Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Chương 10.3:




Tuy Bảo Khâm cảm giác trong thành sẽ nổi phong ba, nhưng không ngờ Nhị Hoàng tử lại to gan đến vậy, hắn dám mưu phản. Theo lý mà nói, hắn và Thái tử như nước với lửa, nhưng Tần Đế đối xử với hắn không bạc, hơn nữa Tần Đế vẫn đang sung sức ít cũng phải tại vị chục năm nữa. Sao Nhị Hoàng tử lại suy nghĩ không thông, tự tìm đường chết!
Nhưng đây không phải lúc phân tích vấn đề này. Nhị Hoàng tử nhất định đã có âm mưu tạo phản từ trước, có lẽ chuyện Văn phi bị bệnh là cố ý, tất cả chỉ nhằm được ở lại Kinh thành dễ dàng hành động. Bây giờ không chỉ có Tần Đế không ở đây, ngay cả Thái tử, Tần Liệt và các vị Hoàng tử khác đều đến bãi săn, hắn có Văn gia giúp đỡ, muốn chiếm Kinh thành cũng là điều có thể. Nếu hắn thật sự khống chế được Hoàng hậu và mọi người, sợ là Tần Đế và Thái tử sẽ phải e ngại.
Nghĩ đến đây Bảo Khâm thầm thấy may mắn. May mà nàng kéo Ngô Thúy Bình vào cung, nếu không chỉ e giờ đã rơi vào tay Nhị Hoàng tử. Dù sao nơi này đâu đâu cũng có thị vệ canh giữ, lại toàn là tâm phúc của Tần Đế, dù Nhị Hoàng tử sẵn có mưu đồ cũng không thể tấn công bọn họ trong vài ngày.
“Nương nương!” Bảo Khâm suy nghĩ rồi nói thêm: “Bên Tây Tam Sở còn mấy vị Điện hạ và Công chúa, có phải cũng gọi đến đây? Còn có Văn Quý phi...” Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoàng hậu, ánh mắt trong vắt: “Sức khỏe Văn phi nương nương không tốt, nếu biết bên ngoài náo loạn, e sẽ bị dọa sợ hãi. Mong Hoàng hậu đón Văn Quý phi đến đây để tránh rắc rối.”
Hoàng hậu đương nhiên hiểu ý nàng, suy nghĩ một chút rồi sai người hầu đến cung Dụ Khánh, nơi Văn Quý phi ở luôn.
Còn ở Chính điện bên này, lập tức có thị vệ bao vây, bảo vệ cả tòa đại điện.
Một lúc sau, người hầu được sai đi đón Văn Quý phi về báo Văn Quý phi không khỏe, nhất quyết không chịu đi. Hoàng hậu nghe xong thì phiền muộn, nhấc chén nhấp ngụm trà, nói: “Hừ, một lũ vô dụng! Sai các ngươi đi mời một người cũng không xong, hay là bản cung phải tự mình đi?”
Đám người hầu lần lượt quỳ xuống, không dám hé răng. Bảo Khâm trông thấy, mỉm cười, nói xen vào: “Hoàng hậu nương nương đừng tức giận. Chắc hẳn Văn Quý phi cũng không biết ngoài cung xảy ra chuyện, bệnh nặng không muốn di chuyển nên mới từ chối. Chi bằng để con đi nói chuyện với nương nương, đảm bảo sẽ đưa được người đến đây.”
Hoàng hậu nghiêm túc nhìn nàng, dáng vẻ dịu dàng hiền hậu đã biến mất, bắt đầu xem xét đánh giá, một lúc sau bà mới mỉm cười, ôn hòa nói: “Vậy con dâu đành vất vả rồi!”
Bảo Khâm lĩnh chỉ đứng dậy cáo lui, trước khi đi nhìn sang Ngô Thúy Bình, gật đầu trấn an nàng ta.
Văn Quý phi là sủng phi của Tần Đế, Dụ Khánh cung đương nhiên cách Chính điện không xa, Bảo Khâm đi một lát liền tới cửa. Bên ngoài có thị vệ canh gác nhìn thấy nàng dẫn theo một đoàn người lũ lượt đến, trên mặt chúng liền hoảng loạn, giữ chặt cửa, nói: “Văn phi nương nương không khỏe, không muốn gặp ai, xin các vị trở về cho!”
