Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Chương 5.3:




Chung tiểu tướng quân trước đây là người oai phong lẫm liệt nhất doanh trại: Cưỡi con ngựa nhanh nhất, uống rượu mạnh nhất, giết người tàn nhẫn nhất. Hắn giống như một ngọn lửa, từ xa đã có thể khiến cho người khác cảm thấy khí thế hừng hực. Sức sống tràn trề như vậy, tuổi niên thiếu hào hùng như vậy, tính cách chưa bao giờ kiên nhẫn được quá lâu. Vị Chung tiểu tướng quân không có ngày nào chỉ ngồi chơi trong lều trướng, phải trải qua biến cố lớn như thế nào, mới có thể biến thành bộ dạng trầm tĩnh như ngày hôm nay?
Tần Liệt nhắm mắt lại, giấu hết mọi cảm xúc, đôi tay vẫn đút trong túi lại run lên liên tục.
Bảo Khâm không nói gì thêm nữa, nàng cũng không biết khuyên thế nào, chỉ yên lặng nhìn Lão Bao hết khóc lại chửi. Tứ đương gia thì ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu, đứng yên ở chỗ cũ, muốn trốn ra ngoài, nhưng lại sợ làm kinh động mọi người, mình sẽ càng xấu hổ thêm. Lão Béo và Thư Sinh đều đang trầm tư, không khí trong phòng bỗng nhiên đông cứng lại.
“Còn xụ mặt ra đấy làm gì? Khó khăn lắm mới gặp được nhau, khóc lóc cái gì!” Cuối cùng ông lão cũng lên tiếng. “Bốp, bốp bốp”, ông đập cái quạt lên đầu ba người Lão Béo, hung hăng mắng mỏ: “Không phải mẹ chết, nam nhi đại trượng phu khóc lóc cái gì, Bảo nha... hắn còn chưa chết cơ mà!”
“Hơn nữa...” ông lão vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tần Liệt: “Tiểu tử ngươi biết tìm Tư Đồ, sao lại không biết đường tìm lão phu vậy? Dù sao thằng nhóc kia cũng do ta dạy dỗ mà ra, nó không chữa được bệnh, chẳng lẽ lão phu cũng không chữa được!”
Nếu lão cốc chủ không chắc chắn chữa được cho nàng, hẳn sẽ không nói ra những điều như vậy. Tần Liệt nghe thấy thế, mắt đột nhiên sáng lên, đứng dậy cung kính cúi người, nói: “Xin phiền lão tiền bối cứu A Bảo một mạng.”
Từ “A Bảo” này của hắn nghe vừa thuận tai vừa thân thiết, khiến cho bọn Lão Béo rùng mình, cuối cùng bình tĩnh đánh giá từ đầu đến chân vị “thư sinh” nãy giờ bị bỏ qua này. Chung tiểu tướng quân trước đây ở trong quân đội tiếng tăm lẫy lừng, ai gặp hắn đều khách sáo chào hỏi “Chung tướng quân” hoặc gọi “Tam gia”. Ngay đến Lương Khinh Ngôn cũng chưa bao giờ gọi hắn là “A Bảo” ở chốn đông người, thế mà vị thiếu niên này, không hiểu có tài có đức gì, lại gọi hắn như vậy.
Ba người cùng có nét mặt hồ nghi, nhìn Tần Liệt như muốn thăm dò. Chỉ có vị Tứ đương gia là đã được nếm qua tài nghệ của Tần Liệt, trong lòng cảm thấy hắn lợi hại hơn vị tiểu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy kia nhiều.
Ông lão lười chẳng thèm để ý đến tâm sự của mọi người trong phòng nữa, vuốt vuốt chòm râu dài, nói: “Bảo nha... Sức khỏe của thằng nhóc này vẫn khá tốt, dù bị trúng độc, nhưng may nôn ra sớm, sau đó được Tư Đồ cho uống thuốc đúng bệnh. Đáng lẽ chỉ cần mấy tháng đã có thể khỏi, nhưng sau này không biết cớ làm sao lại động đến chân khí, thành ra bệnh nặng thêm, còn mãi đến tận bây giờ...”
