa hoa hơn Thất Thạch Môn rất nhiều, những cột đá to thẳng đứng bên trong đều có khắc đầy cảnh sắc giang sơn mỹ lệ, trên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn bày biện bộ đồ pha trà tinh xảo, một vài bức họa quý được treo trên tường, thấy vậy Song Tịnh không ngừng than thở, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là sàn nhà lát đá Thanh An, khiến nàng nhớ lại quá khứ đã từng vất vả đi đào đá này để làm vũ khí.
Lúc Triệt Thủy đuổi đến đại sảnh, Thất Thạch Môn Môn chủ đang thư thả mặc áo lông ngồi trên giường êm uống trà, mỉm cười nhìn ra xung quanh, trên đầu đeo hai cái tai thỏ lấy của thị nữ bên cạnh.
Nghe được tiếng bước chân dồn dập, Song Tịnh vừa ngẩng đầu đã thấy Triệt Thủy cuống quýt chạy tới.
Trọng Trọng Lâu Lâu chủ thấy nàng ngẩng đầu lên, có chút sửng sốt, sau đó bước chân chậm lại, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn nàng không hề chớp.
Song Tịnh mỉm cười, hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, rất vui vẻ nhìn bạch y nam tử trẻ tuổi đang bước tới bên cạnh nàng. Nàng nhếch miệng cười một tiếng: “A Triệt… Muội tới thăm huynh”.
“Tiểu Tịnh…”. Triệt Thủy không biết phải nói gì, vẻ cợt nhả hay uy nghiêm của một Lâu chủ khi nãy giờ đã không còn nữa, hắn có chút sợ hãi đi tới bên cạnh nàng, khi còn cách nàng một chút thì dừng lại, cẩn thận nhìn nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu Tịnh, muội đi đường xa như vậy hẳn là rất mệt mỏi, thân thể vẫn khỏe chứ? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”. Hắn nhìn loại trà nàng đang uống, bất giác cau mày, quay đầu nói: “Là ai dâng trà này lên? Mang trà Hàn Lộ Băng của ta ra cho Môn chủ!”.
“A Triệt, không cần, muội không còn yếu như trước kia nữa…”, Song Tịnh phất tay một cái, không hiểu vô tình hay cố ý nhíu mày: “Huynh như vậy… muội cảm thấy có vẻ xa lạ…”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệt Thủy bỗng trắng bệch, đột nhiên cảm thấy đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không thể làm gì hơn là ấp a ấp úng đứng bên cạnh nàng. Thấy chén trà của Song Tịnh đã cạn, hắn đưa tay định rót trà cho nàng.
Song Tịnh khẽ thở dài: “A Triệt, huynh đang làm cái gì thế? Vì sao không ngồi xuống? Huynh thật muốn giữ khoảng cách với muội sao?”.
Lời còn chưa dứt chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng. Âm thanh đó chính là Triệt Thủy đánh rơi cả chén trà và nước, đang cuống quýt thu dọn.
Song Tịnh muốn nói điều gì đó nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Triệt Thủy như sắp khóc, nhất thời lại trầm mặc.
Ánh mặt trời yên tĩnh chiếu vào, hoa văn màu lá điêu khắc trên sàn nhà loang loáng tựa như sóng nước, nhìn lâu mà có cảm giác như lệ sắp rơi ra khỏi khóe mắt.
Đại sảnh hiện giờ không hề giống với ngày xưa.
Xa hoa mỹ lệ hơn, cũng rộng lớn hơn, bài biện bố trí nhiều hơn.
Mà bọn họ cũng không còn giống như trước.
Không biết từ khi nào giữa hai người đã bắt đầu để ý rất cẩn thận, đã không còn đùa giỡn cãi nhau vô tâm vô phế như trước.
Cảm giác được Triệt Thủy đang đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, Song Tịnh nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Huyền Sinh đã đến rồi?”.
“Ừ…”, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ suy nghĩ nửa ngày mới nói được một câu như thế.
“Thật sự là huynh ấy?”.
“Ừ”.
“Thật sự mất trí nhớ?”.
“…Thật”.
“Ra là thật…”, Song Tịnh nhàn nhạt nói, thổi thổi trà nóng trong tay, làn khói nhẹ nhàng bay lên che đi nét mặt của nàng.