Bảo Khâm không buồn nhìn họ một cái, nhấc chân đi tiếp. Đám người hầu thấy thế vội vàng nối gót theo sau, đám thị vệ trông thấy họ khí thế như vậy, cũng trở nên bạo gan hơn, xông lên trước đẩy đám canh cổng ra, mở rộng cửa, cung kính đưa Bảo Khâm vào trong.
Ở trước mặt Hoàng hậu, Bảo Khâm vẫn còn dịu dàng, nói năng hành động không quá dạn dĩ, nhưng đến Dụ Khánh cung, nàng không cần phải diễn kịch nữa, dứt khoát xua tay, cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, trong cung bị cháy, nhanh chóng đưa Văn Quý phi đến Ninh An cung lánh nạn.”
Nàng vừa mở miệng liền bịa chuyện, Thanh Nhã đã quen rồi, nhưng đám người hầu cung nữ thị vệ đều sững sờ. Có thể ở bên cạnh hầu hạ Hoàng hậu ắt không phải kẻ ngốc, ngơ ngác chốc lát họ nhanh chóng bình tĩnh lại, vội vàng xông vào Dụ Khánh cung làm việc theo “khẩu dụ của Hoàng hậu”.
Văn Quý phi ỷ vào việc Hoàng hậu không dám cậy mạnh nên mới lên mặt như vậy, giờ thấy Bảo Khâm không thèm coi nàng vào trong mắt chút nào, lập tức giận run người, chỉ vào Bảo Khâm mắng: “Ngươi…to gan! Dám đến làm bừa trong cung của ta!” Nói rồi bà lại quát đám cung nữ thái giám trong Dụ Khánh cung: “Các ngươi chết hết rồi à? Dám mặc kệ người khác tới đây làm loạn?”
Bảo Khâm nhướn mi, chậm rãi bước đến bên cạnh Văn Quý phi, thì thầm vào tai bà ta: “Quý phi nương nương, trong lòng mọi người đều rõ, hà tất phải phô trương thanh thế như vậy. Nhị Hoàng tử mưu phản, dù thành hay bại, bà cũng không được yên. Nếu bà là người thông minh, thì đi theo ta, nếu cứ làm loạn như vậy...” Nàng khẽ nghiêng mặt, nụ cười trên môi vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt ngập tràn băng lạnh, khiến Văn Quý phi lạnh người, không dám nhìn tiếp.
“Có lẽ Quý phi nương nương cũng biết, tính tình thần thiếp không được tốt cho lắm. Nếu chẳng may không khống chế được bản thân, sợ là nương nương sẽ không được yên. Đến lúc gặp Hoàng hậu nương nương, người sẽ càng hối hận hơn.” Bảo Khâm nói rất dịu dàng, giống như sợ to tiếng sẽ dọa người, nhưng ngữ khí của nàng khiến người ta sợ run.
Văn Quý phi chẳng ngờ nàng sẽ không nể mặt, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào để đối phó. Suy nghĩ kỹ một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Văn Quý phi sống trong cung cấm bao nhiêu năm như vậy, nhãn lực phi phàm, khi Bảo Khâm ra lệnh ánh mắt ngoan độc, bà ta liền hiểu nàng là loại người nào. Nếu cố chấp náo loạn, chỉ e mình không những mất mặt mà còn mất mạng.
Đến Văn Quý phi còn không dám nói năng gì, đám cung nhân khác càng không cần bàn đến. Bảo Khâm rất khách khí mời bà ta đi trước, nhưng không để cho cung nữ trong Ninh An cung đến hầu. Bảo Khâm mỉm cười theo sau Văn Quý phi nửa bước, vừa đi vừa cùng bà ta trò chuyện.
Trở về Ninh An cung, Hoàng hậu đối xử rất khách khí với Văn Quý phi, còn sai cung nữ dẫn bà ta đến ở Thiên điện, đồng thời cũng giữ Bảo Khâm ở lại luôn.
“Bản cung vốn định đón con vào cung chơi, ai ngờ hai đứa đã đến rồi.” Hoàng hậu bảo cung nữ ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Bảo Khâm, Ngô Thúy Bình, Hoàng hậu và Tô ma ma.
