Đêm nay trăng sáng sao thưa, thời tiết rất đẹp, đủ loại du thuyền thuyền hoa đi lại tấp nập trên Thái Hồ, tiếng hát lượn lờ, gió mang hơi nước phả vào mặt.
“Vạn khoảnh ba hàm nhất bích thu, phiêu phiêu tùy xử nhâm khinh chu.” Nam Cung Lễ Bình dựa lan can thuyền, quay đầu cười nói, “Đại ca, ngày mai đệ đi làm người đánh cá ở Thái Hồ, được không? Mỗi ngày đều có thể ngắm cảnh sắc tươi đẹp như vậy, không bao lâu sẽ thành tiên thôi.”
Vạn khoảnh ba hàm nhất bích thu, phiêu phiêu tùy xử nhâm khinh chu:
Gốc: 万顷波涵一碧秋, 飘飘随处任轻舟
Đại ý: bốn bề nước biếc như ngọc bích, con thuyền nhỏ để gió nhẹ nhàng thổi đi khắp nơi.
“Nếu đệ muốn đi, ta không ngăn đệ. Nhưng đến lúc đó không được chạy về nhà, ầm ĩ muốn ăn chân giò kho.” Nam Cung Nhược Hư cười nói. Hắn biết từ nhỏ đệ đệ thích ăn thịt, chân giò kho lại là món hắn thích ăn nhất, nếu vài ngày không ăn sẽ tâm tâm niệm niệm, cơm nước chẳng thèm động.
Tâm tâm niệm niệm: luôn tập trung suy nghĩ về một việc
Nam Cung Lễ Bình còn chưa đáp lời, Tiết đại phu bên cạnh đã cười ha ha: “Chỉ sợ nếu Nhị thiếu gia thành tiên, cũng không bỏ được chân giò kho.”
“Nói vậy cũng đúng.” Nam Cung Lễ Bình cười hì hì nói, bước đến bên người ca ca rồi ngồi xuống, thuận tay lấy một miếng bánh trung thu, bỏ vào miệng, “Đại ca, huynh nếm thử đi, nhân bánh được làm từ hạt sen và hoa phù dung, không ngọt như những cái bánh khác…. Thuyền này khá vững, huynh không chóng mặt chứ?”
Thấy ca ca lắc đầu, ra hiệu không sao, Nam Cung Lễ Bình mới yên tâm.
Bọn họ ngồi thuyền hoa khá lớn, do Nam Cung Lễ Bình lo lắng thuyền nhỏ sẽ nghiêng ngả, cho nên tuy ít người, vẫn phân phó chuẩn bị thuyền lớn, trên tầng hai để một nhuyễn tháp và một cái bàn nhỏ, trải thảm dày, đặt lò sưởi đầy đủ.
Ba người nói nói cười cười, không để ý đã đi đến giữa hồ, đối diện có một chiếc thuyền, có người cười vang nói: “Trên thuyền là Nam Cung công tử sao?”
Bọn Nam Cung Nhược Hư tuy ít dùng thuyền hoa đi chơi, nhưng đèn lồng trên thuyền đều có dấu hiệu của Nam Cung thế gia, người ngoài vừa nhìn sẽ biết.
Nam Cung Lễ Bình cúi người nhìn qua, thuyền đến là thuyền hoa của Lâm gia, người nói chuyện chính là Lâm Vũ Phi.
“Sao lại là hắn?” Nam Cung Lễ Bình nói thầm, trên mặt vẫn cười nói: “Lâm công tử thật có hứng, tối nay cũng đến du hồ!”
Hai thuyền chầm chậm đi ngang, Nam Cung Lễ Bình mỉm cười chào hỏi với mọi người, cố ý nghiêng người ngăn tầm mắt của đại ca.
Nam Cung Nhược Hư không phải là người ham vui, chỉ vô tình nhìn qua, đương nhiên không phát hiện hành động bất thường của đệ đệ.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, một giọng nữ thanh thúy dễ nghe, vô cùng rõ ràng truyền tới, “Hàn nhị ca, hình như lần trước huynh nói vị công tử kia có họ kép Nam Cung đúng không?”
“Tiểu Thất, đừng nói bậy!”
Có người quát nhẹ cắt lời nàng, âm thanh rất nhỏ, Nam Cung Nhược Hư lập tức giật mình.
Hắn khó tin đứng lên, đi qua mép thuyền, cúi đầu nhìn xuống. Trên thuyền có vài người, trong đó có một người là Ninh Vọng Thư, nàng cũng đang ngẩng đầu nhìn lên…Ninh Vọng Thư không thể tưởng được lần du hồ này sẽ gặp được hắn. Nàng vốn cùng sư muội hẹn nhau đi ngắm trăng, lại gặp Hàn Chương mặt dày muốn đi cùng, vỗ ngực nói hắn đã chuẩn bị. Phút cuối mới biết được thì ra cái hắn gọi là chuẩn bị chính là chơi thuyền ở Thái Hồ cùng Lâm Vũ Phi, muốn từ chối đã không kịp.