Tuy ông chưa nhìn tận mắt, nhưng có thể kể một cách rõ ràng tất cả những việc Bảo Khâm đã gặp phải sau khi bị trúng độc, như là được chứng kiến tận mắt vậy. Tần Liệt nghe xong, vừa thấy y thuật của ông lão cao minh, mặt khác càng thêm hận tên Hạ Lam Thanh kia đến tận xương tận tủy.
“Vậy...”
“Tĩnh dưỡng!” Ông lão quay trở về giọng bình thường: “Đợi sau khi về Phong thành, lão phu sẽ kê hai phương thuốc cho A Bảo uống. Bệnh của tiểu tử ấy chỉ có thể điều trị dần dần chứ không thể nóng vội. Sau một, hai năm mới có thể khỏi hoàn toàn. Tuy không thể khôi phục lại sức khỏe như trước, nhưng cũng không đến nỗi quá ốm yếu suy nhược, bị người nào đó tùy tiện bắt lên núi.”
Lời nói của ông có chút nhấn mạnh, Tứ đương gia lập tức đỏ mặt, cười ấp a ấp úng, chỉ vào Tần Liệt nói: “Có vị huynh đệ này ở đây, chúng tôi đâu làm được gì. Mấy hôm trước theo chúng tôi lên núi, chỉ lo mấy anh em chân tay thô kệch sẽ làm bị thương tướng quân và lão tiền bối.”
Thư Sinh cau mày nhìn Tần Liệt cẩn thận, trên mặt lại càng thêm nghi ngờ. Lão Bao là người thẳng tính, nghe thấy thế không muốn chịu thua nên hét lớn: “Tam gia cần tĩnh dưỡng, ở lại sơn trại của chúng ta là được rồi, cần gì phải đến nước Tần. Tên tiểu tử này bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không địch lại được ba huynh đệ bọn ta.”
Lão Béo nghe vậy, phụ họa theo: “Lão Bao nói rất có lí. Tam gia, ngài ở lại chỗ bọn thuộc hạ đi, sau này ngài là Đại đương gia, bọn thuộc hạ sẽ nghe theo ngài hết. Nước Tần có gì tốt đẹp đâu! Tuy ngài và Tần Tu có chút giao tình, nhưng sao có thể nói trước điều gì. Ngài và hắn từng giao chiến mấy lần, còn suýt lấy mạng của hắn. Nếu hắn là người thù dai, sau này gặp lại nhau ở Phong thành, nói không chừng sẽ bắt ngài để lập công đấy.”
Lúc trước còn nói định đầu quân cho Tần Tu ở nước Tần, giờ lại ngăn cản không để nàng đi. Bảo Khâm không biết nói sao, chỉ cười bảo: “Ta và hắn đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần rồi, Tần Tu không phải loại người như thế.” Nói xong, nàng còn quay sang nhìn Tần Liệt.
“Nhưng...”
“Đừng làm loạn nữa!” Ông lão vuốt râu trừng mắt nhìn Lão Bao, mắng: “Cái chỗ quái quỷ này của các ngươi lạnh muốn chết, Bảo nha đầu sao có thể chịu được. Huống hồ, cái sơn trại rách nát cứ hai ba ngày lại có quan binh đến làm phiền, chẳng may ngày nào đó thất thủ, không phải là sẽ liên lụy đến Bảo nha đầu sao.”
Ông lão là người ruột để ngoài da, không trầm ổn được như Tư Đồ, nói được mấy câu, đã gần như khai ra hết. Cứ mở miệng là lại Bảo nha đầu, làm cho Lão Béo và Tứ đương gia chấn động không nói nên lời.
Bảo Khâm bị ông nói lộ chân tướng, không nóng vội sốt ruột gì, chỉ im lặng bình tĩnh nhìn họ.
