Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 35:




Muộn rồi, trăng sắp lên đỉnh đầu rồi, mấy áng mây bạc lơ đãng bay tới bay lui, làm mặt hồ được phủ ánh trăng bàng bạc cũng là lúc sáng lúc tối.
Hôm nay chắc nàng sẽ không đến.
Nam Cung Nhược Hư buông quyển sách trong tay, buồn bã đặt xuống… Từ sáng sớm đã biết đêm qua bọn họ mệt mỏi cả đêm, mệt thì mệt, nhưng có nghỉ ngơi hay không thì không chắc. Không phải chỉ cần nàng bình an là được rồi sao? Mơ mộng xa vời cái gì?
“Đại thiếu gia, ngài muốn dùng cơm chưa ạ?” Hạ nhân ở bên thấy hắn đứng dậy, vội hỏi.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Đi bưng tới đi.”
“Đại thiếu gia.”
Hạ nhân lui ra, lại nghe thấy có người cung kính gọi từ ngoài cửa.
Nam Cung Nhược Hư quay đầu, Ngưu tổng quản đứng ở cửa, phía sau còn có một người…
“Nàng đã đến rồi!” Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói.
Nàng đứng ở đó, hình như hơi mất tự nhiên, chỉ cười cười với hắn mà không nói gì.
“Sao không vào đi?”
“Ta… Thật ra ta có chuyện muốn nhờ chàng, ” nàng do dự nói, “Chàng sẽ không trách ta làm phiền chàng?”
“Sao ta có thể.”
Hắn cười ấm áp, yếu ớt như gió xuân, bước lên kéo nàng vào.
“Dùng cơm chưa?” Hắn hỏi.
Nàng thành thành thật thật lắc đầu.
Hắn quay đầu phân phó nói: “Ngưu tổng quản…”
Ngưu tổng quản đứng cạnh cửa sớm đã cười tiếp lời: “Nếu dùng cơm với Ninh cô nương sẽ thêm vài món ăn nhạt. Lão đã phân phó xuống rồi.”
“Ngưu tổng quản! Tiểu sư muội của ta và Triển đại nhân cũng vẫn chưa dùng cơm, không nên tiếp tục phiền ngài…” Ninh Vọng Thư nói.
“Cô nương yên tâm, lão sẽ dẫn bọn họ đến phòng nhỏ dùng cơm.”
Nam Cung Nhược Hư nghe vậy, hơi trầm ngâm, phân phó: “Như vậy thì, bày bàn ở phòng khách đi, không thể chậm trễ, ta sẽ ăn cũng mọi người.”
Ngưu tổng quản gật đầu, lập tức lui ra, trong lòng thở dài: những năm gần đây, ngoại trừ Ninh cô nương, thiếu gia có dùng bữa cùng ai đâu. Nhưng nay lại tình nguyện dùng bữa cùng hai vị ngoài kia, đương nhiên là yêu ai yêu cả đường đi.
“Thật ra chàng không cần…” Nàng nhìn hắn, do dự nói.
“Nàng có chuyện liên quan tới họ sao?”
“Bọn họ trộm sổ sách thu chi của Chức tạo phủ, nhưng không hiểu mấy cái kỳ quái trong đó.” Nàng nhíu mày, giải thích, “Triển đại nhân này chính là Triển Chiêu của Khai Phong phủ, chỉ vì muốn tra án, không phải chống lại quan phủ, sẽ không liên lụy mọi người…”
“Vọng Thư…” Hắn gắt lời nàng, dịu dàng gọi.
“Hả?”
Hắn mỉm cười: “Mấy sổ sách đó ta có thể hiểu, nàng không cần lo lắng.”
“Ừ.”
Nàng nhẹ nhàng đáp, nhẹ gục đầu xuống, không biết nên nói cái gì.
Thấy nàng như vậy, Nam Cung Nhược Hư khẽ thở dài, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi, đi gặp bằng hữu của nàng.”
Chỉ sau một lát, phòng khách đã bày xong bàn ăn, chỉ là một câu đơn giản “Không thể chậm trễ” của đại thiếu gia, đương nhiên Ngưu tổng quản không dám có chút sơ sẩy, bố trí ổn thỏa xong, tự mình mời Mạc Nghiên và Triển Chiêu qua.
“Tại hạ Triển Chiêu Khai Phong phủ, mạo muội quấy rầy, mong Nam Cung công tử thứ lỗi.”
