Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 8:




Ninh Vọng Thư nhíu mày: “Đại tiểu thư Ngu gia của Thái Hồ thủy trại có đến sao?”
Hắn lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Nàng vốn lo lắng Ngu Thanh sẽ tìm hắn gây phiền toái.
“Cô ta đi tìm cô?”
Ninh Vọng Thư gật gật đầu, cười thở dài: “Vị đại tiểu thư này thật phiền toái, xem ra ta không thể ở Cô Tô ngây người lâu được rồi.”
Hắn giật mình: “Chuyện gì? Có lẽ ta có thể giúp.”
“Chuyện giang hồ, huynh đừng nên để dây vào… Đúng rồi, đúng là ta có một chuyện muốn nhờ huynh giúp, nghiên mực kia của huynh vẫn còn ở hiệu cầm đồ, cũng gần tới kỳ hạn cuối tháng,” nàng cười xấu hổ, “Nhưng vẫn không đủ ngân lượng chuộc đồ, cho nên muốn tìm huynh mượn một ít, đem nghiên mực chuộc lại trước, lần sau ta sẽ đem ngân lượng trả lại… hay ta viết biên lai mượn đồ đi!”
Nam Cung Nhược Hư bật cười, nói: “Cô trộm đồ đều như vậy sao? Còn viết biên lai mượn đồ?”
“Không có cách nào, không phải huynh nói nghiên mực kia có giá hai ngàn lượng bạc sao? Nếu không chuộc đồ, chẳng phải là tiện nghi cho chưởng quầy sao?”
“Là hiệu cầm đồ nhà ai?” Hắn hỏi.
Nàng cũng không nhớ, lấy biên lai cầm đồ xem xét, cười nói: “Hiệu cầm đồ Định Bảo.”
Nam Cung Nhược Hư khẽ cười nói: “Không cần rắc rối, đây là cửa hàng nhà ta.”
Ninh Vọng Thư vui vẻ nói: “Cũng may là vậy. Nhưng mà…” Nàng nghiêng đầu mỉm cười, “Chưởng quầy này của nhà huynh thật là gian xảo, làm ta hố biết bao ngân lượng.”
Nàng trút được gánh nặng, đưa mấy tấm ngân phiếu cho hắn: “Đây là bốn trăm lượng, trước mắt ta không đủ phần còn lại, phiền huynh chờ một thời gian.”
Nam Cung Nhược Hư không nhận, nói: “Ngày sau đưa một lúc luôn, cô ra ngoài, có nhiều chỗ cần dùng, cần gì phải trả gấp.”
Ninh Vọng Thư cảm kích, nghĩ đến mình đang có thương tích, hơn nữa còn vài chuyện chưa xong, quả thật không thể thiếu ngân lượng, cười hì hì: “Huynh không lo sau này ta sẽ quên?”
“Cô sẽ quên sao?” Hắn chậm rãi nói, ngữ điệu hơi khác thường.
“Ta trí nhớ kém, để lâu một chút sẽ quên.” Nàng cố ý bướng bỉnh nói.
“Quên thì thôi, cũng không phải chuyện quan trọng.” Hắn cười nhẹ, vẻ mặt không tự chủ mang theo vài nét ảm đạm, kỳ thật mình cần gì phải hỏi nhiều, nàng nhớ rõ thì sao? Không nhớ rõ thì thế nào?
Ninh Vọng Thư cười khẽ, thở dài thỏa mãn: “Có bằng hữu hào phóng như huynh thật là tốt! Đáng tiếc hôm nay ta……. nếu không chúng ta có thể chuồn ra ngoài chơi.” Thiếu chút nữa nàng đem chuyện mình bị thương nói ra, may mà đúng lúc dừng lại, thật hồ đồ mà.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trong suốt sáng ngời, hiển nhiên đã chú ý chỗ nàng lỡ lời.
“Ta nói đáng tiếc hình như hôm nay trời sắp mưa.” Nàng cười, nhìn cành trúc bị gió thổi, trong gió có mang hơi nước.
Nam Cung Nhược Hư tuy biết nàng không nói thật, nhưng hắn không muốn ép buộc, lại nhìn bội đao tùy thân của nàng, nghĩ đến việc nàng sắp phải rời khỏi Cô Tô, trong lòng sinh ra vài phần ảm đạm khó hiểu. Đang nghĩ, có hạ nhân cầm hộp thức ăn đến, bày mấy khối điểm tâm lên bàn.