Tứ đương gia không quá kính trọng nhún nhường trước Bảo Khâm như ba người kia, nên khi vừa hoàn hồn lại, liền lẩm bẩm: “Ta đã bảo rồi mà, làm gì có vị tướng quân nào lại trắng trẻo xinh đẹp như vậy chứ, rõ ràng là một cô nương yểu điệu, thế mà mấy vị đương gia kia cứ khen nàng ấy giống y như Nhị Lang Thần, hại ta không dám nói gì.”
Hắn chưa nói dứt lời đã lãnh nguyên một quyền của Thư Sinh: “Đệ nói năng luyên thuyên gì đấy, tướng quân của chúng ta...” nói đến đây hắn không sao nói tiếp được nữa. Thư Sinh ngồi phịch xuống, mím môi, lén nhìn Bảo Khâm. Hắn chỉ dám liếc trộm nàng một cái rồi thôi, sợ bị nàng phát hiện.
Lúc trước hắn không cảm thấy gì, nhưng sau khi ông lão nói lộ ra, nhìn kĩ lại, ngũ quan nàng xinh đẹp, khuôn mặt trắng trẻo trong sáng, nhìn thế nào cũng rất giống một cô nương.
Rõ ràng là cùng một loại lông mày, đuôi mày tỉa dài và đôi con ngươi đen nhánh, khiến cho đôi mắt sáng rực rỡ như một ngôi sao vậy. Lúc trước khi nàng còn là Chung tiểu tướng quân, cho dù có xinh đẹp cỡ nào đi chăng nữa, cũng không có ai hoài nghi về thân phận của nàng. Mọi người đều biết, Chung tiểu tướng quân của quân Tây Bắc là một người tuấn tú, đánh trận thì vô cùng liều mạng. Không ai có thể thấy sự yếu đuối của nàng, trong đôi mắt sáng ngời ấy, mọi người chỉ thấy sự sắc sảo và bén nhọn.
Lão Bao run rẩy, hắn vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Hắn dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tần Liệt, lớn tiếng không hề giấu diếm: “Tên mặt trắng này giống y như thư sinh yếu ớt, đâu xứng với tướng quân của chúng ta.” Hắn đã quên mất hậu quả của việc rất nhiều năm trước đây mình từng trêu đùa Bảo Khâm giống đàn bà trước mặt nàng. Còn Tần Liệt, nếu so sánh với Chung tiểu tướng quân ngày ấy, chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Liệt lạnh lùng liếc nhìn Lão Bao, ánh mắt sắc lạnh trong chốc lát khiến cho Lão Béo phát hiện ra điều bất bình thường. Người Tam gia chọn lựa, sao có thể sai được? Huống hồ, sát khí đằng đằng kia, người thường không thể giả vờ được.
Lão Béo liền kéo tay Lão Bao, ý bảo hắn nên cẩn thận hơn một chút, rồi nhoẻn miệng cười với Tần Liệt, khách khí hỏi: “Là... của Tam gia...” Vừa mở miệng, hắn đã không biết nên xưng hô như thế nào cho phải. Vị hôn phu của Tam gia? Nói như vậy có hơi khác thường.
“Còn chưa thỉnh giáo qua...” Lão Béo cân nhắc hỏi.
Trái tim Bảo Khâm đập thịch một cái, nàng định lên tiếng. Tuy bọn Lão Béo có thể tin tưởng được, nhưng thân phận của Tần Liệt hết sức nhạy cảm, lỡ như...
“Tần Liệt.” Tần Liệt không chút do dự, thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
“Tần Liệt?” Lão Bao vò đầu bứt tai, khuôn mặt suy tư: “Cái tên này sao nghe quen quen vậy? Lão Tứ, đệ nghe qua chưa?”
“Đệ cũng thấy quen quen.” Lão Tứ cũng vò đầu bứt tai, dáng vẻ không thể lí giải nổi. “Người nước Tần? Có phải có liên quan đến người tên Tần Tu mà mấy vị đương gia vẫn hay nhắc đến không?”