Bảo Khâm loáng thoáng đoán ra ý Hoàng hậu, nhưng vẫn chưa chắc chắn nên không nói ra vội, hơi cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại đang dậy sóng, lôi Tần Đế ra mắng chửi. Ngô Thúy Bình ngây người, không hiểu gì hết, lén liếc nhìn Bảo Khâm, xem có thể đoán ra điều gì từ trên mặt nàng không.
Hoàng hậu uống trà, rồi nói tiếp: “Bệ hạ từng nói với bản cung, thê tử của A Liệt khéo léo linh hoạt, hành sự có phong thái của bậc đại tướng, là một nữ anh hùng.”
Bảo Khâm không biết rốt cuộc lão hồ ly kia nghĩ gì trong đầu, vội vàng nói một cách khiêm tốn: “Nhi thần vụng về, Bệ hạ quá lời rồi!”
Hoàng hậu cười: “Bệ hạ rất ít khi khen ai, nếu đã khen, đương nhiên con phải rất xứng đáng.” Nói rồi, bà dừng lại, đè thấp giọng: “Chuyện hôm nay, con nghĩ như thế nào?”
Ngô Thúy Bình nín thở tập trung, đến thở mạnh cũng không dám.
Bảo Khâm cúi đầu khẽ nói: “Thiết nghĩ Bệ hạ ắt có chuẩn bị, con không dám nhiều lời.”
Hoàng hậu cười khổ, lắc đầu: “Con đừng hiểu lầm, Bệ hạ dù biết được Nhị Hoàng tử tâm địa bất chính, nhưng cũng không đoán được hắn dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.” Tần Đế đi săn mùa thu, mang theo nhiều thị vệ, tuy để lại một ít, nhưng Nhị Hoàng tử đã có âm mưu từ trước, còn câu kết với nhà họ Văn, có thể bảo vệ được cửa cung hay không, Hoàng hậu thật sự không chắc chắn.
Nghe những lời này, lòng Bảo Khâm mới dễ chịu một chút, tạm thời không thầm mắng Tần Đế nữa, nghĩ xem nên làm gì để vượt qua khó khăn trước mắt. Nàng suy nghĩ thật kỹ, nhưng vẫn chẳng có cách nào, giờ họ đang bị vây trong cung, đường sống duy nhất là đợi người đến cứu giá. Hoàng hậu đã sai người truyền tin ra ngoài, điều quan trọng bây giờ là họ có thể trụ được mấy ngày, đợi quân cứu giá hồi Kinh.
“Nhị Hoàng tử mưu phản, chắc chắn đã có sự chuẩn bị. Thống lĩnh cấm vệ quân là tâm phúc của Bệ hạ, chắc chắn sẽ không bị mua chuộc, nhưng thống lĩnh doanh trại đóng ngoài Kinh thành thì có thể, hắn là thông gia với nhà họ Văn, ngày thường không thân thiết chưa biết chừng cố ý đóng kịch cho mọi người xem. Nhưng Mao Kiểm Hoành xưa nay giảo hoạt, dù nhận lời Nhị Hoàng tử cũng chưa chắc đã dẫn quân vào Kinh thành. Thứ nhất, quân doanh ngoài Kinh còn có rất nhiều đệ tử thế gia, hắn không thể một tay che trời, thứ hai, hắn gian xảo như vậy, tất phải chừa đường lui cho mình. Khả năng Nhị Hoàng tử làm phản thành công không nhiều, hắn sao có thể liều hết gia sản? Từ đó có thể thấy, trong tay Nhị Hoàng tử chỉ có Long cấm vệ và gia đinh hộ vệ nhà họ Văn, số lượng không quá vài nghìn người, không thể trong một, hai ngày đánh vào cung được.”
Hoàng hậu nghe nàng phân tích, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ, thở phào một hơi, từ từ bình tĩnh giả trở thành bình tĩnh thật, hạ giọng nói: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Chỉ cần có thể trụ được hai ngày là ổn, ngày thứ ba Bệ hạ sẽ trở về!”
Tuy nói vậy, nhưng hai ngày này trôi qua không dễ dàng gì.