Thấy Nam Cung Nhược Hư di chuyển có hơi gian nan, tuy cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng nét mặt Triển Chiêu vẫn thản nhiên, chắp tay thi lễ.
“Nam hiệp vang danh khắp thiên hạ, hôm nay có duyên gặp gỡ, quả thật may mắn.” Nam Cung Nhược Hư hoàn lễ, thản nhiên cười nói.
Mạc Nghiên không thi lễ, cười hì hì nói: “Tỷ phu! Nếu huynh nhớ sư tỷ của ta, đi tìm tỷ là được, nhịn đói làm gì. Đói bụng vô ích, sư tỷ ta chẳng phải sẽ đau lòng chết sao!”
Tuy biết trước nay tiểu sư muội luôn nhanh mồm nhanh miệng, Ninh Vọng Thư vẫn ngượng ngùng, ngắt lời: “Tiểu Thất, muội gọi lung tung gì vậy… Tỷ phu gì chứ, đây cũng là gọi lung tung!”
“Gì chứ, muội gọi huynh ấy là tỷ phu, tỷ không thích sao?” Mạc Nghiên nhìn hai người mặt ửng đỏ, thầm mừng rỡ, trốn ở đầu kia cái bàn cũng là sau lưng Nam Cung Nhược Hư, vỗ vai của hắn cười nói: “Hay là… Huynh không thích?”
“Mạc cô nương mời ngồi.” Nam Cung Nhược Hư hơi lúng túng, đành phải nói, “Nghe nói hai vị có chút khó khăn với sổ sách mới tìm đến ta, có thể lấy cho ta xem không?”
Mạc Nghiên nghe vậy cởi gói đồ, định lấy sổ sách ra, lại bị Ninh Vọng Thư cản lại.
“Gấp cái gì, dùng cơm trước rồi xem cũng không muộn.” Nàng nhíu mày nói, “Mọi người đói bụng cả rồi.”
Mạc Nghiên nghiêng đầu cười nói: “Đây là tỷ tỷ thương ta, hay thương huynh ấy?”
Ninh Vọng Thư thuận tay gõ đầu nàng một cái, ấn nàng ngồi xuống bàn: “Thành thật ăn đi, còn lo không lấp được miệng muội sao.”
Mọi người nhanh chóng ngồi xuống, bát đũa đan nhau, chỉ hàn huyên vài câu từ Khai Phong đến phong thổ, nói qua loa, khách khí vô cùng. Trời sinh Triển Chiêu nội liễm ổn trọng, đều không phải là người thích nói chuyện phiếm; Mạc Nghiên chỉ vùi đầu ăn cơm, người cạnh mới một chén cơm chưa thấy đáy, nàng đã ăn chén thứ hai, nhưng không ăn nhiều đồ ăn.
Ninh Vọng Thư gắp cho sư muội vài lần, không khỏi cười thở dài: “Sao muội ăn còn nhiều hơn ở nhà vậy?”
“Không có cách nào,” Mạc Nghiên ngẩng đầu bất đắc dĩ nói, “Bộ khoái là việc tốn sức, bây giờ muội mới hiểu được. Đúng rồi… Tỷ phu, huynh định cầu hôn lúc nào?”
Nam Cung Nhược Hư đang uống canh cá, nghe vậy ngừng một chút, không biết nên trả lời thế nào, nhìn về phía Ninh Vọng Thư. Người ấy cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát.
“Ta cũng đã nghĩ đến chuyện cầu hôn, chỉ sợ liên lụy nàng…”
Qua một lúc lâu, hắn bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi nói. Việc này vốn không nên nói trước mặt người ngoài, nhưng nếu hắn không đáp, chỉ sợ trong lòng nàng lại thêm khúc mắc, ngược lại sẽ không tốt.
“Liên lụy? Huynh không phải bệnh sắp chết, sao nói như vậy?” Mạc Nghiên ngạc nhiên nói.
“Tiểu Thất!” Ninh Vọng Thư lớn tiếng ngăn nàng, nha đầu kia ngày càng nói chuyện không biết kiêng kị.
Nam Cung Nhược Hư buồn bã, trên mặt vẫn cười nói: “Không sao, bệnh của ta trước nay vẫn vậy, cuối cùng còn được bao nhiêu thời gian, chỉ có thể tùy ông trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.