Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 16:




Vương Nhân Tương nhìn về phía Tống chưởng quầy, giọng nói có hơi kỳ lạ: “Khi nãy huynh gọi hắn là đại thiếu gia? Không phải Lâm thiếu gia nói hắn là thân thích của Nam Cung gia sao?”
“Không giấu Vương huynh, vị này chính là đại thiếu gia Nam Cung gia.” Tống chưởng quầy thấy Nam Cung Nhược Hư bị thương, cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng ra, “Các vị có hiểu lầm sao?”
Vương Nhân Tương không đáp, lại làm một hành động khiến mọi người giật mình——
Hắn xoay người quỳ gối trước mặt Nam Cung Nhược Hư, ‘bang bang bang’ dập đầu ba cái, nói: “Vương mỗ không biết ân công, ra tay mạo phạm, vô cùng hổ thẹn.” Nói xong, đoản đao rút ra, thế nhưng tự rạch trên mặt mình một đường, lập tức máu tươi chảy xuống, diện mạo trở nên vô cùng dữ tợn.
Lúc này, không chỉ Ninh Vọng Thư giật mình, ngay cả Nam Cung Nhược Hư cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tống chưởng quầy nhanh chóng giải thích cho Nam Cung Nhược Hư: “Có lẽ đại thiếu gia không nhớ rõ, Thiên Sơn Tuyết Liên năm năm trước dùng để cứu mạng hắn.”
“À.” Nam Cung Nhược Hư dường như đã nhớ ra, gật đầu nói: “Ngài không cần phải như vậy, chỉ cần bỏ qua cho Ninh cô nương, coi như đã trả ơn cho ta.”
“Lời ân công nói, ta vốn không nên chối từ, nhưng di mệnh tổ tiên không thể trái, mặc dù lần này có thể bỏ qua, nhưng nếu Ninh cô nương tái phạm…”
“Di mệnh tổ tiên?”
Vương Nhân Tương gật đầu, nói: “Ở đây không tiện, ngày mai ta sẽ đăng môn bồi tội, sẽ giải thích rõ ràng cho ân công.”
Dứt lời, thu đao vào vỏ, chắp tay với mọi người, xoay người rời đi.
Hàn Chương bên cạnh xem náo nhiệt nửa ngày, vẫn không hiểu ra sao, thì thào tự hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ninh Vọng Thư dìu Nam Cung Nhược Hư, nâng mắt thấy vết máu trên mặt hắn, không khỏi tự trách nói: “Đều do ta lơ là, tự dưng khiến huynh bị thương… Nếu như, nếu để lại sẹo thì phải làm sao đây?”
“Mặt mũi ta như vậy, chỉ thêm một vết sẹo thì sao phải vội vàng.” Hắn thản nhiên cười nói, “Khi nãy Vương giáo đầu tự rạch một đao trên mặt, nghiêm trọng hơn nhiều lắm.”
“Huynh…” Ninh Vọng Thư buồn bực, sao hắn không biết trân trọng bản thân, lại không biết nên nói gì, nhẹ nhàng gục đầu xuống, chợt nhớ tới cái gì, phì cười.
Nam Cung Nhược Hư khó hiểu, thấy nàng cười rộ lên, vài sợi tóc đẫm mồ hôi dán trên đuôi lông mày, không nhịn được nâng tay giúp nàng vén qua: “Cô cười cái gì?”
“Khi nãy huynh hát dễ nghe vô cùng.” Nàng cười khanh khách nói, “Thật sự ta không nghĩ huynh sẽ làm vậy.”
Hắn hơi hơi đỏ mặt, ngượng ngùng đứng lên.
Hai người nhìn nhau, chỉ lo nói chuyện, lọt vào mắt Hàn Chương, hắn không khỏi có chút đăm chiêu. Chỉ có Tống chưởng quầy bên cạnh vội la lên: “Đại thiếu gia, ngài bị thương rồi, vẫn nên hồi phủ sớm thôi.”
Bốn gã sai vặt vẫn còn ngất trên xe ngựa, đành phải ngồi xe ngựa của Tống chưởng quầy quay về.
Ngưu tổng quản thấy vết thương trên mặt Nam Cung Nhược Hư tất nhiên là lắp bắp kinh hãi, mặc dù Nam Cung Nhược Hư nói do không cẩn thận bị thương, đương nhiên hắn không tin, ánh mắt nhìn Ninh Vọng Thư cũng mang theo vài tia tức giận. Ninh Vọng Thư đành phải giả bộ không phát hiện. May mà vết thương trên mặt Nam Cung Nhược Hư khá nông, Tiết đại phu chỉ bôi một lớp thuốc mỡ trong suốt, khó mà nhìn ra được.
Ninh Vọng Thư ở bên cạnh nhìn hắn bôi thuốc, nghe Tiết đại phu nói không sao mới nhẹ nhàng thở ra. Nam Cung Nhược Hư thấy nàng như vậy, khẽ cười nói: “Khi nãy cả người cô đầy mồ hôi, cẩn thận gió lạnh thổi sẽ bị cảm, nhanh chóng thay đồ đi.”