Lão Bao giật nảy người ngã xuống sàn...
Thư Sinh và Lão Béo trợn mắt nhìn Tần Liệt, miệng há hốc, không thể thốt thành lời, giống y như bộ dạng lúc vừa nhìn thấy Bảo Khâm.
Bảo Khâm vuốt trán, rầu rĩ nói với Tần Liệt: “Thiếp thừa nhận mình cầm quân không bằng chàng.” Quân đội của Tần Liệt, cho dù không có hắn vẫn rất ổn thỏa, còn đám người này... nhìn thế nào cũng giống một lũ ngốc.
Khác với lo lắng của Bảo Khâm, từ sau khi biết được thân phận của Tần Liệt, Lão Béo hào hứng hẳn lên, cứ cười nói mãi không ngừng. Tứ đương gia mầy lần muốn chen vào một câu đều bị Lão Béo gạt ra ngoài, sốt ruột đến mức đi lòng vòng bên cạnh họ.
“Vậy... Tần Tam gia...” Lão Béo lúng ba lúng búng về thân phận của Tần Liệt, hỏi nhỏ hắn: “Nghe nói ngài đang đánh trận với lũ người khốn nạn nước Yên?”
Tần Liệt nhìn hắn ta một cái, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn đầu quân?”
“Tại hạ vô cùng căm hận đám người Yên chó má ấy!” Thư Sinh cũng vội vã nói: “Nhưng đã lỡ đắc tội Thống soái nước Trịnh, muốn về cũng không được. Cho nên... dù muốn báo thù cho Tam gia cũng không biết nên ra tay thế nào?”
“Muốn báo thù cho A Bảo?” Ánh mắt Tần Liệt liền ánh lên ý tưởng đen tối: “Vậy thì không thể quên một người.”
Tần Liệt tuy rằng rất căm ghét Hạ Lam Thanh, nhưng chưa từng muốn mượn tay người khác đối phó với hắn. Dù sao giờ cũng biết rõ thân phận của kẻ kia, không lo hắn chạy mất. Tần Liệt chỉ nghĩ bao giờ về doanh trại, sẽ từ từ trả thù từng chút một.
Vì Bảo Khâm và bọn Lão Béo lâu ngày mới được trùng phùng, nên không thể thiếu một bữa cơm đoàn viên. Buổi tối bày tiệc rượu trong Minh Hòa đường, mấy người họ không say không thôi. Bảo Khâm còn yếu, không được uống rượu, bọn họ liền bắt Tần Liệt uống thay. Vốn muốn chuốc say hắn, không ngờ Tần Liệt ít nói nhưng tửu lượng thì thật đáng kinh ngạc. Hắn uống hết cốc này đến cốc khác, đều cạn trơn, mà trên mặt không hề có vẻ gì là say cả.
Bọn Lão Béo định chuốc thêm, nhưng chính mình không trụ nổi, say bí tỉ trước mất rồi.
Ông lão đã về phòng nghỉ trước, Tứ đương gia cũng uống say như chết. Cửu Cân thấy vậy liền gọi người vào đưa các huynh đệ về. Bảo Khâm ít nhiều cũng uống vài cốc, đầu có chút choáng váng, thấy Tần Liệt ngồi im một chỗ không động đậy, liền ra vỗ vỗ vào vai hắn, cười cười nói: “Vẫn còn muốn uống tiếp cơ à...”
Lời chưa nói dứt, Tần Liệt đã nghiêng đầu nhìn nàng, ngã xuống đất.
Mới vừa rồi ánh mắt vẫn còn tỉnh táo lắm cơ mà, sao vừa chớp mắt đã gục rồi? Bảo Khâm nghĩ hắn muốn trêu mình, nên vực hắn lên lắc nhẹ hai cái, hắn lại trượt một cách nặng nề xuống khỏi vai nàng, ngã gục xuống đất. Lúc này Bảo Khâm mới biết, thì ra Tần Liệt cũng chỉ giương oai diễu võ thôi, chẳng qua hắn không muốn gục trước mặt người khác.
