Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 37:




“Hai chồng này đều là sổ kế toán giả của năm ngoái.”
Chỉ mới dùng nửa canh giờ, Nam Cung Nhược Hư đã xem sơ qua hai chồng sổ sách, nói với Triển Chiêu và Mạc Nghiên đang chờ bên cạnh.
Hai người cũng không kinh ngạc, Mạc Nghiên uể oải nói: “Chúng ta cũng biết đây là đồ giả, nếu là đồ thật, sao có thể giữ lại cho chúng ta trộm. Nhưng mà, mấy cái này giả như thế nào, huynh nhìn ra không?”
“Không nói tới những cái khác, nhìn qua danh mục sợi tơ tằm này, trên đó viết thu mua hai mươi hai đồng một cân, tổng cộng hết năm mươi vạn lượng, nhưng theo ta được biết, giá tơ tằm năm ngoái thấp, tơ tằm thượng hạng giá cũng chỉ tám đồng bạc, quan phủ thu mua thì giá càng thấp. Thứ hai, ở Cô Tô có mấy nhà khá giả nuôi tằm có chút giao tình với nhà ta, xá đệ có qua lại với bọn họ, có nghe mấy tin đồn, Chức tạo phủ thu mua tơ tằm hết khoảng mười lăm vạn.” Hắn mỉm cười, “Chỉ mỗi cái này, đã có thể hiểu.”
1 cân = nửa ký
Triển Chiêu nghe vậy, nhẹ nhàng vuốt môi, không nói.
Mạc Nghiên bắt đầu bấm ngón tay tính toán, cười lạnh nói: “Vị Chức tạo phủ Phạm Đại nhân quả nhiên là quan ‘thanh liêm’, khó trách thiên hạ thái bình như vậy.”
“Làm phiền huynh nhìn tơ lụa này.” Triển Chiêu trầm giọng nói.
“Tơ lụa… Lăng yên la hạng nhất đã báo cáo giả mấy vạn lượng bạc, cái này không cần phải nói.” Nam Cung Nhược Hư tùy tay lật lật, không khỏi lắc đầu nói, “Phạm đại nhân quả nhiên là lòng tham không đáy, thật sự là quá, quá…”
Mày Triển Chiêu càng nhăn chặt: “Xem ra, chỉ trong một năm, Chức tạo phủ ở Cô Tô đã bóc lột được chừng hai trăm vạn lượng.”
“Tuyệt đối không chỉ là con số đó, đây chỉ là một phần thôi, hơn nữa bóc lột tầng tầng, ít nhất phải từng này.” Nam Cung Nhược Hư mở ra năm ngón tay, “Chỉ tính phần lấy được từ nhà giàu chúng ta, đã có mấy chục vạn.”
“Hàng năm các huynh cũng đưa bạc cho Chức tạo phủ?” Mạc Nghiên hỏi.
“Không đưa thì làm sao bây giờ? Nếu quan phủ muốn làm khó cô, thủ đoạn gian trá thì nhiều lắm, chẳng lẽ chúng ta làm phản sao.” Nam Cung Nhược Hư cười khổ, “Thật ra đó là quan bức dân phản, đáng tiếc, chẳng có mấy ai tin cả.”
Triển Chiêu đứng dậy cất sổ sách, bọc lỹ lần nữa, nói: “Đa tạ, chuyện hôm nay, mong Nam Cung huynh đừng nói cho người khác. Triển mỗ đa tạ!”
“Triển đại nhân yên tâm.” Nam Cung Nhược Hư cũng đứng dậy nói.
“Tỷ, chúng ta đi trước đây.” Mạc Nghiên nói với Ninh Vọng Thư, “Còn phải tranh thủ trời tối trả sổ sách về.”
Ninh Vọng Thư vươn tay vén sợi tóc cho nàng, nói: “Cẩn thận một chút.”
“Tỷ phu nhớ bảo trọng!” Nàng cười nghịch ngợm với Nam Cung Nhược Hư, “Lúc mời rượu mừng có thai, đừng quên ta.”
“Cáo từ!”
