Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 25:




tq5
Bên bờ Thái Hồ, liễu nhẹ buông xuống.
“Không biết sư đệ ta đã phạm phải chuyện gì?”
“Án này có ảnh hưởng quá lớn, vì suy nghĩ cho cô nương, thứ cho Triển mỗ không nói rõ.” Triển Chiêu áy náy cười, “Tại hạ đi cùng sư muội của cô nương đến Cô Tô cũng là vì việc này.”
Ninh Vọng Thư nhìn qua chỗ Mạc Nghiên, thấy nàng đang cùng Hàn Chương hưng trí bừng bừng chơi hắt nước, trong lòng liền nghẹn một cục đá nhỏ.
Bởi vì trước khi đến Cô Tô, Ninh Vọng Thư vẫn đi cùng Lí Hủ, cho nên Triển Chiêu muốn hỏi chút chuyện. Ninh Vọng Thư không thấy Mạc Nghiên nói gì, chắc là không sao cả, liền trả lời đúng sự thật.
“Đệ ấy có ảnh hưởng tới tính mạng không?”
“Bao đại nhân được xưng tụng là quan thanh liêm, nếu Lí Hủ bị người ta lợi dụng để thế tội, chắc chắn sẽ minh oan cho hắn.”
Mạc Nghiên vừa đi tới, phủi phủi tay, cười vang nói: “Còn có muội ở đây, tỷ, tỷ không cần lo lắng, ngũ sư huynh sẽ không có việc gì.”
“Tiểu Thất còn nhỏ, lúc làm việc khó tránh tùy hứng làm bậy, mong Triển đại nhân chiếu cố nhiều hơn.” Ninh Vọng Thư lo lắng nói.
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu.
“Muội chỉ nhỏ hơn tỷ ba tháng.” Mạc Nghiên lại bị gõ một cái, “… Ôi! Tay tỷ còn đang bị thương, đừng gõ muội nữa mà.”
“Tại hạ còn có việc, hai vị lâu rồi không gặp, cứ nói chuyện thoải mái.” Triển Chiêu quay qua chỗ Mạc Nghiên, nói, “Mạc cô nương, ta ở Tử Vân khách sạn chờ ngươi.”
“Được!”
“Triển huynh, ta đi cùng huynh.”
Hàn Chương đuổi theo hắn, hai người đi xa.
Mạc Nghiên thở dài, ngồi xuống phịch xuống đất: “Cuối cùng đi rồi, cứ như oán quỷ.”
Ninh Vọng Thư cũng ngồi xuống, cười nói: “Ta không thể tưởng tượng được muội lại ở cạnh người của nha môn.”
“Ai bảo ngũ sư huynh rơi vào tay bọn họ.” Mạc Nghiên dựa lên người nàng, “Huynh ấy còn thiếu muội hai mươi lượng bạc, nếu không cứu huynh ấy ra thì muội đi đâu mà đòi tiền đây.”
“Muội thiếu tiền sao?” Ninh Vọng Thư lấy mấy tấm ngân phiếu đưa cho tiểu sư muội, lại bị Mạc Nghiên đẩy về.
“Không cần dâu.” Nàng cười hì hì lấy một cái lệnh bài nho nhỏ, khắc chữ “Bộ”: “Bây giờ muội là người ăn cơm nha môn đấy nha.”
Ninh Vọng Thư bật cười: “Tiểu bộ khoái kiểu này thì được bao nhiêu bạc một tháng?”
“Mỗi tháng ba lượng.”
Nàng vẫn đưa ngân phiếu cho Mạc Nghiên: “Mang theo đi, nếu cần gấp thì dùng cũng tiện.”
Mạc Nghiên nhận lấy, dường như nghĩ đến cái gì, giảo hoạt nghiêng đầu nhìn nàng: “Muội nghe Hàn nhị ca nói, có công tử nhà giàu rất thích tỷ, có thật không?”
Ninh Vọng Thư ngẩn ra, nghĩ người Hàn Chương miệng rộng nói đến là Lâm Vũ Phi, không thèm để ý nói: “Chỉ là người dưng, để ý hắn làm gì.”
“Thật không? Nhưng muội nghe nói, tỷ rất quan tâm người đó mà.”
Hay người Hàn Chương nói đến là Nam Cung Nhược Hư, Ninh Vọng Thư lại ngẩn ra.
“Tỷ tỷ yêu quý, cho muội nhìn xem hắn ra sao được không? Võ công tốt không?” Mạc Nghiên dính cứng ngắc như da trâu.
“Huynh ấy không biết võ công đâu.” Ninh Vọng Thư cười nói.
“Ngay cả võ công cũng không biết sao? Vậy tỷ thích người ta chỗ nào?”
Ninh Vọng Thư khẽ thở dài, nhìn hồ nước trước mặt: “Huynh rất tốt, có kể ra cũng không hết.”
“Có người tốt như vậy sao? Muội nhất định phải gặp hắn.”
“Bây giờ không tiện, sau này rồi nói. Muội đến đây làm việc, đừng chỉ nghịch ngợm.”
“Muội biết mà….. Đúng rồi, không phải tỷ bốc trúng dây vàng áo ngọc sao? Thuận lợi chứ?”
Ninh Vọng Thư lắc đầu: “Đụng phải người thủ lăng, giao thủ hai lần.”
“Tỷ đánh không lại hắn? Để muội giúp.”
“Đó là phần mộ tổ tiên nhà người ta.”
“À…” Mạc Nghiên vò vò tai, khó khăn nói, “Hình như có hơi quá đáng.”
“Huống chi, người ta còn nói trong mộ vốn không có thứ này.”
“Tám phần là hắn lừa tỷ rồi.”
“Có vẻ không giống, ta đã viết thư cho đại sư huynh, nhờ huynh ấy tra lại một chút, năm đó còn ai liên lụy chung với Tức gia.” Ninh Vọng Thư thở dài, “Từ ngày đó, mỗi ngày ta đều đến trà lâu nghe kể chuyện, muốn tìm chút dấu vết, nhưng chỉ một manh mối nhỏ cũng không thấy.”
“Muội có thể giúp tỷ đó.”
“Không phải muội nhìn thấy người chết là nhũn hết tay chân sao?” Ninh Vọng Thư giễu cợt nhìn nàng, “Muội vào cổ mộ với ta như thế nào đây?” Thấy tiểu sư muội mang vẻ mặt buồn rầu, cười nói: “Muội không cần để ý chuyện này, xử lý tốt chuyện Tiểu Ngũ đã…. Muội định ở Cô Tô bao lâu?”
“Muội không biết, chuyện này phải nghe con mèo kia. Đầu mối ở đây khá nhiều, chắc cũng phải ba năm ngày.”
“Ngày mai là Trung thu, nếu muội rảnh, hai chúng ta đi dạo một chút được không?”
Mạc Nghiên nghe vậy, vui vẻ nói: “Được! Ngắm trăng ở Thái Hồ cũng tốt… Nghe nói, điểm tâm ở Bách cư rất nổi tiếng, muội muốn nếm thử một ít…”
Tình cảm của hai người vốn rất tốt, xa nhau mấy tháng, lần này gặp lại, nói lan man liên miên, mãi đến hoàng hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.