Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 33:




Mắt thấy Tiết đại phu chuẩn bị giúp Vương Nhân Tương khử bọc mủ, mùi tanh tưởi trong phòng càng tăng lên, dường như không thể hít thở. Nàng đặt thuốc xuống rồi đi ra ngoài, ngồi một mình. Hàn Chương cũng lui ra, còn thò đầu nhìn vào, nhìn một lúc…
“Sao hắn lại trúng độc?”
Hàn Chương nổi da gà đầy người chạy qua ngồi cạnh Ninh Vọng Thư.
“Xui xẻo, bị người ta hạ độc.” Nàng nghiêng đầu nói, “Làm phiền rồi, huynh mới cơm ăn một nửa đã bị lôi đến.”
“Khụ!” Hàn Chương phất phất tay, dường như không chịu nổi mấy lời khách sáo như vậy, “Bữa sau nói chuyện với Tiểu Thất hộ ta, nói nó về Hãm Không đảo với ta đi.”
“Sao, nó không nhớ ra thật ư?” Nàng cười nói, “Gậy ông đập lưng ông. Nó phải làm xong chuyện đó mới rảnh rỗi đi được, huynh cứ từ từ mà chờ.”
Hàn Chương hối hận ngày đó không nên cá cược với Mạc Nghiên, chợt nhớ đến một chuyện, cười nói: “Đêm qua giận đến như vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy, sao rồi, muội coi trọng ma ốm kia thật sao?”
“Đâu phải chàng muốn bị bệnh đâu.” Ninh Vọng Thư khó chịu nói.
“Được được được, ta nói sai rồi.” Hàn Chương cười ha ha, “Vẫn chưa gả đi đã thiên vị người ta, khó trách đều nói con gái là người ngoài.”
Ninh Vọng Thư đỏ mặt, nghiêng đầu nói: “Hàn nhị ca, muội hỏi huynh: muội nhớ là Lô đại tẩu tử là con nhà thế gia vô cùng nổi tiếng, Lô đại ca cưới tẩu ấy, người nhà tẩu ấy không xem thường đại ca sao?”
“Đại ca của ta là đại hiệp giang hồ nổi tiếng, ai dám xem thường huynh ấy! Hàn nhị gia ta phải xem hắn dám không.”
Nàng lại hỏi: “Nếu đại ca chỉ là người bình thường, không nổi tiếng như vậy, họ sẽ xem thường huynh ấy sao?”
Hàn Chương sửng sốt một lát, sao hiểu được tâm sự của nàng, chỉ cười nói: “Nếu đại ca chỉ là người bình thường, đại tẩu cũng sẽ chướng mắt huynh ấy!”
Nghe vậy, nàng thở dài, nói nhỏ: “Nói cũng đúng.”
Đang nói, Tiết đại phu đẩy cửa ra đi ra, xắn cao tay áo, vết máu loang lổ đầy người, nói với bọn họ: “Hai người thảnh thơi ngồi đây nói chuyện phiếm, còn không mau đi đun nước nấu thuốc!”
Một lát sau, bếp nhỏ nấu thuốc, bếp lớn nấu nước, mọi người loạn thành một đoàn.
Ninh Vọng Thư không tiện đi vào, chỉ đứng ngoài pha thuốc.
Thuốc lần lượt được pha xong, đưa vào trong phòng, đổ vào bồn tắm.
Lúc đầu Vương Nhân Tương chỉ kêu rên, lát sau không nhịn được mà hét lớn, hình như bị hành hạ rất thảm. Tiếng kêu la lọt vào tai, nghe mà lông tơ dựng ngược cả lên, Hàn Chương không chịu nổi, đành phải đánh ngất hắn. Nhưng đau đớn vô cùng, không thể thừa nhận được, không bao lâu, lại đau tỉnh lại… Cứ lặp lại như vậy, giày vò nhau cả một đêm.
Đến khi Tiết đại phu băng cho Vương Nhân Tương xong, hắn đã sớm bất tỉnh nhân sự.
“Cuối cùng cũng xong.” Tiết lão gia tử mệt mỏi cười nói, “Người này xứng danh hảo hán.”
“Tiết đại phu vất vả!” Ninh Vọng Thư nói, mặc dù nàng không ở trong phòng, nghe tiếng phát ra cũng hiểu tình hình thê thảm cỡ nào.
Hàn Chương mệt mỏi dựa vào bàn, nói không ra lời, đêm nay mệt quá, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về khách sạn tắm rửa thay quần áo.
