Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 13:




Edit: Nguyệt Mai
———-
Hàn Chương ở một bên, không hiểu tình hình cười hì hì nói: “Nếu muội muốn mời ta làm bà mối, tiền lì xì không thể ít nha.”
Ninh Vọng Thư không nề hà trừng hắn liếc mắt một cái, bưng lên tách trà trước mặt, trong lòng cân nhắc nên cáo từ như thế nào mới thỏa đáng. Lúc này, một phen nhiệt thành của Lâm gia công tử, tuy có nhận, nhưng không để trong lòng. Lại nghĩ nghĩ một hồi, nhấp từng ngụm nhỏ chén trà trong tay, thầm nghĩ trà đã qua ba tuần, cũng không tính thất lễ, liền đứng dậy cáo từ.
Lâm Vũ Phi trong lòng không buông, lại hỏi nàng muốn ở Cô Tô bao lâu, Ninh Vọng Thư cười mà không đáp, chỉ nói chưa định ngày về. Hắn đoán nàng nhất định còn ngây ngốc vài ngày, nghĩ còn nhiều thời gian, còn có cơ hội gặp mặt, trong lòng mừng thầm.
Đến khi lên xe ngựa, ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa chậm rãi chạy tới phía trước, Nam Cung Nhược Hư nhịn không được hỏi: “Thân thể cô không thoải mái sao?”
Ninh Vọng Thư trầm mặc một lát, lại nhìn chằm chằm hắn, không biết nên nói như thế nào.
Nam Cung Nhược Hư mới ở bữa tiệc thấy bộ dạng nàng, vốn có nghi ngờ, lại thấy nàng hiện nay như vậy, nghĩ đến nàng vì mình, đành phải nói: “Chẳng lẽ do ta? Ta đã nói ta không nên tới.”
Ninh Vọng Thư vội vàng cười nói: “Huynh đừng đoán mò… Không giấu gì huynh, là ta gây chút phiền toái, chỉ sợ liên lụy đến huynh.”
Nghe vậy, Nam Cung Nhược Hư ngẩn ra.
“Phiền toái gì?” Nam Cung Nhược Hư khó hiểu nói, “Khi đến không phải rất tốt sao, sao đột nhiên như vậy…” Hắn bỗng nhiên hiểu được cái gì, lập tức thấp giọng nói: “Người vừa rồi ở trong sảnh?”
Ninh Vọng Thư gật gật đầu, cười khổ nói: “Ta vừa vào nhìn thấy đao của hắn liền nhận ra, chỉ sợ hắn cũng nhận ra ta.”
“Ngươi nói là Vương Nhân Tương?” Lúc này Nam Cung Nhược Hư mới hiểu được tại sao trong phòng nàng lại có bộ dạng kì quái, lập tức nghĩ đến: “Chẳng vết thương trên đùi cô… Cô quen hắn?”
“Nói gì tới quen biết, nếu không phải hôm nay tham dự tiệc trà, ta cũng không biết hắn là ai.” Trong lòng Ninh Vọng Thư không dễ chịu, cảm thấy Vương Nhân Tương quá mức bình tĩnh vô ba, điều này làm nàng có chút bất an…
Đêm đó không trăng không sao, đường đao quỷ mị như hình với bóng, rét lạnh như băng, sát ý lạnh thấu xương.
Trong lúc xoay người, đao xẹt qua mặt nàng, đóa sen nhỏ màu bạc ánh vào mắt, đẹp đẽ hút hồn.
Người nọ chắc chắn muốn nàng để hồn lại dưới đao, nàng rất rõ.
Ninh Vọng Thư lấy loan đao giấu dưới đệm ra, may mắn mình vì phòng vạn nhất mang theo nó, âm thầm thở một hơi dài.
“Cô là đối thủ của hắn?” Nam Cung Nhược Hư lo lắng hỏi.
Ninh Vọng Thư không trả lời, tay vuốt ve thân đao, cười nhẹ nhàng.
“Sao hai người lại đánh nhau? Hắn là giáo đầu một võ quán, theo lý, không lý do sẽ không gây chuyện.”
“Ta đâu biết hắn là giáo đầu võ quán, đêm đó ta đi dạo phía tây khu rừng gần bờ sông…”
“Đi dạo?”
Ninh Vọng Thư nhún nhún vai, thành thật nói: “… Ta tìm cửa vào một lăng mộ.” Nam Cung Nhược Hư giật mình, quả nhiên nàng đến vì lăng mộ kia, cho nên bản đồ là nàng tự đánh dấu.
Đương nhiên nàng biết hắn nghĩ gì, nhìn hắn nói: “Dấu trên bản đồ là cửa vào ta muốn tìm, ” dừng một lát, xấu hổ cười, lại nói: “Không nghĩ ta đi trộm mộ?”
Nam Cung Nhược Hư không đáp, chỉ hỏi: “Lần trước cô bị thương trong tay hắn, bây giờ cô có thương tích trong người, cô không phải là đối thủ của hắn.”
“Ta không bị thương cũng không phải đối thủ của hắn.” Ninh Vọng Thư thấp giọng nói, lầm bầm lầu bầu. Nàng phiền não dựa vào phía sau, do xe ngựa đang đi nên hơi loạng choạng. Nếu nàng chỉ một mình, đánh không lại thì trốn, miễn cưỡng chắc được vài phần. Nhưng còn có hắn… Vương Nhân Tương chính mắt nhìn thấy nàng xuất hiện cùng Nam Cung Nhược Hư, nàng không thể biết được Vương Nhân Tương có bỏ qua hắn hay không.
Nghĩ đến vì mình mà Nam Cung Nhược Hư bị liên lụy, Ninh Vọng Thư liền tự trách không thôi.
Nam Cung Nhược Hư nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Chẳng lẽ hắn cũng muốn trộm mộ, nhìn cô không vừa mắt?”
“Có vẻ không giống.” Ninh Vọng Thư lắc đầu, “Ta cảm thấy hắn là người thủ lăng, cho nên địch ý với ta rất sâu đậm.” Nhớ tới ánh đao lãnh liệt đêm đó, nàng vẫn còn sợ hãi.
Bên trong xe ngựa liền yên tĩnh, hai người đều không muốn nhắc lại, kỳ thật cũng không biết nên nói cái gì. Phượng Nghi lâu vì muốn thanh u, đường đi có chút hẻo lánh, con đường chỉ là một lối xe ngựa đi qua thành đường mà thôi. Lúc này trên đường chỉ có xe của bọn nọ, tiếng ngựa đạp lá khô sàn sạt có thể nghe rõ ràng, Ninh Vọng Thư nghe thấy, chói tai vô cùng.
Tịch dương xuyên qua rừng lá, len qua cửa sổ, dừng trên tay Nam Cung Nhược Hư, sắc vàng tịch mịch, không chút độ ấm. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt không dấu được lo lắng, còn có một tia áy náy… Hắn thầm hận mình tay trói gà không chặt, đúng là ngay cả một chút việc cũng không giúp được.
Sàn sạt, sàn sạt, đột nhiên bị tiếng quát của gã đánh ngựa ngắt quãng.
Một lúc lâu sau, Ninh Vọng Thư thở dài, ra vẻ thoải mái cười nói: “Huynh không cần lo lắng, đối với người giang hồ chúng ta, loại chuyện này là cơm bữa, không khó đối phó.”
Nam Cung Nhược Hư mỉm cười, khóe mắt xẹt qua loan đao trong tay nàng, cũng không phá bỏ lời nói dối của nàng.
Xe tiếp tục tiến lên, ánh chiều tà dần tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.