*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.
Quyển 2 – Chương 9
“Mạc cô nương, ngoài kia có người tìm cô, hình như rất khẩn cấp.”
Mạc Nghiên ngạc nhiên, nói: “Ai vậy?”
“Nói là đến từ Cô Tô, Nam Cung……”
Chỉ nghe một nửa câu nói, Ninh Vọng Thư đã nhảy dựng lên, lao ra ngoài, Mạc Nghiên thấy thế cũng vội chạy theo ra.
Một chiếc xe ngựa đứng ở của phía đông, Nam Cung Lễ Bình đứng ngoài xe, lo lắng nhìn khắp nơi, vừa thấy Ninh Vọng Thư đi từ trong cửa ra, khẽ thở dài, thấp giọng gọi: “Đại tẩu, đại ca trong này.”
Gần như cùng lúc ấy, màn xe bị xốc lên, phía sau màn là một khuôn mặt tiều tụy đang thở hổn hển, cố gắng muốn xuống xe. Ninh Vọng Thư chạy vội lên, đỡ lấy hắn trước Nam Cung Lễ Bình, gấp đến độ rớt nước mắt: “Sao chàng lại tới đây?”
Nam Cung Nhược Hư thở chầm chậm: “Nàng nói cho ta biết trước, sao nàng lại đến kinh thành?”
“Ta……….” Ninh Vọng Thư do dự một lát, lúng túng nói, “Sao chàng biết ta tới kinh thành?”
“Ngân phiếu nàng sử dụng đều có dấu của Nam Cung gia, nàng đổi bạc ở Giang Ninh, chưởng quầy hiệu đổi tiền ở Giang Ninh lập tức gửi bồ câu báo tin cho ta.”
Mạc Nghiên thò đầu đến, cười nói: “Tỷ phu, chiêu này của huynh quá cao minh mà.”
“Đại tẩu, may mà tẩu không xảy ra chuyện gì!” Nam Cung Lễ Bình lặng lẽ đẩy Mạc Nghiên qua một bên, “Khi đại ca nhận được tin đã đoán tẩu đi đến kinh thành, đuổi theo suốt đêm, đã thay mười con ngựa.”
“Chàng…….” Ninh Vọng Thư vừa đau lòng vừa áy náy, “Ta chỉ vào kinh thăm Tiểu Thất, chàng cần gì phải lo.”
Nam Cung Nhược Hư nhìn sâu vào mắt nàng, trầm giọng hỏi: “Nếu là đến thăm tiểu sư muội, sao lại phải giấu ta là đến Thục trung?”
Cho đến nay vẫn chưa từng gạt hắn, lần này lại không biết giải thích thế nào, Ninh Vọng Thư cúi thấp đầu, không nói, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà rớt xuống, rơi tý tách trên áo khoác màu xanh lơ của hắn. Nam Cung Nhược Hư thấy thế, khẽ thở dài, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, ta biết là ta không tốt……”
Quyển 2 – Chương 10
Nam Cung Nhược Hư vẫn nhớ rõ Mạc Nghiên, nhìn nàng khẽ cười: “Ở nhà, sư tỷ muội thường nhắc tới muội, nói muội sắp thăng thành bộ đầu, có đúng không?”
Bộ đầu: người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người.
Vốn có hơi nghẹn vì phải làm bộ khoái, Mạc Nghiên cũng mong mau mau lên làm bộ đầu, nghe hắn hỏi như vậy, cười dài gật đầu: “Tỷ phu, sư tỷ không mời muội ăn tiệc cưới, sao huynh cũng không mời muội?”
Không đợi Nam Cung Nhược Hư trả lời, Ninh Vọng Thư đã nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, sẵng giọng: “Lại nghĩ chuyện này! Ngày mai ta đến Túy Tiên Lâu bày mười bàn tiệc rượu cho một mình muội ăn, không ăn hết không được ra ngoài.”
Mạc Nghiên nghiêng đầu nhìn nàng, cười cợt nhả: “Chỉ biết tỷ sẽ che chở huynh ấy, có phu quân quên muội muội.”
Ninh Vọng Thư không quan tâm lời đùa của nàng, lại nhìn về phía Nam Cung Nhược Hư, dịu dàng nói: “Chàng ngồi xe ngựa không quen, lúc đi đường cũng không nghỉ, có mệt lắm không?”
“Không sao đâu, Lễ Bình bày trí xe ngựa rất tốt.” Nam Cung Nhược Hư cười nói.
Nhìn sắc mặt hắn là biết hắn chỉ an ủi mình, Ninh Vọng Thư không nói chuyện này nữa, dịu dàng cười nói: “Ta thấy hơi mệt, chúng ta tìm chỗ nghỉ tạm trước đi.”
“Được rồi.” Nam Cung Nhược Hư nắm tay nàng, “Nhà chúng ta ở kinh thành có một biệt viện, không xa chỗ này lắm, đồ dùng cũng đầy đủ. Chúng ta đi đến đó, được không?”
Ninh Vọng Thư thản nhiên cười, gật gật đầu: “Chàng nói được, đương nhiên là được rồi.”
Vốn buổi tối còn muốn ngủ chung như ngày xưa, nói chuyện trời đất lung tung, xem ra không được rồi. Bây giờ tỷ phu ở đây, đương nhiên sư tỷ sẽ ở cùng, sư tỷ muốn ở bên huynh ấy mọi lúc, Mạc Nghiên không chờ Ninh Vọng Thư lên tiếng, nói: “Tỷ đi cùng tỷ phu đi, để muội lấy hành lý cho.”
Cũng muốn ở cùng sư muội, nhưng thấy vậy…… Ninh Vọng Thư áy náy nhìn nàng.
Nam Cung Nhược Hư hiểu tâm lý thê tử, đề nghị: “Nếu Tiểu Thất không chê biệt viện đơn sơ, cứ đến đó ngồi chơi.”
“Được.” Mạc Nghiên nghe vậy, vui vẻ nói, “Tỷ phu nhớ để dành phòng cho muội, sẽ có ngày muội ghé qua đó.”
“Nhất định.” Nam Cung Nhược Hư cười nói.