Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 9:




Qua khoảng chén trà nhỏ, Tiết đại phu đi ra khỏi phòng, nói: “Vết thương của vị cô nương này không quá nặng, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận sẽ phục hồi như cũ, đại thiếu gia không cần lo lắng.”
Nam Cung Nhược Hư nhíu mày nói: “Ta thấy máu chảy không ít.”
“Miệng vết thương của cô ấy khá dài, may mà không tổn thương đến xương cốt, đúng là rất may. Chắc giao thủ với cô ấy là vị cao thủ dùng đao, ra tay cực nhanh.” Tiết đại phu khẽ vuốt râu, “Nếu không phải chạy mau, chỉ sợ bị thương không chỉ ở đùi.”
Ninh Vọng Thư khập khiễng bước ra ngoài, cười nói: “Bội phục bội phục, ngài đoán cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.”
Tiết đại phu thấy nàng không thèm quan tâm, cứ đi lại, vội la lên: “Cô nương, cô đừng lộn xộn! Ta mới bôi thuốc cho cô, vài ngày tới cô không được cử động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ lâu lành, dễ lưu lại sẹo.”
“Đa tạ, ta sẽ chú ý.” Ninh Vọng Thư cảm thấy miệng vết thương mát lạnh, đau đớn giảm nhiều, liền muốn cáo từ, “Chỉ bị thương nhẹ, đã quấy rầy mọi người, thật rất ngượng ngùng, ngày khác sẽ đăng môn tạ lỗi.”
“Thương thế của cô…” Nam Cung Nhược Hư nhìn nàng, không biết nên nói cái gì. Thương thế của nàng chưa lành, không biết nàng vừa đi, sẽ gặp phải chuyện gì…
Nam Cung Lễ Bình thấy thế, hiểu ý đại ca, cười nói: “Thương thế của Ninh cô nương chưa lành, nếu không chê, không bằng dưỡng thương tại đây đi.”
“Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng ta…”
“Ninh cô nương không cần từ chối, theo lời Tiết đại phu, vết thương này sợ là phải tĩnh dưỡng vài ngày mới tốt, cô nương ở trong phủ, thứ nhất thanh tĩnh, thứ hai cũng tiện thay thuốc.” Nam Cung Lễ Bình rất biết ăn nói, cũng muốn Ninh Vọng Thư lưu lại, đương nhiên không cho nàng cơ hội từ chối.
“Nhưng ta còn có…”
“Nếu Ninh cô nương có việc muốn làm, có thể nói tại hạ, cũng sẽ giúp được chút ít.” Nam Cung Lễ Bình cười nói, “Chắc chắn sẽ thay cô nương xử lý thỏa đáng.”
Ninh Vọng Thư phát hiện những điều mình muốn nói đều bị hắn chặn lại, lúc nhất thời không còn lời nào để nói, quay đầu nhìn Nam Cung Nhược Hư. Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói: “Dưỡng thương tốt rồi đi, được chứ?”
Đúng vào lúc này, gió lạnh thổi ngoài hành lang, từng giọt mưa lớn rớt xuống… Hắn cúi đầu, giọng nói nặng nề, sắc mặt tái nhợt, chỉ để ý thương thế của nàng. Nàng không đành lòng: “Ta ở lại là được… Huynh không thấy lạnh sao, mưa rơi xuống, hàn khí sẽ nặng thêm.”
Nam Cung Lễ Bình cười nói: “Xem ra cả ông trời cũng muốn giữ người, đại ca huynh có thể yên tâm đi nghỉ, đệ đưa Ninh cô nương đến sương phòng.” Dứt lời, sai người lấy dù đến, dẫn Ninh Vọng Thư đi đến sương phòng. Nam Cung Nhược Hư thấy thân ảnh nàng yểu điệu trong mưa, tuy bị thương, nhưng đi lại vẫn nhẹ nhàng, sinh lực mười phần, mới yên tâm đi vào.
Bên này, Nam Cung Lễ Bình đưa Ninh Vọng Thư tới sương phòng, lòng đầy tò mò, thật sự nhịn không được, hỏi: “Không biết vì sao cô nương quen đại ca của ta?”
Ninh Vọng Thư giật mình, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, đành phải cười nói: “Ngẫu nhiên quen biết thôi.”
Nam Cung Lễ Bình ngây ra, lại cười to: “Cô nương nghỉ tạm, nếu thiếu cái gì, cứ phân phó hạ nhân, không cần khách khí.” Dứt lời, mỉm cười ra ngoài.
Sương phòng này ngay cạnh Mặc Cách cư, đẩy cửa sổ ra liền có thể thấy trúc lay động trong mưa, Ninh Vọng Thư không khỏi nhớ tới đêm đầu tiên tới nơi này, nàng nhớ rõ khi đó hắn…
Tiếng mưa rơi tí tách, tối nay sẽ không lại có sấm sét như lần trước đâu nhỉ.
