Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 10:




Đêm đến, Nam Cung Lễ Bình vừa trở về liền vội vã đi vào Mặc Cách cư. Nam Cung Nhược Hư đang đọc sách dưới đèn, Nam Cung Lễ Bình thấy hắn vẫn an toàn không việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Vị cô nương kia đâu?” Nam Cung Lễ Bình mở miệng hỏi.
“Hình như đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Cô ấy…” Nam Cung Lễ Bình muốn nói lại thôi.
Nam Cung Nhược Hư nhìn bộ dạng ấp úng của đệ đệ, không khỏi buồn cười, nói: “Nếu đệ có việc thì đi tìm cô ấy đi, tội gì ở trong này cho sốt ruột.”
“Đại ca… ý đệ không phải vậy.” Nam Cung Lễ Bình nghĩ nghĩ, hạ giọng nói: “Hôm qua Vương Thụy bị giết, vết thương chí mạng là vết đao dài ba tấc.”
Nam Cung Nhược Hư giật mình, lập tức thản nhiên nói: “Ý đệ là có liên quan tới Ninh cô nương?”
“Đệ biết như vậy rất vô lý, nhưng vừa vặn Ninh cô nương cũng dùng đao, hơn nữa hôm qua cô ta cũng bị thương.” Nam Cung Lễ Bình nhíu mày nói, “Cho dù không phải là hung thủ, nhưng không phải hoàn toàn không có vấn đề, làm người ta khó tin được.” Hắn nhịn không được lại hỏi, “Đại ca, thật ra Ninh cô nương có thân phận thế nào, sao huynh quen cô?”
Nam Cung Nhược Hư không hé răng, trong đầu hiện ra vết chu sa được ký hiệu trên bản đồ, màu đỏ rực rỡ, lúc này nghĩ đến lại thấy ghê người, chẳng lẽ nàng thật sự có liên quan đến việc này?
“Đại ca —— đệ lo cô ta sẽ hại huynh.” Nam Cung Lễ Bình thấy hắn không trả lời, cũng không có cách nào.
“Cô ấy sẽ không.”
“Đại ca!”
Nam Cung Nhược Hư thản nhiên nói: “Nếu nàng muốn hại ta, thật sự rất dễ dàng.”
Thấy lời nói của ca ca có ý bảo vệ Ninh Vọng Thư, Nam Cung Lễ Bình đành phải gật gật đầu, nói: “Đệ hiểu được.”
Nam Cung Nhược Hư biết đệ đệ vừa phái người thăm dò thân thế của Ninh Vọng Thư, nói không chừng cũng đã xong, nghĩ nghĩ lại nói, “Đệ đừng để cô ấy nghe được những lời này, dù sao người ta cũng là khách chúng ta mời ở lại.”
“Đại ca cứ yên tâm. Đệ tự có chừng mực.”
Cứ như vậy qua hai ba ngày, Nam Cung Lễ Bình cho người thăm dò chỉ biết được Ninh Vọng Thư là người Thục trung, Phi Long môn, nên mặc dù danh tiếng của môn không tốt lắm, nhưng cũng chưa nghe nói từng làm việc đại ác, hơn nữa thấy mấy ngày nay Ninh Vọng Thư không có hành động lạ, cũng dần dần yên tâm.
Mà Ninh Vọng Thư biết rõ Nam Cung thế gia không phải là bang phái giang hồ, đương nhiên không có thói quen không câu nệ tiểu tiết, lại do vết thương chưa lành, mỗi ngày nàng chỉ ở trong phòng vẽ vời đọc sách, cũng nhàn nhã tự tại.
Vài ngày sau, Nam Cung Nhược Hư lại nghe thấy có người tới thăm, người tới là Lâm công tử Lâm Vũ Phi. Ngày ấy Lâm gia phái người tới, vẫn không thấy có động tĩnh, không nghĩ hôm nay Lâm công tử lại tự mình đến đây. Tuy rằng chỉ gặp hắn một lần trên thuyền, nhưng hắn tới chơi, có lẽ có chuyện gì quan trọng.