Mặc Cách cư chưa từng tiếp người ngoài, bình thường chỉ có Nam Cung Lễ Bình và Tiết đại phu qua lại. Lần này nghe nói đại thiếu gia tiếp một cô nương trong cư, hạ nhân cũng không khỏi tò mò. Nha hoàn một bên bày điểm tâm, một bên nhìn trộm Ninh Vọng Thư, nhưng lại quên phía sau có lô trà, lui từng bước thẳng tắp.
Mắt thấy nước sôi đổ về phía Nam Cung Nhược Hư, Ninh Vọng Thư vội vàng xông về phía trước đỡ được ấm trà, nhưng không để ý lô trà ngã xuống đụng vào vết thương trên đùi, đau đớn làm nàng nghiến răng nghiến lợi, kêu ra tiếng.
Nam Cung Nhược Hư khẩn trương, bước lên trước đỡ lấy nàng, thấy trên vết thương của nàng xuất hiện vết máu lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.
“Nhanh gọi Tiết đại phu tới!” Hắn vội vàng phân phó.
Nha hoàn kia thấy nhiều máu như vậy, sợ tới mức không biết làm thế nào, bị hắn quát, cuống quít chạy đi.
“Đừng lo,” Ninh Vọng Thư muốn ngăn cản, “Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi.”
Nam Cung Nhược Hư thấy nàng chịu đau, còn miễn cưỡng cười, không khỏi nhíu mày nói: “Bị thương khi nào?” Chảy nhiều máu như vậy, đương nhiên không chỉ do bếp lò đụng trúng.
“Đêm qua.” Nàng thành thật nói.
Hắn cẩn thận vạch áo nàng ra, băng vải đã bị máu nhiễm đỏ, đập vào mắt, không khỏi có chút tái mặt.
Ninh Vọng Thư thấy hắn tái mặt, biết hắn không quen như vậy, vội vàng dùng vạt áo che lại.
Nam Cung Nhược Hư cuống quít, không thủ lễ, thấy nàng như vậy, nghĩ nàng ngại nam nữ khác biệt, liền thu tay, lùi ra sau.
“Miệng vết thương rất sâu, sao cô lại bị…” Hắn thân thiết hỏi.
“Nói ra cũng dài, ” nàng cười nói: “Thật như vậy đã may mắn rồi.”
“Là vì thiếu bạc sao?” Hắn lại hỏi.
“Không phải không phải,” nàng lắc đầu liên tục, “Là có việc.”
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lo lắng, muốn nói, nhưng cũng không nói gì.
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, Nam Cung Lễ Bình và Ngưu tổng quản, phía sau còn có Tiết đại phu cùng vài gã sai vặt, đều mang vẻ mặt lo lắng tiến đến. Mới vừa nghe nha hoàn bối rối hàm hàm hồ hồ hồi bẩm, giật nảy mình, thấy Nam Cung Nhược Hư bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiết đại phu, ngài nhìn giúp vị cô nương này một chút.” Nam Cung Nhược Hư ra hiệu nha hoàn đỡ Ninh Vọng Thư vào buồng trong. Tiết đại phu thấy trên đùi nàng chảy máu không ít, cũng không hỏi nhiều, đi theo vào.
Còn ba người đứng ngoài cửa, tầm mắt Nam Cung Lễ Bình quay tròn trên mặt đại ca, Ngưu tổng quản mặc dù không dám lỗ mãng, nhưng cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Nam Cung Nhược Hư.
Nam Cung Nhược Hư bị hai người bọn họ nhìn đến không tự nhiên, đành xoay người, ngồi trở lại.
“Đại ca, huynh quen vị cô nương hôm nay khi nào vậy, sao cả đệ cũng bị gạt?” Nam Cung Lễ Bình theo cạnh hắn, thấp giọng trêu ghẹo.
“Ngẫu nhiên quen biết thôi.” Trong lòng hắn còn lo cho thương thế của Ninh Vọng Thư, cũng không có hứng thú vui đùa cùng đệ đệ, đơn giản đáp lời. Nam Cung Lễ Bình thấy vẻ mặt ca ca nghiêm nghị, cũng không dám cười đùa, cho hạ nhân dọn trà lô. Lại mang tới áo khoác, tự tay choàng cho ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.