Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 53:




4a77c4eee2888c6f2e4a968c02c0d5f3862643b0167c6-1ljTeG_fw580
“Tiết đại phu… Nàng…”
Tiết đại phu đang bắt mạch cho Ninh Vọng Thư, nói: “Cô nương mất máu quá nhiều, hơn nữa miệng vết thương có khả năng bị nhiễm trùng.” Hắn quay đầu ra hiệu Ngu lão bang chủ tránh đi một lát, rồi mới vén chăn, muốn nhìn xem vết thương trên đùi nàng thế nào.
Chăn vừa được mở, một mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt, phía dưới trung y, có thể thấy đùi phải bị thương được dùng vải trắng băng lại, máu chảy ra loang lổ.
Tiết đại phu lấy tay sờ vết thương dưới xương đùi, tính cách trời sinh của người thầy thuốc, cả giận nói: “Người nào nối xương vậy, nối sai mà không biết sao!”
Ngu Thanh ở bên chột dạ nói: “Nối xương bị sai sao? Không thể nào! Ta đã đặc biệt mời thầy thuốc đến khám rồi mà.” Thật ra nàng sợ phụ thân phát hiện, không dám gọi đại phu trong trại, chỉ sai nha hoàn ra ngoài tìm vị đại phu. Tiểu nha đầu thấy nàng vội vã, không có thời gian chạy vào thành, chỉ tìm vị hương dã lang trung ở gần đó, làm qua loa.
Tiết đại phu không muốn tranh cãi với nàng, tay xoa bóp vài cái trên đùi Ninh Vọng Thư. Ninh Vọng Thư đang hôn mê bị đau, không chịu được rên rỉ ra tiếng, Nam Cung Nhược Hư nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, đau lòng tột đỉnh.
“Đại thiếu gia, ngài đừng lo lắng, ta phải nối xương lại một lần nữa, có thể cô nương sẽ hơi đau, nhưng nếu bây giờ không nối lại như cũ, chỉ sợ sẽ muộn mất.” Tiết đại phu trầm giọng nói, thấy Nam Cung Nhược Hư nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới đưa hai tay đặt lên xương đùi…
“Răng rắc… rắc rắc…” Từ xương vang lên hai tiếng vang nhỏ.
Ninh Vọng Thư đau hét ra tiếng, lập tức đau đến tỉnh lại, hai mắt mở ra, thấy Nam Cung Nhược Hư.
“Chàng làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế?” Nàng vươn tay vỗ mặt hắn, lo lắng nói. Mới tỉnh lại, nàng hồn nhiên không biết đang ở nơi nào, trong mắt chỉ thấy một mình Nam Cung Nhược Hư mà thôi: “Chàng mệt sao… A đau!”
Cơn đau nhức trên đùi truyền đến kéo thần trí nàng trở lại, nàng nghiêng đầu nhìn qua, lại bị Nam Cung Nhược Hư chắn tầm mắt.
Hắn dịu dàng nói: “Tiết đại phu đang băng bó vết thương trên đùi cho nàng, đừng vội, một lát là được.”
Nàng nhu thuận gật gật đầu, lại nhìn nhìn bốn phía, lờ mờ nhớ lại chuyện hai ngày trước: mình lẻn vào thủy trại tìm dây vàng áo ngọc, không nghĩ bị Ngu Thanh làm chân bị thương…
“Sao chàng lại tới đây?” Nàng nhìn hắn, ngạc nhiên nói.
Nam Cung Nhược Hư mỉm cười: “Ta đến đón nàng về nhà, không tốt sao?”
Thấy hắn cười, nàng nhịn đau, nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên là tốt, chỉ sợ chàng mệt.”
“Cuối cùng cũng xong!” Tiết đại phu băng bó xong khẽ thở phào, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nam Cung Nhược Hư, ra hiệu hắn đừng lo, “Không sao đâu, có lão phu ở đâu. Về nhà rồi trị cho kỹ, không tới mười ngày, lão phu bảo đảm cô nương sẽ không khác người bình thường.”
Nghe được lời này của hắn, Nam Cung Nhược Hư mới yên tâm một chút, cúi đầu nhìn xuống, đau lòng không giảm tý nào, ôn nhu nói nhỏ: “Nàng ngủ một chút đi, khi nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ về đến nhà.”
“Được.”
Nàng vốn mê mang, thần chí cũng không rõ ràng, khi nãy là bị đau mà tỉnh, bây giờ ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chỉ một lát lại mê man, nhưng nắm chặt tay hắn, không chịu buông ra.
“Bây giờ nàng có thể đi xe ngựa không?” Nam Cung Nhược Hư nhẹ giọng hỏi Tiết đại phu.
“Có thể, không sao đâu. Ta đã cố định chân rất tốt rồi.”
Nghe Tiết đại phu nói như vậy, Nam Cung Nhược Hư quay qua chỗ Ngu lão bang chủ, lễ phép nói: “Lão bang chủ đại lượng, mong cho phép vãn sinh đưa nàng về dưỡng thương, ngày sau sẽ đăng môn cảm tạ.”
Lời này của hắn rất khéo, tuy Ninh Vọng Thư bị thương rất nặng, nhưng hắn không nói đến chuyện Ngu Thanh làm Ninh Vọng Thư bị thương, nói qua nói lại đều không có ý muốn kết thù với Thái Hồ thủy trại. Ngu lão bang chủ vốn có ý kết giao với Nam Cung thế gia, lúc này mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền, không hỏi nửa câu về nguyên nhân tại sao Ninh Vọng Thư lại bị thương, chắp tay nói: “Công tử khách khí! Dù công tử không nói, chúng ta cũng phải hỏi chỗ ở, đưa vị cô nương này về.”
“Đa tạ!”
Nam Cung Nhược Hư đang muốn bế Ninh Vọng Thư lên, Ngưu tổng quản thấy thế thì bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, nói: “Để tiểu nhân cõng Ninh cô nương đi.”
Đúng vậy, dù mình có muốn cũng không bế nàng được, Nam Cung Nhược Hư chua xót, trên mặt vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu. Tiết đại phu vội đỡ Ninh Vọng Thư lên lưng Ngưu tổng quản, đắp chăn gấm lên, đi xuống lầu.
Nam Cung Nhược Hư chắp tay với Ngu lão bang chủ, ý muốn cáo từ, cũng đi xuống cầu thang. Tiết đại phu muốn quay lại dìu hắn, hắn khoát tay, ra hiệu lo cho Ninh Vọng Thư.
Đã gần đến buổi trưa, hắn vịn lan can bằng gỗ từ từ đi xuống, tảng đá lớn trong lòng đã được dỡ xuống: tuy nàng bị thương, nhưng cuối cùng hắn cũng tìm được nàng, như vậy đủ rồi.
Ánh mặt trời chói mắt, ánh vàng trên lan can làm hắn choáng váng, trên bậc thang có quá nhiều hình vẽ rắc rối, làm hắn vốn hơi choáng váng đã cảm thấy hoa cả mắt, mỗi bước đi như trôi như nổi như dẫm lên hoa. Hắn đành phải nhìn thẳng, muốn ổn định đầu óc, không để ý chân bước hụt…
Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, từ trên cầu thang, hắn nặng nề té xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.