“Tiểu Tịnh… Sao muội lại yêu cầu hắn tới đây?”. Do dự hồi lâu, Triệt Thủy gặng hỏi.
“Muội còn tưởng rằng… huynh ấy có điều gì khổ tâm nên muốn giấu diếm muội, cho nên muội mới yêu cầu như vậy vì muội nghĩ huynh ấy có thể sẽ để lộ vài sơ hở với huynh”, Song Tịnh nhấp trà, thấp giọng nói: “Nhưng tới đây rồi thì biết đúng là đã mất trí nhớ thật”.
Nàng đặt chén xuống, dựa người vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhưng trầm ổn, ánh mặt trời in trong mắt nàng dịu dàng lấp lánh, không hề có chút lo lắng, giống như một mặt hồ yên tĩnh.
“Thật ra thì, A Triệt… Chúng ta cũng không trở về ngày xưa được nữa rồi”. Một hồi lâu nàng mới chuyển hướng sang nam tử bên cạnh, bình tĩnh nói.
“Cho dù Huyền Sinh không mất trí nhớ, muội cũng không còn là Song Tịnh một thân công phu cao cường, vô lo vô ưu tiếu ngạo giang hồ như trước kia nữa, huynh cũng không còn là Trọng Trọng Lâu công tử Triệt Thủy hăng hái không buồn không lo nữa… Quá khứ đích thật đã qua rồi…”, nàng nhẹ nhàng nói.
Triệt Thủy im lặng, nghe giọng nàng mờ ảo trống rỗng.
“Tiểu Tịnh… Ta…”, khuôn mặt nam tử bình thường vốn oai hùng bỗng chuyển sang sợ sệt, ánh mắt đau thương nhìn cô gái bên cạnh, bộ dạng nhiều lời ngày xưa không còn, muốn nói điều gì đó nhưng cứ mở miệng lại không có cách nào nói ra, thật lâu sau mới lắp bắp nói:
“Ta… thật sự xin lỗi muội… Ta không biết nên làm thế nào để bù đắp lại cho muội… Huyền Sinh hiện tại như thế này… Việc xảy ra năm xưa, ta làm sao cũng không thể báo đáp lại muội…”.
“Đủ rồi!”, Song Tịnh liếc mắt nhìn hắn, nhướng mi nói: “Thật đúng là xa lạ, huynh còn muốn nói lời này bao nhiêu lần nữa?”.
“Nhưng…”.
“Đừng ầm ĩ nữa, Đỗ Triệt Thủy, huynh để cho muội yên tĩnh một chút được không?”, nàng xoa xoa chân mày không kiên nhẫn nói.
Triệt Thủy biết lúc nàng mang cả tên lẫn họ của hắn ra gọi tức là đang tức giận thực sự, lập tức im miệng, uỷ khuất cúi đầu, bất an nghịch nghịch đầu ngón tay. Cẩn thận liếc sang Song Tịnh, trong lòng vẫn không nhịn được có chút khó chịu.
Năm năm trước, Trọng Trọng Lâu có nội loạn, thúc thúc của Triệt Thủy giết tiền Lâu chủ, muốn đoạt vị.
Trong Lâu chia ra hai phái, ủng hộ hai người đứng đầu.
Khi đó Triệt Thủy đang cùng với bọn người Song Tịnh du sơn ngoạn thuỷ bên ngoài, biết được tin tức lập tức trở về, tụ tập sáu mươi thuộc hạ trung thành xông vào bên trong, thẳng đến nơi cao sâu nhất Trọng Trọng Lâu.
Kết quả trận đánh oanh liệt giang hồ kia chính là Triệt Thủy vững vàng ngồi lên vị trí Lâu chủ của hắn, lại khiến Song Tịnh và Huyền Sinh sống chết không rõ, bắt đầu năm năm đau khổ chờ đợi của Môn chủ Thất Thạch Môn.
Đối với chuyện này, Triệt Thủy vĩnh viễn không có cách nào an lòng, không thể quên đi được. Từ đó, Trọng Trọng Lâu vẫn luôn bảo vệ Thất Thạch Môn, giúp Thất Thạch Môn không hề có tổn thương hay khiêu khích gì.
“Hiện tại… bây giờ nên làm gì?”.