Sáng sớm hôm sau, khi Nam Cung Nhược Hư tỉnh thì trời đã sáng, tiếng mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoài, mưa đã kéo dài một đêm. Hắn ngẩng đầu nhìn màn, một ngày đại khái chỉ có thể ngủ một ít, ngủ ba canh giờ như hôm nay, một năm cũng chỉ được năm ba ngày.
“Ninh cô nương sao rồi?” Lúc hạ nhân bưng nước ấm cho hắn rửa mặt, hắn hỏi.
“Vị cô nương kia đã dùng bữa sáng, nghe nói muốn lấy chút giấy mực về phòng, hình như muốn viết thư.”
Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu, nếu đã vậy, mình cũng không nên đi qua quấy rầy nàng.
Hơn nửa ngày sau, hắn cũng không thấy bóng dáng của nàng, nghe nói nàng muốn chút chu sa, vẫn ở trong phòng.
Viết thư cần dùng đến chu sa sao? Trong lòng hắn kỳ quái.
Khép cuốn sách lại, cũng gần trưa, hôm nay đệ đệ Nam Cung Lễ Bình đi mấy ngân hàng tư nhân, buổi tối mới trở về, nếu để Ninh Vọng Thư một mình dùng cơm trưa không khỏi thất lễ, hắn gọi hạ nhân, nói: “Cơm trưa mời Ninh cô nương đến đây dùng đi.” Nghĩ lại một chút, “Không cần, ta tự đi thôi. Ngươi phân phó phòng bếp, Ninh cô nương là người Thục trung, chủ yếu là đồ ăn cay.”
Mỗi khi có mưa, Nam Cung Nhược Hư sẽ đi đứng không tiện, hắn lại không muốn có người đi theo, một mình bung dù đi. Dù là sương phòng phía đông gần Mặc Cách cư, khi đi đến, cả người đã đầy mồ hôi, không thể không nghỉ ở hành lang một lát.
Đông sương phòng có bảy, tám gian phòng, chỉ có gian phòng gần hắn nhất mở cửa sổ, hẳn là sương phòng Ninh Vọng Thư đang ở.
Hắn đến gần, nhìn lại, gần cửa sổ là một cái bàn, trên bàn có bày tờ giấy Tuyên Thành lớn đang mở, trên giấy vẽ đầy đường cong quanh co khúc khuỷu cùng ký hiệu loạn thất bát tao, Ninh Vọng Thư đang chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngưng thần suy nghĩ, hắn đến cũng hồn nhiên không biết.
Nam Cung Nhược Hư cố ý ho nhẹ vài tiếng.
Nàng nghe tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắn đứng ngoài cửa sổ, thản nhiên cười: “Nam Cung đại ca, sao lại đứng đầu gió, mau vào.”
“Vết thương đỡ chưa?” Hắn đi vào, thân thiết hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều, cũng chẳng phải vết thương.”
Hắn đến bên bàn: “Đây là bản đồ?”
“Đúng vậy, ta mất khá nhiều công sức mới vẽ được.” Nàng lấy chén trà ấm, để vào trong tay hắn, nghiêng đầu nhìn bản đồ, cười nói, “Vẽ còn không tốt.”
“Cô vẽ rừng cây phía tây sao.” Bản đồ nơi đó hắn vô cùng quen thuộc, “Sao cô có hứng thú với nơi này vậy?”
Ninh Vọng Thư trợn tròn mắt, không trả lời hắn, bất khả tư nghị nói: “Sao huynh có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra?”
Hắn mỉm cười: “Ta cũng có bản đồ, vẽ tốt hơn cô.” Tay hắn nhẹ nhàng lướt trên giấy, “Nơi này còn có một ngọn núi nhỏ và ao.”
Nàng vò đầu, để bút xuống, giận dữ nói: “Sớm biết huynh có ta đã không ngồi vẽ vất vả như vậy.” Lại quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sao huynh lại có?”
“Ta ít khi ra ngoài, Lễ Bình thường vẽ bản đồ thành trì sông núi đưa ta xem cho đỡ buồn.” Hắn hỏi lại nàng, “Còn cô? Sao cô cảm thấy hứng thú với nơi này vậy?”
“…” Ninh Vọng Thư chần chờ một lát, không muốn lừa hắn, chỉ có thể nói, “Bây giờ không thể nói, để ngày sau nói cho huynh.”
Nam Cung Nhược Hư nhìn nàng cười hì hì, tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng hỏi lại cũng không tốt. Ánh mắt đảo qua tờ giấy, vết chu sa bắt mắt được vẽ cẩn thận, nhìn rất rõ. Xem ra, đây là nguyên nhân nàng tới Cô Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.