Vì Cửu Cân không ở đây nên Bảo Khâm chỉ còn cách là cố hết sức dìu hắn về phòng. Lúc trước ông lão trêu Tần Liệt là vị hôn phu của nàng, bọn Lão Béo cũng tin luôn, sau thấy Tần Liệt có vẻ hào hứng, nên không sắp xếp chỗ ở mới. May mà Tần Liệt say không biết trời đất gì, nên Bảo Khâm mới không thấy ngượng ngùng lắm.
Dìu Tần Liệt về phòng xong, cởi bỏ giầy tất và quần áo ngoài cho hắn rồi đắp chăn lại, Bảo Khâm mệt đến vã cả mồ hôi. Vừa định quay người đi đun nước tắm rửa gội đầu, tự nhiên thấy ống tay áo bị siết lại. Nhìn xuống dưới, hóa ra là Tần Liệt trong lúc mơ màng đã giơ tay kéo tay áo, cau mày không cho nàng đi.
“A Bảo...” Tuy hắn nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm, nhưng âm thanh phát ra nghe rất rõ ràng, không hề giống người say. “A Bảo...” Hắn lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này còn dịu dàng tha thiết hơn, khuôn mặt lạnh lùng nay tràn đầy niềm vui và sự dịu dàng, ngây thơ hệt như một đứa trẻ vậy.
Bảo Khâm lại mềm lòng, hai chân như nhũn ra không đi nổi, cơ thể cũng nóng bừng lên, liền quay trở lại đến ngồi bên giường, giơ tay ra chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên mặt hắn. Mặt Tần Liệt ấm nóng, còn bàn tay nàng lạnh ngắt, khi những đầu ngón tay tiếp xúc với da mặt hắn, Bảo Khâm giật mình rụt tay lại. Nhưng hắn giống như không chịu, lắc lắc đầu, xoay người, có chút nóng vội, miệng cứ mở ra, nói những tiếng đầy mong đợi: “Nóng...”
Bên ngoài lạnh lẽo băng giá chứ có nóng đâu?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Bảo Khâm vẫn để sát tay vào mặt hắn. Tần Liệt đột nhiên im lặng, sắc mặt hài lòng.
Có lẽ là do uống nhiều quá nên bị nóng.
Cho đến khi mặt Tần Liệt không nóng như trước nữa, Bảo Khâm mới nhẹ nhàng rút tay về, nói nhỏ bên tai hắn: “Thiếp đi lấy nước ấm rửa mặt, chàng nằm yên ở đây!”
Tần Liệt “ừm” một tiếng, không biết có nghe thấy không. Khi Bảo Khâm đứng dậy, hắn không kéo áo nàng lại nữa.
Vừa mở cửa, Cửu Cân đầm đìa mồ hôi đem thùng nước đến trước cửa, cười nói: “Mấy vị kia uống nhiều quá, lúc nãy còn náo loạn một hồi, vừa hát vừa nhảy múa, tiểu nhân bị họ hành một trận, giờ mới về đây được.” Nói rồi, hắn lại làm mặt lo lắng hỏi Bảo Khâm: “Tam gia không sao chứ ạ?”
Bảo Khâm lách người sang bên cạnh để hắn đi vào, dặn dò: “Người đầy mồ hôi, ngươi vào lau cho chàng đi.” May có Cửu Cân đến, nếu không dù là có bê nước nóng đến phòng, nàng cũng không tiện cởi đồ của Tần Liệt ra để lau cho hắn. Tuy không phải nàng chưa nhìn thấy cơ thể của nam giới bao giờ, nhưng nhìn là một chuyện, còn chạm thật lại là một chuyện khác. Bảo Khâm đã giả trai bao nhiêu năm, nhưng vẫn có chút e lệ của con gái.