Bên ngoài cung quân vây trùng trùng, phát động tấn công từng trận từng trận một, bên trong cung cũng đang hỗn loạn. Cũng may có Hoàng hậu trấn thủ, có Bảo Khâm bên cạnh trợ giúp, các phi tần và Hoàng tử, Công chúa còn nhỏ đã được đưa đến Ninh An cung, dặn dò đám cung nhân không được ra ngoài, đồ ăn thức uống vẫn do Ngự Thiện phòng làm.
Từ lúc bị đưa đến Ninh An cung, Văn Quý phi vẫn luôn im lặng. Hoàng hậu cũng lười quản bà ta, chỉ dặn cung nữ trông coi cẩn thận. Bảo Khâm tuy muốn xông ra ngoài chém địch, nhưng lo cho thai nhi còn chưa thành hình trong bụng nên cố nén kích động, ngoan ngoãn ở trong cung trấn an các vị tần phi.
Buổi tối, nàng và Ngô Thúy Bình nghỉ ngơi cùng nhau. Bào thai trong bụng Ngô Thúy Bình chưa ổn định, hôm nay lại bị dọa nên thân thể không được tốt. Bảo Khâm sợ nàng xảy ra chuyện gì nên cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.
“Tam tẩu.” Mới một ngày, khuôn mặt tròn trịa của Ngô Thúy Bình đã tiều tụy đi nhiều, bộ dạng đáng thương, tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Nếu…nếu qua hai ngày, bọn Tần Tu còn chưa về, chúng ta…chúng ta sẽ ra sao?”
“Sợ gì chứ...” Bảo Khâm cười lạnh: “Tần Tụng dù to gan đến đâu cũng không dám tùy tiện giết chúng ta. Hắn tấn công vào Hoàng thành, chẳng qua là muốn ép buộc Tần Đế. Nếu còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ không giết người bừa bãi, huống hồ Văn Quý phi cũng ở trong Ninh An cung, Tần Tụng vẫn còn chỗ e ngại, không dám đổi tính mạng Văn Quý phi lấy tính mạng họ đâu.”
“Nhưng... nhưng...”
Bảo Khâm vỗ vai Ngô Thúy Bình, khẽ an ủi: “Muội không phải sợ, nếu quá lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, dù không vì những thứ khác, cũng nên vì con mà suy nghĩ kiên cường lên.”
Ngô Thúy Bình vốn là người lạc quan, chẳng qua nàng chưa gặp loại chuyện này bao giờ nên mới trở nên sợ hãi. Nghe Bảo Khâm nói xong, nàng bình tâm hơn nhiều. Tuy vẫn chưa hoàn toàn yên lòng, nhưng ngoài mặt đã có vẻ kiên cường.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khó khăn lắm mới đợi hết hai ngày, tối hôm thứ hai, thị vệ đến báo, cánh cửa cung đầu tiên đã bị phá mà vẫn chưa thấy bóng dáng quân cứu viện.
Người trấn tĩnh như Bảo Khâm lúc này cũng bắt đầu sốt ruột.
Nàng biết rõ đường đi từ bãi săn về Kinh thành, nếu đi nhanh, lúc này quân cứu viện phải đến rồi mới phải. Nếu chưa đến, chắc chắn trên đường xảy ra chuyện. Bao giờ quân cứu viện đến đã trở thành câu hỏi khó lòng giải đáp!
Cả Ninh An cung bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Cũng may Hoàng hậu vẫn còn bình tĩnh, một mặt trấn an các phi tần, một mặt trừng phạt đám cung nhân lan truyền tin tức linh tinh, sau đó mời Bảo Khâm đến Thiên điện cùng bàn bạc đối sách thật kỹ.
“Kéo dài thời gian!” Bảo Khâm nghiến răng, gằn từng chữ: “Kế hoạch hiện nay chỉ có một, đó là ‘Kéo dài thời gian’. Có thể kéo dài thêm một ngày thì một ngày, mà càng lâu thì càng tốt, đối với chúng ta càng có lợi.” Bao giờ quân cứu viện mới đến, Bảo Khâm không đoán được.
Ngày thứ ba bị vây thành, đột nhiên trời đổ mưa lớn.
Bầu trời âm u như sắp rơi xuống, mưa bão kéo đến từng cơn, táp vào nóc nhà, phát ra tiếng lộp độp. Thời tiết vừa thay đổi, tâm tình đám người trong cung càng trở nên uể oải, giống như không phải trời đổ mưa mà là chính mình đang nhỏ lệ.