Tiết đại phu lại kê đơn thanh trừ độc còn sót, đưa lão Hồ. Lão Hồ tất nhiên là thiên ân vạn tạ, quỳ trên đất dập đầu vài cái thật mạnh thay chủ nhân, rồi đưa bọn họ ra ngoài.
Tiễn Hàn Chương về khách sạn, xe ngựa trở lại Nam Cung thế gia, hai người xuống xe. Ninh Vọng Thư thi lễ cười nói: “Lần này vất vả ngài quá, ngày sau có gì cần giúp, tại hạ tuyệt không hai lời.”
“Cô nương không cần đa lễ, ta chỉ làm trọn bổn phận người thấy thuốc thôi.” Hắn thấy nàng chỉ đứng ngoài cửa, ngạc nhiên nói, “Cô nương không vào sao?”
Nàng xấu hổ cười, lắc đầu: “Không đâu, ta về khách sạn đây.”
“Đại thiếu gia sẽ lo lắng.” Tiết đại phu nhìn nàng, cười nói, “Tuy ngài ấy không nói, nhưng ta biết lúc nào ngài ấy cũng mong cô. Được rồi, một cơn gió thổi qua, ngài ấy đã nhìn ra ngoài, chỉ mong cô đến. Cô đừng làm ngài ấy phát bệnh nữa, lão phu không thể làm gì hơn.”
Nàng nghe xong mà lòng vừa chua vừa ngọt, lại nghĩ lời Nam Cung Lễ Bình hôm qua, lập tức buồn bã.
“Làm phiền ngài nhắn chàng, ta rất tốt, chàng không cần phải lo lắng.” Nàng miễn cưỡng cười cười, nói, “Người ta dính đầy bụi còn ám mùi thuốc, không nên vào phủ quấy rầy. Cáo từ!”
Chắp tay xong, sợ mình hối hận, nàng bước nhanh rời đi.
Nhìn theo bóng nàng, Tiết đại phu vuốt râu thở dài, xoay người vào phủ. Về phòng, sớm đã có người được Nam Cung Nhược Hư phái tới hỏi thăm, biết mọi người đều bình an, mới yên lòng.
Một ngày bình yên.
Mãi đến lúc mặt trời sắp lặn, Ngưu tổng quản vội vàng tìm đến, bày khuôn mặt u sầu nói với Tiết đại phu: “Đại thiếu gia không chịu ăn cơm, Tiết đại phu, ngài mau qua xem đi.”
“Không chịu ăn cơm? Cơm trưa cũng không ăn?”
“Buổi trưa ăn rồi. Nhưng đến buổi tối, đã hỏi vài lần khi nào muốn ăn, ngài ấy đều nói ăn muộn một chút. Ngài xem đi, đã muộn nửa canh giờ rồi, ngài ấy còn nói để tối ăn.” Mặt Ngưu tổng quản nhăn như nuốt khổ qua, “Nếu bây giờ không ăn, chỉ sợ sẽ khó tiêu, nửa đêm sẽ không ngủ được. Ngài nói xem có phải ngài ấy không thoải mái nên ăn không ngon?”
Tiết đại phu hơi trầm ngâm: “Có phải nhị thiếu gia nói muốn ăn cơm chung với ngài ấy nhưng đến chậm?”
“Không thể nào, nhị thiếu gia hiểu rõ, nếu muốn ăn cơm cùng đại thiếu gia sẽ về từ sớm. Huống chi, đại thiếu gia cũng không nói…” Ngưu tổng quản đột nhiên im lặng, nhớ tới đại thiếu gia tựa trên nhuyễn tháp, ánh mắt vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, “Hay là… Ngài ấy chờ người khác?”
Nghe vậy, Tiết đại phu nhịn không được khẽ cười, trong lòng hiểu được vài phần: “Lão đến Tử Vân khách sạn ở thành đông tìm Ninh cô nương, nếu cô ấy không ở, lão hỏi nơi ở của Hàn Chương Hàn nhị gia, ngài ấy biết Ninh cô nương ở đâu. Lão nhất định phải mời được Ninh cô nương đến.”
“Thì ra đại thiếu gia chờ cô ấy sao? Sao lại không nói nhỉ? Chỉ cố chịu một mình.” Ngưu tổng quản lắc đầu thở dài.
Tiết đại phu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Chúng ta đều là trải qua thời trẻ ấy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không hiểu.”
Ngưu tổng quản sửng sốt, lập tức cười ha ha, chuẩn bị xe ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.