Cho dù nhìn thấy thuyền của Nam Cung thế gia, nàng cũng không hi vọng Nam Cung Nhược Hư sẽ ở trên thuyền, nghĩ rằng hắn bệnh nặng mới khỏi, đương nhiên sẽ ở trong nhà tĩnh dưỡng, đương nhiên sẽ không du hồ kẻo trúng gió.
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt cả hai đều không dấu được kinh ngạc và vui mừng.
Thuyền từ từ rời đi…
Mạc Nghiên hứng thú nhìn hai người bọn họ, đoán được tâm ý của sư tỷ, cười vang nói: “Nam Cung công tử, chẳng lẽ không muốn mời chúng ta lên thuyền ngồi chơi sao?”
Nam Cung Lễ Bình thấy đại ca đã thấy Ninh Vọng Thư, biết nàng không rời Cô Tô, sợ bị đại ca trách, không bằng thức thời một chút, không đợi đại ca mở miệng đã giành nói: “Nếu chư vị không chê, xin mời lên thuyền.”
Hắn vừa dứt lời, Mạc Nghiên nhún nhẹ, như diều hâu xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống sàn tàu, mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Nhược Hư, không chút kiêng kị.
Ninh Vọng Thư nhanh nhẹn theo sát, ra hiệu nàng không được vô lễ, mới áy náy nói: “Tiểu sư muội còn nhỏ, mong thứ lỗi.”
“Cô… bị thương?”
Nam Cung Nhược Hư thoáng nhìn thấy tay trái nàng lộ ra khỏi tay áo, vải trắng bọc vài vòng, đương nhiên đã bị thương.
“Chỉ bị thương nhẹ, đã bôi thuốc rồi.” Nàng không quan tâm nói, bỏ tay vào tay áo như cũ, thân thiết nhìn hai gò má gầy gò của hắn.
“Ta… ta tưởng cô đã về Thục?”
Khóe mắt Ninh Vọng Thư đảo qua Nam Cung Lễ Bình, không muốn làm hắn khó xử, thản nhiên cười nói: “Vốn phải về, sau lại có việc nên trì hoãn …. Đây là tiểu sư muội Mạc Nghiên của ta, mới đến Cô Tô vài ngày.”
Hàn Chương và Lâm Vũ Phi cũng lần lượt lên thuyền, mọi người hàn huyên giới thiệu một lúc mới ngồi xuống trò chuyện với nhau.
Mãi đến lúc này, Lâm Vũ Phi mới biết Nam Cung Nhược Hư chính là Đại thiếu gia của Nam Cung thế gia, không khỏi vô cùng kinh ngạc, lại thấy hắn gầy hơn lần gặp trước, nói: “Ngày trước, ta cho người đến thăm, nghe tổng quản nói ngài bị bệnh, đã tốt hơn chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều, đa tạ quan tâm.”
Lâm Vũ Phi lắc đầu thở dài, xấu hổ cười nói: “Không hiểu ngày ấy ở tiệc trà của tiểu đệ có chuyện gì, không chỉ ngài và Vương giáo đầu bị bệnh, ngay cả Ninh cô nương cũng bị thương. Tiểu đệ đắc tội nhiều quá.”
“Vương giáo đầu bị bệnh?” Không tiếp tục khách sáo, Ninh Vọng Thư ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, ta sai người đến võ quán mời hắn vài lần, đều bị đuổi trở về, chỉ nói là bị bệnh, không cho ai gặp, chẳng biết là bị gì, ngay cả võ quán cũng đóng cửa, chắc là bị bệnh thật.” Lâm Vũ Phi thấy nàng hỏi, vội vàng đáp.
Chẳng lẽ do vết rạch trên mặt nên không muốn gặp người?
Cho dù như thế, cũng không đáng để đóng cửa võ quán? Người này…
Ninh Vọng Thư âm thầm cân nhắc.
“Vương giáo đầu là ai?” Mạc Nghiên tò mò nghiêng đầu qua, lại bị Ninh Vọng Thư đẩy về.
Nam Cung Nhược Hư thấy Ninh Vọng Thư hơi hơi nhíu mày, biết nàng đã thắc mắc chuyện Vương Nhân Tương, dịu dàng nói: “Ngày mai ta sẽ cho người đi thăm, dù sao cũng phải hỏi thăm rõ ràng. Nếu bị bệnh, hoặc đã xảy ra chuyện gì khác, có lẽ sẽ tìm được cách giải quyết thôi.” Hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm lần nữa, nếu lại xung đột với Vương Nhân Tương, rất khó đảm bảo nàng không tiếp tục bị thương.
Nàng quay đầu cảm kích nhìn hắn, cũng không muốn hắn vì nàng mà bị cuốn vào chuyện này: “Không cần phải vậy, ta đi xem một lát là được rồi.”
“Cô đừng đi.” Nam Cung Nhược Hư lo lắng nhìn nàng, trầm giọng nói, “Nếu như hắn hiểu lầm, ngược lại sẽ không tốt.”