Bảo Khâm khẽ thở phào, thời tiết thế này, phản quân công thành sẽ bị cản trở, đối với mình mà nói đúng là một sự giúp đỡ lớn. Nhưng mưa cũng phải có lúc ngừng, mà hoàng cung đã bị phá đến cửa thứ ba, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e chưa đến ngày mai, các nàng đều bị tóm hết.
“Truyền tin tới Nhị Hoàng tử, nói...” Bảo Khâm nhíu mày cân nhắc thật kỹ rồi nói: “Cứ nói ta có chuyện muốn bàn bạc.”
Thanh Nhã lưỡng lự, một lúc sau mở miệng khuyên nhủ: “Vương phi, hay là báo chuyện này cho Hoàng hậu biết đã.”
Bảo Khâm “ừ”, nghĩ rồi trả lời: “Thôi, ta viết bức thư, em bảo thị vệ mang ra ngoài.” Nói xong, nàng liền tức tốc ngồi vào bàn, xắn tay áo. Thanh Nhã vội vàng chạy tới giúp nàng mài mực, nhưng không dám nhìn xem rốt cuộc Bảo Khâm viết gì.
Bảo Khâm múa bút như bay, rất nhanh đã viết đầy hai trang giấy, gấp gọn gàng rồi đi tìm Hoàng hậu.
Nàng và Hoàng hậu nói gì không ai biết, chỉ biết sau khi họ rời Thiên điện, Thanh Nhã nhạy cảm phát hiện ra kiên quyết trong mắt Bảo Khâm và lo lắng trên người Hoàng hậu.
“Vương phi.” Thanh Nhã cắn răng, trong lòng thầm quyết định, nói: “Nô tỳ đi với người.” Nàng đã ở bên Bảo Khâm một năm, tuy thời gian không dài, nhưng cũng có hiểu biết nhất định về nàng, trông thần sắc của Bảo Khâm liền có thể đoán được nàng nghĩ gì. Lần trước nàng hơi không chú ý, hại Bảo Khâm bị Hạ Lam Thanh bắt đi, suýt nữa mất mạng, lần này nàng sẽ không để xảy ra sơ suất nữa!
Bảo Khâm không nói gì, chỉ bảo Thanh Nhã đi gửi thư. Thanh Nhã trở lại, thấy Bảo Khâm rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đôi mắt đen láy nhìn thân kiếm không chớp mắt, mặt mày nghiêm túc vô cùng. Thanh kiếm này là vũ khí Bảo Khâm dùng nhiều năm, đã giết chết không biết bao nhiêu người. Vì lo trên kiếm có lệ khí nên từ khi mang thai, nàng cởi bỏ nhuyễn kiếm, không biết từ lúc nào đã lại mang nó bên mình.
“Vương phi, người định...”
Bảo Khâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Có điều chẳng biết Nhị Hoàng tử có gan hay không...”
Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió lớn quét qua vù vù.
Bảo Khâm ngồi nghiêm chỉnh bên cửa sổ, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài trời, sắc mặt kiên định bình tĩnh.
Thanh Nhã cầm thư trong tay, chần chừ không dám gõ cửa. Bảo Khâm giống như mọc con mắt đằng sau đầu, chẳng cần quay lại liền hỏi: “Nhị Hoàng tử gửi thư đến?”
Thanh Nhã khẽ trả lời: “Đã theo lời Vương phi căn dặn, mang thư đến chỗ Hoàng hậu trước.”
“Nương nương nói thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương nói, tất cả do Vương phi định đoạt.”
Khóe miệng Bảo Khâm hơi nhếch lên: “Cũng tốt, nếu hoàng hậu đã đồng ý, ta làm việc sẽ dễ dàng hơn.” Nói xong, nàng vươn tay ra, Thanh Nhã vội vàng giao thư. Bảo Khâm rất nhanh đón lấy, mở ra, đọc xong liền cười nhạo: “Cái loại tham sống sợ chết, thế mà cũng dám tranh đoạt vương vị, đúng là nằm mơ!”