Cửu Cân cười “hì hì” mấy tiếng rồi xoa đầu lưỡng lự. Hắn vẫn nhớ khi đưa mấy người Lão Béo về phòng, Tần Liệt còn rất tỉnh táo, không có vẻ gì là say rượu, làm sao mới một chốc đã thành như vậy rồi. Không khéo Tam gia mượn rượu để gần gũi với người trong mộng, nếu mình xuất hiện làm hỏng kế hoạch, nhất định sẽ bị căm hận không thôi.
Nhưng dù sao Cửu Cân cũng là người thật thà. Lúc trước, tuy hắn theo giúp Tần Tu nghĩ ra không ít trò quỷ, nhưng chuyện nam nữ lại không biết gì nhiều, lúc này không nghĩ ra được lí do nào để trốn đi. Cửu Cân đang suy nghĩ, Bảo Khâm đã trừng mắt nhìn hắn: “Còn đứng đó làm gì, không mau vào đi?”
Nàng lên tiếng ra lệnh, mang theo khí thế nghiêm nghị rất tự nhiên, khác hoàn toàn với Thất Công chúa dịu dàng hiền hậu lúc bình thường. Cửu Cân giật mình thức tỉnh, hoàn hồn lại, nhanh nhẹn bê chậu nước vào phòng, ngoan ngoãn lấy khăn lau mình cho Tần Liệt.
Tần Liệt vẫn ngủ ngon lành, không phát ra âm thanh gì, hàng lông mày không lạnh lùng như ngày thường mà lại ấm áp, dịu dàng, dáng vẻ ngây thơ vô hại, hệt như một thư sinh nho nhã.
Lau người xong, Cửu Cân giúp Tần Liệt thay quần áo. Bảo Khâm nhìn thấy hắn mồ hôi đầm đìa, trong lòng không chịu được nữa, liền đến giúp một tay, làm mấy việc như thay quần áo hay vắt khăn, khiến Cửu Cân cảm ơn rối rít. Khi xong việc thì đã là nửa đêm, Cửu Cân mệt đến mức ngáp dài ngáp ngắn liên tục, thấy Bảo Khâm ngồi túc trực bên cạnh giường, hắn bèn lặng lẽ đi ra ngoài.
“A Bảo...” Tần Liệt nằm trên giường đột nhiên nói, ngữ khí có chút kinh hoàng hoảng sợ.
Bảo Khâm chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, đang định nắm tay, đột nhiên hắn trở mình ngồi dậy, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thất thần chớp chớp, rồi lại đảo một vòng nhìn nàng, lúc đó sự lo lắng mới dần tan đi một ít, rồi từ từ thay bằng niềm vui sướng: “A Bảo, nàng ở đây à...”
“Thiếp ở đây.” Bảo Khâm muốn vuốt mặt cho hắn, định giơ tay ra rồi lại thôi. “Chàng sao thế?”
“Mơ thấy ác mộng.” Hắn dùng sức day day trán, nhìn có vẻ rất khó chịu. Bảo Khâm thấy vậy liền cầm chiếc khăn ấm bên cạnh giường đến để lau mồ hôi trên mặt hắn, dịu dàng nói: “Chỉ là mơ thôi mà, không có gì là thật đâu.”
“Ta mơ thấy nàng rời bỏ ta.” Tiếng hắn ồm ồm, không nhìn nàng, trong giọng nói có chút giận dữ vô cớ: “...Mà gọi thế nào nàng cũng không quay lại.”
Tần Liệt lúc uống rượu say thì trẻ con như vậy đấy! Bảo Khâm dở khóc dở cười, không có cách nào nói cho hắn rõ, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành: “Giấc mơ thường ngược lại so với thực tế, không phải thiếp vẫn ở đây sao?” Nói rồi, nàng nắm lấy tay hắn.
Tần Liệt nắm chặt tay không chịu buông ra: “Ta mệt, khó chịu, nàng ở đây với ta.” Tuy không nhiều lời, nhưng vẫn như ép buộc. Hắn không nói không rằng kéo nàng vào trong chăn, nhưng cũng không làm thêm điều gì quá đáng, chỉ nép người nằm sát bên cạnh, đầu vùi vào lòng nàng, tay nắm chặt tay nàng, thế nào cũng không chịu buông.