Song Tịnh cúi đầu lẩm bẩm cắt đứt dòng suy tưởng của Triệt Thủy, hắn rốt cục hoàn hồn, sửng sốt hồi lâu mới hỏi: “Đúng rồi, Huyền Sinh tới Thất Thạch Môn làm gì?”.
“…”, ngập ngừng một lát, Song Tịnh hít sâu một cái, thong thả nói: “Huynh ấy tới Ngưng Sương Môn vì hôn thê của huynh ấy bị bệnh, tỷ tỷ của muội yêu cầu phải lấy được ngọc bội Bán Nguyệt của muội cho nên huynh ấy mới tới”.
“?! Vị hôn thê?”, Triệt Thủy sửng sốt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người trong cuộc, hắn há hốc miệng nhưng không nói được gì. Qua một lúc lâu mới nói: “Sau đó muội yêu cầu hắn tới Trọng Trọng Lâu để xác định rốt cuộc hắn có mất trí nhớ hay không?”.
Song Tịnh trầm mặc gật đầu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Hiện tại phải làm thế nào mới được?”.
Dưới vẻ mặt vô cùng bình tĩnh không chút xao động kia là vô vàn những suy nghĩ đang tranh giành nhau.
Nàng cả đời thông tuệ cơ trí cũng không lường tới được sẽ có kết cục thế này.
Người đó trèo đèo vượt núi tới tìm nàng, lại là vì một người con gái khác. Từ đó, trong hồi ức của hắn không hề có một chút bóng dáng của nàng, suốt hai mươi năm cũng chỉ chứa một người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Giống như là mất đi tất cả.
Trong thiên địa này, không còn mong đợi, không còn hy vọng, thậm chí không có hắn nữa.
Cho nên, giang sơn không còn là giang sơn, thiên địa không còn là thiên địa, ngay cả nhớ lại cũng không có chút tin tức nào.
Thật sự, ban đầu thà rằng chết đi cho rồi.
“Gọi Huyền Sinh tới đây đi”, Song Tịnh thở dài, nhẹ giọng nói: “Muội giao ngọc bội cho huynh ấy là được”.
“Hả? Cái gì?”, Triệt Thủy kinh ngạc nhìn nàng: “Nhưng nhưng nhưng… nhưng như vậy…”.
“Không thì biết nên làm sao?”, Song Tịnh lạnh nhạt nói, xoay đầu nhìn hắn: “Huynh ấy vì nàng ta, có thể xông vào Trọng Trọng Lâu, muội làm sao có thể cự tuyệt?”.
“Nhưng cái đó không nhất định là tình yêu!”, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ vội vàng nói: “Muội cũng biết Huyền Sinh sống tình nghĩa, cái này không thể hiện được là hắn yêu người kia…”.
“Có phải hay không thì cũng có sao? Huyền Sinh hiện tại cũng không còn là Huyền Sinh nữa…”, Song Tịnh ngắt lời hắn, thở dài nói: “Thời đại thuộc về bốn chúng ta… đã kết thúc từ năm năm trước, muội hẳn là… nên ý thức được điều này từ lâu…”.
“Tiểu Tịnh…”, Triệt Thủy không thể nói được gì, đành phân phó hạ nhân mời Huyền Sinh tới đại sảnh, ngồi yên lặng một bên không nói một lời.
Ánh sáng trên nền nhà chậm chạp di động, Triệt Thủy đưa mắt nhìn, biết rằng khi ánh sáng kia biến mất, bọn họ càng lúc càng cách xa thế giới năm năm trước kia.
Khi đó, vẫn là lúc thiếu niên hăng hái, không hề sợ chuyện trên giang hồ, lúc đi bộ, lúc cưỡi ngựa thần tốc, một bầu rượu tưới nỗi buồn muôn đời, một kiếm có thể kháng cự trăm vạn sự.
Song một thời huy hoàng lại biến mất như hoa khói vậy, hưng thịnh nhưng tịch mịch, như là ánh sáng ngọc bội phát ra rồi lập tức vụt tắt.
Để lại cho hắn, cho nàng cũng chỉ là những vết thương không cách nào xoa dịu được, không thể nào không nhớ lại được. Nhưng Huyền Sinh, lại cứ như vậy quên đi, thật dễ dàng, có điều chưa biết như vậy là tốt hay là xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.