Nàng ném thư sang một bên, đứng dậy, cất nhuyễn kiếm vào thắt lưng, sau đó kêu Thanh Nhã giúp mình chỉnh trang y phục cho đến khi ổn thỏa mới khẽ nói: “Nếu em muốn theo ta, vậy nhanh nhẹn một chút, ta không có thời gian chăm lo cho em đâu.”
Thanh Nhã vội vàng đáp ứng: “Vương phi yên tâm, mấy tháng nay nô tỳ theo Tư Đồ đại nhân học vài chiêu, có thể tự bảo vệ mình.”
Ra khỏi cửa, Bảo Khâm chạy đến chào Hoàng hậu. Hai người không trò chuyện, Hoàng hậu nghiêm túc nói với nàng: “Con cẩn thận đấy!”
Bảo Khâm gật đầu, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn Hoàng hậu mỉm cười.
“Con... có lời nào…muốn gửi cho Liệt nhi không?”
Bảo Khâm cười híp mắt: “Có nhiều lắm, nhưng, trở về con sẽ đích thân nói cho chàng nghe.”
Hoàng hậu sửng sốt, khẽ cong môi: “Con ngoan, ta đợi con quay về.”
Ninh An cung đã bị phá hai lớp cửa, nhưng cửa nơi này không thể sánh với cửa cung ngoài kia, dù là về kích cỡ hay độ vững chắc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng đến chiều sẽ không trụ nổi. Do đó, Bảo Khâm mới viết thư cho Nhị Hoàng tử đòi gặp mặt nghị đàm. Nàng không giống Thái tử, Tần Liệt lại nắm giữ binh quyền ngoài biên ải, dù thế nào, Nhị Hoàng tử cũng không dám quá phận với chàng.
Bảo Khâm và Nhị Hoàng tử hẹn gặp nhau ở Tiểu Thiên điện phía Tây Ninh An cung. Để đảm bảo an toàn, hai bên chỉ được đem theo một thị vệ. Bảo Khâm muốn khiến Nhị Hoàng tử mất cảnh giác mới để Thanh Nhã đi theo, nhưng chân chính tham dự việc này chỉ có nàng, mà điểm này Nhị Hoàng tử lại không biết.
Bảo Khâm mang theo thủ dụ của Hoàng hậu, thuận lời rời khỏi cung, sau đó chậm rãi đi đến Thiên điện phía Tây. Đi một khắc, nàng tới địa điểm gặp mặt. Bên ngoài mưa lớn, tuy có che ô, nhưng trên vai Bảo Khâm vẫn bị nước thấm ẩm ướt, tay áo đã ướt nhoẹt, dường như có thể vắt ra nước.
Trong điện yên tĩnh, không có bất cứ ai, Nhị Hoàng tử vẫn chưa tới.
Bảo Khâm không sốt ruột, ngồi xuống ghế, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ...
Một khắc sau, vẫn không thấy bóng dáng Nhị Hoàng tử đâu, Thanh Nhã sốt ruột, khẽ nói: “Nhị Hoàng tử vẫn chưa đến, liệu có phải hắn không có ý định đến. Hay là ta về thôi, nơi này không an toàn.”
Bảo Khâm vẫn duy trì yên lặng, lại đợi thêm một khắc nữa, hai người nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng đồ va chạm, Thanh Nhã đứng bật dậy, cao giọng hỏi: “Ai? Ai ở đó?” Giọng nói hốt hoảng, lộ vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Cửa mở ra, Nhị Hoàng tử chậm rãi đi vào.
Bảo Khâm thấy hắn liền cụp mi, hơi nghiêng người hành lễ, trầm giọng nói: “Chào Nhị ca!”
Thấy Bảo Khâm khách khí, Nhị Hoàng tử miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng chào rồi hỏi: “Đệ muội hẹn vi huynh đến đây muốn bàn chuyện gì?”
Bảo Khâm ngồi xuống, cúi đầu, khẽ nói: “Thiết nghĩ Nhị ca đã đoán ra.” Vừa nói nàng vừa thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ: “Phu quân xưa nay không hứng thú với chuyện trong triều, chỉ thích đánh trận, vị trí kia ai ngồi lên cũng không liên quan đến hai vợ chồng muội...”