Hàn huyên khách sáo năm ba câu xong, Lâm Vũ Phi mới ngại ngùng mở miệng hỏi: “Công tử có biết chỗ Ninh cô nương ở không? Từ ngày từ biệt trên thuyền, ta vẫn áy náy với hai vị, hy vọng có cơ hội bù lại.”
Nam Cung Nhược Hư hiểu được tâm ý của hắn, gặp mình chỉ là ngụy trang, hắn muốn gặp Ninh Vọng Thư mới là thật.
“Lâm công tử khách khí. Bây giờ Ninh cô nương đang ở lại nhà ta.”
“Thật không!” Lâm Vũ Phi vừa cao hứng liền thở dài, “Sớm biết nàng ở chỗ Nam Cung huynh, ta đã không uổng phí thời gian tìm khắp khách sạn trong thành Cô Tô.”
Nam Cung Nhược Hư thấy hắn như vậy, cười nhẹ, chưa từng nghĩ ngày ấy gặp mặt trên thuyền một lần, vị Lâm công tử này đúng là nhớ mãi không quên Ninh Vọng Thư, liền phân phó hạ nhân mời Ninh Vọng Thư lại đây.
Ninh Vọng Thư đang đổi thuốc chỗ Tiết đại phu, qua mấy ngày nghỉ ngơi, miệng vết thương đã tốt rất nhiều, chỉ là vết thương quá sâu lại từng rạn nứt, vẫn không thể hoạt động mạnh. Lúc này nghe nói Lâm Vũ Phi đột nhiên đến thăm, nàng không khỏi nghi ngờ, lo lắng hắn cùng Ngu Thanh là người một phe, lần này đến thăm để gây phiền toái.
Ngu Thanh có khúc mắc với mình, nàng vẫn chưa nói cho Nam Cung Nhược Hư, giờ thật hối hận, nhưng cũng không kịp rồi.
Lâm Vũ Phi vừa thấy nàng đi vào, kìm không được đứng lên đón tiếp, nói: “Ninh cô nương, lâu rồi không gặp.”
“Lâm công tử.” Trong lòng có phòng bị, Ninh Vọng Thư chỉ thản nhiên mỉm cười, chào xong, nàng ngồi đối diện hắn, ánh mắt điều tra nhìn phía Nam Cung Nhược Hư… Người này chỉ mỉm cười không nói, vẻ mặt cổ quái, nàng nhìn không ra manh mối gì.
“Hôm nay công tử đến thăm, không biết tìm ta có việc gì?” Nàng nói thẳng, nếu Lâm Vũ Phi đến dò đường cho Ngu Thanh, nàng cũng không muốn nhiều lời.
“Đêm đó trên thuyền chiêu đãi không chu toàn, khiến cô nương bị oan ức, tại hạ vẫn canh cánh trong lòng.” Lâm Vũ Phi ánh mắt tha thiết, “Ngày mai Phượng Nghi lâu tổ chức đấu trà, muốn mời cô nương, không, là muốn mời nhị vị cùng đến.”
“Đa tạ,” Ninh Vọng Thư từ chối, “Ta không hiểu trà đạo, không nên tham gia chuyện này.”
Lâm Vũ Phi vội nói: “Cô nương là khách quý, chỉ cần đến xem thôi. Dù sao sắp tới Hàn nhị gia sẽ đi Khai Phong, coi như là tiệc chia tay, chẳng lẽ cô nương không đến sao?”
“Ta…” Ánh mắt rơi xuống Nam Cung Nhược Hư, lấy hắn làm bia đỡ, “Nam Cung đại ca thích yên tĩnh, không thích ở nơi huyên náo.”
Nam Cung Nhược Hư gục đầu xuống, biết tiếp theo Lâm Vũ Phi sẽ khuyên mình.
Lâm Vũ Phi quả nhiên cười nói với hắn: “Phượng Nghi lâu là nơi thanh tĩnh, cạnh có hồ nước, lịch sự tao nhã, ngoài cửa sổ có rừng tùng mát mẻ, Nam Cung huynh nếu đi nhất định sẽ thích.”