Mấy lần Bảo Khâm định buông ra, nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng ban mai bên ngoài vừa hé lộ. Ngày mùa đông im ắng lạ thường, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng chim hót, chỉ có tiếng gió xào xạc. Tần Liệt vẫn giữ nguyên tư thế ngủ đó, hơi thở dài mà từ từ, có vẻ như ngủ rất sâu giấc. Bảo Khâm định cử động, thì phát hiện ra tay nàng vẫn đặt trong tay hắn, lòng bàn tay đã túa mồ hôi.
“A Bảo...” Đột nhiên Tần Liệt mở mắt, vội vã tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh phát hiện ra vị trí của Bảo Khâm, ánh mắt mới bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, ánh mắt hắn như sáng lên, hắn nhìn nàng nói: “Phía sau núi có suối nước nóng, lát nữa ta đưa nàng đến đó nhé?”
Sau núi của sơn trại có suối nước nóng, hôm qua sau khi uống say Lão Béo đã nói ra điều này. Bảo Khâm vẫn còn nhớ, nhưng khi ấy Tần Liệt uống rất nhiều, ít cũng được nửa vò, hắn sao có thể nhớ rõ như vậy?
Bảo Khâm nhéo hắn một cái, giận dữ nói: “Chàng nói thật đi, tối qua có phải chàng giả say không?”
Tần Liệt điềm nhiên nhìn nàng: “Tối qua ta đâu có say?”
Lời chất vấn của Bảo Khâm không còn cách nào nói tiếp được nữa.
Rửa mặt ăn sáng xong mà mấy người Lão Béo vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại. Ông lão vẫn nhớ tối qua Lão Béo có nhắc đến suối nước nóng, nên đã sai người dẫn mình đi. Tần Liệt thấy vậy kéo Bảo Khâm đi luôn, Cửu Cân cũng đi theo đằng sau.
Tối hôm qua Lão Béo cứ ca ngợi mãi về dòng suối này, Bảo Khâm chỉ nhớ mấy ngày trước từng thấy suối nước nóng trên núi Tiểu Chướng, suốt dọc đường đi, ánh mắt nàng không ngừng nhìn sang Tần Liệt. Tần Liệt cũng quay lại nhìn nàng trên khuôn mặt có nụ cười thản nhiên.
Suối nằm sau núi, cách sơn trại khá xa, đi suốt nửa canh giờ mới đến nơi. Dòng nước ấm áp chảy ra từ một khe núi, tràn vào đầy hai hồ lớn. Xung quanh hồ có đá che chắn, chỉ lộ ra một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, hoa dại mọc đầy ven hồ, nhờ vào dòng nước ấm nên giữa trời đông lạnh giá vẫn có thể nở rộ tốt tươi.
Ông lão ngồi xổm xuống lấy tay múc nước lên, đưa lại mũi ngửi ngửi, rồi mới cho lên miệng nếm, phút chốc lộ rõ vẻ vui mừng, quay lại nói với Tần Liệt: “Lão Béo không nói khoác, dòng suối này tốt hơn rất nhiều những dòng chúng ta gặp trước đây. Nhiệt độ cũng vừa phải.”
Nghe vậy, người dẫn họ qua đây cười nói: “Còn không phải ư, nước này uống vào có thể kéo dài tuổi thọ. Thôn nhỏ phía trước mặt có không ít người leo lên núi chỉ để múc nước này về uống. Thôn Thượng Trang dưới núi trước đây còn có mấy người sống đến trăm tuổi đấy.”
Nói rồi, hắn lại chỉ vào gian nhà cỏ phía xa: “Mọi người còn dựng hai gian nhà cỏ, có thể để quần áo tư trang, nếu muốn tắm suối nước nóng thì qua đó thay đồ rồi xuống nước tắm.”
Ánh mắt của Tần Liệt như sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.