Triển Chiêu lược vừa chắp tay, rồi cùng Mạc Nghiên xoay người rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Ninh Vọng Thư nhẹ thở dài, trong lòng mong chuyện của ngũ sư đệ sẽ thuận lợi. Chợt nhớ lúc trước, Hàn Chương có nói mau đến gặp Vương Nhân Tương, không biết thương thế của hắn phục hồi thế nào rồi?
“Thật kỳ lạ, các nàng như vậy, sư muội nàng lại làm bộ khoái? Còn đi cùng Triển Chiêu.” Nam Cung Nhược Hư đứng sau người cười nói.
“Nó cũng không có cách nào, nếu đi tra án, ít nhất cũng có một thân phận để làm việc cho tiện.” Ninh Vọng Thư cười thở dài, “Ngày xưa người xem thường triều đình nhất là nó, bây giờ đi theo con mèo kia làm việc, không biết là nó chịu tội hay là Triển Chiêu chịu tội.”
Nàng quay đầu áy náy nhìn hắn nói: “… Ta cũng nên đi, tranh thủ lúc còn sớm, còn kịp đi xem thương thế Vương giáo đầu như thế nào rồi.”
Mặc dù trong lòng không muốn nàng rời đi, hắn vẫn nói: “Phải cẩn thận mọi chuyện.”
“Chàng… Giờ Dậu hai khắc dùng cơm chiều, đúng không?”
Giờ Dậu: 5 đến 7 giờ chiều.
Hắn mỉm cười gật gật đầu.
“Nếu là giờ Dậu thì chắc ngày mai thì ta có việc, không đến được. Chàng đừng nhịn đói chờ ta.” Nàng dịu dàng nói.
Hắn vừa cười vừa gật đầu.
Ninh Vọng Thư cười nhẹ, yên tâm rời đi. Mặc dù lúc này cửa thành đã đóng, nhưng không làm khó được nàng, tìm một chỗ yên tĩnh, nhảy vút qua tường. Trăng thanh gió mát, đường nhỏ rõ ràng, không bao lâu đã đến Nhân Phong võ quán.
Để tránh lão Hồ mở cửa khó khăn, nàng trực tiếp trèo qua tường viện, vừa qua đã nghe Hàn Chương ở bên trong quở trách: “Aizz! Ta đã nói với huynh là nha đầu kia sẽ không hạ độc, mấy muội ấy đều là kẻ gan nhỏ, hơn nữa cẩu thả qua quít tay chân lúng túng, nếu mang độc trên người, sớm muộn gì cũng có một ngày độc chết hết người nhà.”
Sau đó là tiếng Vương Nhân Tương: “Ta cũng biết không phải là cô ấy, nếu không cô ta tốn sức cứu ta làm cái gì. Nhưng mà… Người này là ai, thực sự ta không đoán được.”
Nghe đến đó, Ninh Vọng Thư thả người xuống, bước lên gõ cửa.
Hàn Chương mở cửa, thấy là nàng, cười nói: “Chuyện của Tiểu Miêu thuận lợi không?”
“Hoàn hảo.” Ninh Vọng Thư gật gật đầu, nhìn Vương Nhân Tương, hình như vừa thay thuốc, một nửa mặt hắn bị bọc vải, người cũng bị bọc cứng.
“Miệng vết thương có tốt hơn không?” Nàng hỏi.
“Ta vừa xem qua, tốt hơn đêm qua nhiều, không chảy mủ nữa, đã bắt đầu khép miệng lại.” Hàn Chương cười nói.
“Đa tạ cô nương.” Vương Nhân Tương mở miệng nói, “Còn Hàn nhị gia nữa, lần này hai vị vất vả rồi.”
Hàn Chương khoát tay: “Nói chuyện này làm gì! Kéo được mạng trở về là quan trọng nhất, đêm qua chúng ta cũng không khổ lắm.”
“Giữ được mạng này là may mắn, nhưng mà…” Giọng nói mạnh mẽ hạ thấp, nghiến răng nghiến lợi, “Không biết kẻ ác kia là người phương nào, giọng điệu thế này ta nuốt không trôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.