*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói vô cùng thân thiết, cực kỳ quen thuộc, Mạc Nghiên đang nằm trên gường lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng về phía người nọ, vui vẻ, nói không ngớt lời: “Tỷ, sao lại là tỷ? Đến lúc nào vậy?”
Ninh Vọng Thư cười khẽ, vỗ nhẹ vai nàng: “Vừa tới kinh thành tối hôm qua, muốn gặp muội trước xem muội làm bộ khoái có vui vẻ thoải mái không.”
Thấy sư tỷ đã búi tóc kiểu phụ nhân, Mạc Nghiên ôm cổ nàng không buông, vừa cười vừa nhảy, “Tỷ thành thân! Sao không gọi muội đi ăn tiệc cưới? Là vị Nam Cung đại thiếu gia kia sao? Bệnh tình huynh ấy thế nào rồi?” Nàng hỏi một loạt vấn đề, Ninh Vọng Thư chỉ cười, không vội trả lời.
“Tỷ, tỷ nói chuyện đi mà, đừng cười ngốc ngốc vậy chứ.” Mạc Nghiên vốn là người nóng tính.
Ninh Vọng Thư kéo nàng ngồi xuống trước, thấy sắc mặt nàng không tốt, lúc nói chuyện còn phảng phất mùi thuốc đông y, bèn hỏi: “Muội bị bệnh sao? Sao sắc mặt kém quá vậy?”
Mạc Nghiên tùy tiện khoác tay, “Không sao không sao, hôm qua sốt hơi cao, đã uống thuốc rồi mà.”
“Sao lại sốt?”
“Aizz……….. nói ra cũng rắc rối, chính là xui xẻo, tự dưng thấy người thắt cổ.”
Ninh Vọng Thư rùng mình, biết trước giờ tiểu sư muội vốn khỏe mạnh, chắc hẳn đã bị dọa thảm. Làm bộ khoái khó tránh khỏi mấy chuyện này, nàng không đành lòng, ánh mắt nhìn Mạc Nghiên không khỏi mang theo vài phần đau lòng.
Mạc Nghiên không muốn nhắc lại chuyện đó, vội chuyển đề tài, cười nói: “Tỷ thành thân mà không mời muội uống rượu, xem muội phạt tỷ thế nào đây!”
“Lúc muội thành thân, ta cũng không đến uống rượu là được.” Ninh Vọng Thư cười nói. Phu quân Nam Cung Nhược Hư của nàng bị bệnh nặng, để tránh làm hắn mệt mỏi, việc thành thân của nàng chỉ báo cho sư phụ, vẫn chưa báo cho các sư huynh muội khác. Cũng may hầu hết mấy người họ cũng không chú ý mấy lễ nghi phiền phức, cũng không vì vậy mà trách nàng.
“Muội thành thân?” Trước giờ Mạc Nghiên chỉ nghe được lời trên mặt chữ, ngẩn người, “Khi nào muội mới thành thân chứ?”
“Sao ta biết được?” Ninh Vọng Thư trêu nàng, “Chuyện này phải hỏi muội phu ta.”
“Muội phu của tỷ? Là ai?”
Ninh Vọng Thư cười nhìn nàng, “Là ai được đây?”
Mạc Nghiên ngẩn ra một lúc lâu mới phản ứng lại, cười hì hì, nói: “Sao muội biết chứ.”
Hai người đùa giỡn ầm ĩ nửa ngày, Mạc Nghiên cũng bất chấp bệnh chưa khỏi, lôi kéo Ninh Vọng Thư đến Túy Tiên Lâu ăn cơm. Cũng may ngân phiếu Triển Chiêu đưa cho nàng lúc trước còn dư không ít, khó lắm mới gặp sư tỷ một lần, đương nhiên phải đãi cho tốt.
Không lay chuyển được thịnh tình của tiểu sư muội, Ninh Vọng Thư đành phải tùy nàng, lúc gọi món chỉ gọi mấy món nhẹ nhàng tinh xảo, mà Mạc Nghiên lại gọi thức ăn mặn đầy dầu mỡ, đành giúp nàng kiểm món…….
“Tỷ, muội có mang ngân lượng mà.” Mạc Nghiên nghĩ nàng tiết kiệm tiền giúp mình.
Ninh Vọng Thư cười nói: “Chút bổng lộc đó của muội cứ giữ lại đi.”
“Đúng rồi, lần này tỷ lên kinh là vì chuyện gì thế?” Mạc Nghiên cắn đũa nói, “Đừng nói là thăm muội, muội không tin đâu đấy.”
Ninh Vọng Thư gắp măng cho nàng, cười mà không nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạc Nghiên truy hỏi.
“Có nói muội cũng không hiểu đâu.”
“Tỷ không nói, đương nhiên muội không hiểu rồi.” Lòng hiếu kỳ nổi lên, “Nói đi nói đi.”
Trầm ngâm một lúc lâu, Ninh Vọng Thư mới bất đắc dĩ nói: “Muội từng nghe thất diệp hòe hoa chưa”
“Thất diệp hòe hoa?” Mạc Nghiên lắc đầu, “Ăn được không?”
“Có thể ăn, nghe nói là một loại hoa quý ở Đại Lý, có thể làm thuốc.”
Mạc Nghiên vừa nghe mấy chữ “có thể làm thuốc” thì hiểu ngay: “Là loại thuốc tỷ phu cần sao?”
Ninh Vọng Thư gật gật đầu.
Mạc Nghiên ngạc nhiên nói: “Vậy tỷ nên đi Đại Lý, sao lại đến kinh thành?”
“Nam Cung gia đã phái người tìm ở Đại Lý nhiều năm nay mà không thể nào tìm được. Nghe nói, trước đây Đại Lý đã từng tiến cống hoa này, ta nghĩ có thể tìm trong đại nội.”
Nghe vậy, Mạc Nghiên lập tức hoảng sợ, hai mắt mở to, hạ giọng đến mức thấp nhất: “Tỷ muốn trộm đồ trong đại nội?”
Ninh Vọng Thư nhẹ nhàng gật đầu.
“Tỷ………… đó chính là đại nội đó.” Mạc Nghiên lắc đầu liên tục, muốn khuyên can nàng, “Nếu bị phát hiện, chỉ có……………………” Đặt tay trên cổ kéo một đường.
Ninh Vọng Thư cười yếu ớt, ngữ điệu rất vững vàng: “Bây giờ, ta lại không còn để ý mấy cái đó nữa.”