Nàng le lưỡi, lúc này mới về phòng tắm rửa thay quần áo, trong lòng bỗng nghĩ, vẫn nên rời đi sớm. Thấy hắn cũng đã thay bạch y, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng ánh mắt trong trẻo, tinh thần khá tốt, như vậy nàng mới yên tâm rất nhiều.
“Đúng rồi, theo lời Tống chưởng quầy nói thì có chuyện gì liên quan đến Thiên Sơn Tuyết Liên vậy?” Khi hai người ngồi trên ghế bày ở hành lang, Ninh Vọng Thư tò mò hỏi.
“Là chuyện từ vài năm trước.” Nam Cung Nhược Hư nhíu mày nhớ lại, “Ta chỉ nhớ Tống chưởng quầy nói bằng hữu của hắn bị bệnh nặng, vừa lúc trong nhà có Thiên Sơn Tuyết Liên, ta liền cho hắn.”
Nàng trừng to mắt nhìn hắn: “Nghe nói nó rất quý đó! Huynh cho hắn dễ như vậy?”
“Đó vốn là đồ Lễ Bình tìm cho ta, nhưng Tiết đại phu nói Thiên Sơn Tuyết Liên tính hàn, ta không thể dùng. Không sao, cho cũng đã cho, có thể cứu hắn một mạng thì coi như vật đó có giá trị.”
“Nói vậy… đồ tốt của người, nhưng là phế vật của mình. Đúng rồi, ngày mai vị Vương giáo đầu kia đến, ta… không thể không gặp hắn?” Nàng nghiêng người tựa vào lan can hành lang, lúng túng nhìn hắn.
“Cô sợ hắn làm khó cô?”
“Không phải!” Nàng thở dài, “Hôm nay nghe hắn nói cái gì mà ‘di mệnh tổ tiên’, xem ra người chôn trong mộ có quan hệ chặt chẽ với hắn. Ban đầu ta nghĩ mộ kia chôn đã nhiều năm, hẳn là mộ vô chủ…” Nàng ảm đạm nhìn hắn, “Nói thế nào chứ trộm mộ tổ tiên người ta vẫn là chuyện thiếu đạo đức, theo quy củ giang hồ, hắn muốn giết ta cũng là chuyện thường tình.”
Nam Cung Nhược Hư cười nói: “Chỉ sợ không liên quan đến quy củ giang hồ, ngay cả người bình thường cũng không chấp nhận được việc này.”
Nàng ngượng ngùng, xoay người, đưa lưng về phía hắn, giọng nói tiêu điều buồn buồn: “Huynh cũng xem thường ta đúng không?”
“Ta có nói ta xem thường cô đâu.” Hắn mỉm cười nói, kéo nàng xoay người lại, “… Nhưng sao cô lại muốn trộm mộ?”
“Đều do sư phụ ta không tốt! Cố tình ném cho ta đề mục khó như vậy.”
“Sư phụ cô?”
“Ở sư môn chúng ta có quy định, người nào muốn xuất môn phải tự mình hoàn thành một nhiệm vụ. Ta bốc trúng dây vàng áo ngọc, thật sự rất khổ!” Nàng than thở.
“Cô cho rằng trong mộ có dây vàng áo ngọc?” Nam Cung Nhược Hư hơi bất ngờ.
Nàng gật gật đầu: “Ta tra xét nhiều sử liệu, cũng lén hỏi đại sư huynh, nắm chắc khoảng năm sáu phần. Thời Hán, khi Sở Tương Vương lén cho làm dây vàng áo ngọc, người làm lúc đó là Tức gia. Sau này Tức Ninh bị vu hãm, dây vàng áo ngọc cũng mất tích theo, hơn phân nửa là người Tức gia giấu đi.”
“Nói như vậy, vì xuất môn, cô còn phải đi trộm?”
Nàng lắc đầu nói: “Sư phụ từng nói, khi hành tẩu giang hồ, làm việc trượng nghĩa mới quan trọng, tuyệt đối không thể vì lợi ích cá nhân. Hôm nay thấy Vương giáo đầu như vậy với huynh, ta biết hắn làm người ân oán rõ ràng, xứng danh nam tử hán. Chuyện này là ta sai trước, hắn không có lỗi!”
Nghe vậy, Nam Cung Nhược Hư không khỏi tán thưởng, liền cười nói: “Đã như vậy, sao cô không giải thích với hắn.”
“Ta đi trộm mộ tổ tiên người ta, sao có thể không biết xấu hổ mà còn tỏ ra hợp tình hợp lý đi gặp hắn.” Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, cười đến xấu xa, “Hay ngày mai huynh giải thích giúp ta đi?”
“Cô muốn ta giải thích thế nào?”
“Huynh nói…” Nàng cân nhắc một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra từ thích hợp, “Đến lúc đó huynh gặp hắn, tóm lại, ta sẽ không ra ngoài rừng phía tây, bản đồ cũng có thể đưa hắn hủy… Nhớ giữ chút mặt mũi cho ta nha.” Nàng nháy mắt mấy cái, nhăn thành mặt quỷ.
Nam Cung Nhược Hư cười yếu ớt, xem như đã đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.