“Đa tạ, chỉ là thân mình ta vốn không khoẻ, ra ngoài có chút bất tiện.” Hắn lịch sự nói.
“Không ngại, ngày mai ta sẽ cho xe ngựa đặc biệt tới đón hai vị. Nếu Nam Cung huynh không thích đi xe, ta sẽ cho nhuyễn kiệu đến. Hai vị chớ chối từ.”
“…”
“Lâm công tử, không phải chúng ta không hiểu tâm ý của huynh.” Ninh Vọng Thư nói, “Là ta có chút mâu thuẫn với Thái Hồ thủy trại, nếu đụng phải, khó tránh khỏi xung đột. Đây chỉ là việc nhỏ, nếu lúc đó ảnh hưởng đến mọi người, đều là lỗi của ta.”
Lâm Vũ Phi ôn hòa nói, “Lần này vẫn chưa mời bằng hữu Thái Hồ thủy trại, cô nương cứ yên tâm. Một phen thành ý của tại hạ, chẳng lẽ hai vị ngay cả đến một chút cũng không được sao?”
Ninh Vọng Thư nhíu mày nhìn hắn, nhất thời không nghĩ ra muốn nói cái gì.
“Như vậy giờ thân ngày mai ta sẽ tới đón nhị vị.” Lâm Vũ Phi vui vẻ nói, tươi cười đầy mặt cáo từ.
Nam Cung Nhược Hư cùng Ninh Vọng Thư nhìn nhau cười khổ.
“Sao lúc nãy huynh không giúp ta?” Ninh Vọng Thư vừa vội vừa nói, “Giờ thì tốt rồi, ngay cả huynh cũng trốn không thoát. Cái tiệc đấu trà xã giao huynh có biết là cái gì không?”
“Nghe nói là mọi người mang trà tốt nhà mình đến, bình phẩm lẫn nhau thôi. Ta từng nghe Lễ Bình nói qua nhưng chưa từng tham gia.” Nam Cung Nhược Hư thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng liền nhịn không được muốn cười.
“Êm đẹp ngồi uống trà là được, còn rắc rối như vậy làm gì.” Nàng mang vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, “Làm sao bây giờ, ta không có trà.”
“Không quan trọng, nói lão Ngưu đi lấy một ít, ngày mai cô mang đi là được.”
Ninh Vọng Thư ngạc nhiên nói: “Còn huynh, huynh không đi sao?”
“Chỉ cần cô chịu đi, Lâm công tử đã vừa lòng, ta có đi hay không hắn sẽ không để ý.” Hắn thản nhiên cười nói.
Nàng cười hì hì nói với hắn: “Coi như là ta mời huynh, được không? Nhà huynh tuy lớn, nhưng cả ngày ngồi ở nhà cũng không có gì vui, không bằng đi dạo đi. Còn nữa, ta không hiểu trà đạo, đến lúc đó bình phẩm chẳng ra gì, huynh xem như là giúp ta đi.”
Hắn cười nói: “Cô không hiểu ta thì sao ta lại hiểu.”
“Ta thấy huynh suốt ngày uống trà, dù sao cũng tốt hơn ta.” Nàng ngồi xuống cạnh hắn, lẩm bẩm, ” Lâm công tử cũng thật kỳ quái, sao cứ khăng khăng muốn chúng ta đi?”
Nam Cung Nhược Hư liếc nàng nói: “Dù sao cô cũng là giang hồ hiệp nữ, sao cả việc này đều nhìn không ra!”
Nàng thở dài, nói: “Không có biện pháp, chỉ trách ta mới vào giang hồ, kinh nghiệm không đủ… Nhìn bộ dáng hắn, không giống là có ác ý.”
Hắn cúi đầu mỉm cười, nói: “Đi thì biết, cần gì phải lo lắng suy đoán. Nhưng mà thương thế của cô… không sao chứ?”
“Cũng không phải đi đánh nhau.” Nàng chẳng để ý quơ quơ chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.