Nhị Hoàng tử và Thái tử ngang tài ngang sức, đương nhiên sẽ không để mấy lời này của Bảo Khâm dao động, hắn ngoài mặt trầm tĩnh, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Bảo Khâm nói tiếp: “Từ trước tới nay, giao tình giữa phu quân muội và Thái tử rất tốt, Nhị ca không tin cũng là chuyện bình thường. Nhưng mối quan hệ giữa phu quân và Thái tử bao nhiêu năm nay chắc Nhị ca đều biết rõ, chàng có bao giờ hùa theo Thái tử trong chuyện triều chính? Nếu thật sự có giao tình sâu sắc với Thái tử, ban đầu chàng cũng chẳng đồng ý hôn sự này. Vương Nhị tiểu thư chẳng phải luôn muốn đặt chân vào Vương phủ sao?”
Đầu mi Nhị Hoàng tử hơi nhếch, nhưng hắn vẫn một mực im lặng.
Bảo Khâm nói tiếp: “Phu thê bọn muội chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, sắp làm cha làm mẹ, đương nhiên phải suy nghĩ vì đứa con trong bụng đầu tiên. Nhị ca cũng có con cái, chắc hẳn huynh cũng hiểu được suy nghĩ của bọn muội.”
Lúc này khuôn mặt Nhị Hoàng tử có chút dao động, hắn trầm tư một lúc, nói: “Đệ muội nói cũng có lý, chẳng qua là... chuyện trước mắt, chưa đến lượt bản vương nghĩ nhiều. Hơn nữa, mẫu phi ta vẫn còn ở trong cung, nghe nói cũng ở trong Ninh An cung.”
Bảo Khâm vội vàng tiếp lời: “Nhị ca yên tâm, nếu không bảo vệ an toàn cho Văn Quý phi, muội đâu dám ra đây nghị sự.” Lúc nói, nàng cũng chú ý tình hình xung quanh, nhưng không nghe thấy một tiếng động. Có lẽ Nhị Hoàng tử không thèm coi trọng một “cô gái yếu đuối”, chỉ mang đúng một gã thị vệ, chỉ là hắn phòng thủ quá nghiêm, luôn ở gần Bảo Khâm trong phạm vi mười bước.
“Còn nữa...” Trên mặt Nhị Hoàng tử có chút tiếu ý nhàn nhạt: “Lão Tam và bản vương bất hòa, đệ muội có thể thay hắn làm chủ? Chỉ bằng lời của một mình muội, bản vương không yên tâm.”
Trên mặt Bảo Khâm vừa khó xử vừa do dự, Thanh Nhã mặt mũi trắng bệch. Nhị Hoàng tử dường như nhìn ra điều gì, trong mắt lóe lên, giọng nói cũng vang cao: “Đệ muội không phải muốn hợp tác với bản vương chỉ bằng cái miệng này đó chứ?”
Bảo Khâm do dự không nói, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt nhìn loạn xạ, nhưng không dám nhìn vào Nhị Hoàng tử, giống như đang đấu tranh trong lòng. Mãi sau, cuối cùng nàng cắn môi, gật đầu thật mạnh, trầm giọng nói: “Thôi, thứ này sau này cũng chẳng dùng đến nữa, chi bằng đưa cho Nhị ca, tránh khiến huynh nghi ngờ.”
“Thứ gì?” Nhị Hoàng tử trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm thứ trên tay Bảo Khâm. Nàng lấy ra ấn ngọc màu trắng, nhẹ nhàng vuốt khẽ rồi mới thấp giọng nói: “Đây là hổ phù của doanh trại Tây xuyên phu quân đưa cho muội bảo quản trước khi lên đường, muội...”
Nàng còn chưa dứt lời, Nhị Hoàng tử đã kích động xông tới, đưa tay ra cướp hổ phù, cũng chẳng xem kỹ đã bật cười, nhưng tiếng cười còn chưa dứt, bên cổ chợt lạnh toát. Thị vệ theo sau cả kinh, rút kiếm muốn đâm tới, nhưng đã chậm một bước.
“Dừng tay!” Bảo Khâm thu hồi trường kiếm, đẩy Nhị Hoàng tử lên trước, mũi kiếm của nàng chạm vào da cổ hắn, lệ khí trên kiếm dần ngấm vào da thịt Nhị Hoàng tử. Đây đúng là một thanh kiếm tốt để giết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.